Chương 37: Chương 37

Hoàng Phượng bắt Thiên Long ngồi ngay ngắn trên giường để cô bôi thuốc lên vết thương trên mặt cho anh.

Vừa mở hộp thuốc, Hoàng Phượng vừa hỏi Thiên Long:

“Em rất tò mò muốn biết vì sao anh và anh ta vừa đánh nhau xong lại có thể ôm nhau như vậy?”

Thiên Long trả lời câu hỏi của Hoàng Phượng trong niềm hạnh phúc:

“Anh không biết hắn là vì lý do gì, còn anh anh sợ chậm trễ thông báo cho ba mẹ anh biết anh yêu em, sợ chậm trễ thông báo cho ba mẹ chuyện ra nhà em thăm nhà.”

Câu trả lời của Thiên Long vừa kết thúc, Hoàng Phượng có cảm giác bong bóng bay rợp trời. Vết thương tuy không nặng nhưng Hoàng Phượng đau lòng không thôi. Hành động của cô nhẹ nhàng hết mức.

Lúc chạm đầu tăm bông vào vết thương cô lo lắng hỏi:

“Anh đau không? Nếu đau la lên cho em biết đấy.”

Thiên Long không trả lời Hoàng Phượng mà hỏi cô một câu hỏi khác.

“Người yêu cũ của em bị thương nặng hơn anh, em không thấy đau lòng sao?”

Trước câu hỏi của Thiên Long, Hoàng Phượng vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh. Bôi xong cô cất thuốc ngay ngắn vào hộp thuốc ở đầu giường.

Thiên Long chờ đợi câu trả lời của Hoàng Phượng mà tim đập thình thịch.

Cất hộp thuốc xong Hoàng Phượng ngồi đối diện Thiên Long nhìn anh bằng ánh mắt tinh nghịch:

“Ông xã của em muốn em trả lời có hay là không?”

Thiên Long cảm thấy mình không có cái ngu nào bằng cái dại nào. Tự nhiên lại muốn ngược tâm.

Nhìn thấy vẻ căng thẳng của Thiên Long Hoàng Phượng mỉm cười:

“Đương nhiên là có.”

Mặt của Thiên Long lập tức sụ ra một đống.

Hoàng Phượng nhảy xuống khỏi giường nhìn Thiên Long cười lớn.

“Đùa ông xã của em một tí thôi, nếu ông xã của em không nhắc em còn không nhớ đó là người yêu cũ của em thì làm sao mà đau lòng được.”

Hoàng Phượng vừa dứt lời Thiên Long liền đuổi theo cô.

“Em dám trêu anh?”

Hoàng Phượng co giò chạy quanh phòng né tránh Thiên Long.

Đột nhiên cửa phòng đẩy ra:

“Hai đứa mày chơi trò gì vui vậy, tao chơi với?”

Hoàng Phượng vội chạy tới núp sau lưng Hùng:

“Chào anh Hùng.”

Sau đó cô ló đầu từ sau lưng Hùng nhìn Thiên Long đang đen mặt nói:

“Hai anh chơi đi, em xuống dưới phụ cô Hai chuẩn bị bữa tối.”

Hoàng Phượng vừa đi Thiên Long liền đấm vào ngực Hùng một cái:

“Cái tật không gõ cửa phòng của mày sửa ngay lập tức cho tao.”

Hùng nở nụ cười tà:

“Người nên sợ là tao chứ mày thì sợ gì? Hồi nãy tao còn nghĩ sợ vào phòng bắt gặp tụi mày đang chơi trò khác cơ.”

Thiên Long vung tay đấm vào ngực Hùng một cái nữa nhưng nhanh chóng Hùng né được.

Hùng vừa ngồi xuống ghế sô pha vừa hất cằm ra phía cửa:

“Mày nói mày biết chuyện Hoàng Phượng làm gái bao là sao?”

“Lần đó Hoàng Phượng không biết bạn thân của mình làm gái bao nên đòi đi theo, vô tình trở thành người phục vụ tao, rồi năn nỉ tao đừng quan hệ.”

Thiên Long cố gắng giải thích ngắn gọn chuyện Hoàng Phượng làm gái bao mà Hùng nghe được sau đó chuyển nhanh sang chủ đề khác:

“Mày nghe ngóng được gì từ tên Vũ rồi?”

Hùng phất tay:

“Mày từ từ đã, chuyện của Hoàng Phượng đang hấp dẫn. Cô ấy năn nỉ mày không quan hệ mày cũng chịu à?”

Thiên Long bất đắc dĩ đáp ứng sự tò mò của bạn thân mình:

“Cô ấy trả tao năm tỷ một đêm, ba đêm mười lăm tỷ thế là tao đồng ý không quan hệ.”

Nghe Thiên Long kể chuyện Hùng cười phá lên:

“Tao không nghĩ là mày lại có giá như vậy. Thế cô ấy đã trả.”

“Nói chuyện thằng Vũ đi.” Thiên Long trực tiếp ngắt chủ đề về Hoàng Phượng.

Mặc dù rất tò mò về chuyện của Hoàng Phượng nhưng bị khí áp của Thiên Long đè xuống Hùng cũng không dám hỏi thêm, anh ấm ức:

“Lúc trên máy bay sao nó không đấm thêm cho mày một phát bên này nữa cho cân bằng?”

Thiên Long vuốt cằm:

“Nó làm gì có cửa.”

Hùng ném cho Thiên Long một ánh mắt khinh bỉ:

“Mày bày đặt, trước đây mày cho tao một đấm liền gãy ba xương sườn, giờ sức lực có bao nhiêu mày ném lên người Hoàng Phượng hết rồi, đánh nó bao nhiêu cái mà mặt nó vẫn còn nguyên. Ở đó mà tinh tướng.”

Thiên Long đứng dậy đi về phía Hùng:

“Mày cho tao thử một phát là biết liền.”

Hùng vội bật tôm ra khỏi ghế tránh xa Thiên Long. Anh chủ động chuyển chủ để.

“Thằng Vũ đang cấu kết với kế toán trưởng của Hoàng Phượng làm gì đó người của tao chưa điều tra ra được. Mày tính lấy điểm với bố vợ tương lai hay sao mà hao tốn tâm tư, tiền bạc vào nó vậy?”

Thiên Long không dấu giếm bạn thân của mình, ánh mắt của anh khi nhắc lại cũng thể hiện tia sát ý.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Chính hắn đã hạ thuốc kí©ɧ ɖụ© Hoàng Phượng.”

Tối hôm đó anh biết Hoàng Phượng đã uống vào người liều thuốc kí©ɧ ɖụ© nặng như thế nào. Anh không thể lường được hệ quả sẽ như thế nào nếu Hoàng Phượng rơi vào tay Nguyên Vũ.

Hùng nở một nụ cười lưu manh:

“Hôm đó chính mày được hưởng còn gì?”

Nhìn thấy nét mặt Thiên Long không vui Hùng bổ sung thêm:

“Thằng Vũ nó cũng đào hoa ghê, yêu con gái tỷ phú đô la xinh hơn hoa hậu, sống chung với cô kế toán vừa nóng bỏng vừa xinh đẹp, vào Sài Gòn thì lái máy bay nhưng người đó cũng cực kỳ đẹp.”

Thiên Long nhìn Hùng nói giọng đầy tự hào.

“Trên đời này nếu là trẻ tuổi thì Hoàng Phượng xinh số một. Còn trung tuổi không ai qua được mẹ tao.”

“Cốc. Cốc. Cốc.”

Mặc dù cửa mở nhưng Hoàng Phượng vẫn đứng ngoài cửa không dám vào.

Thiên Long đứng dậy đi về phía Hoàng Phượng:

“Mày nên theo bà xã tao học một khóa phép lịch sự đi.”

Hoàng Phượng núp ở cửa xấu hổ lên tiếng:

“Mời hai anh xuống ăn cơm ạ!”

Hôm nay có thể bói là ngày vui của gia đình Thiên Long. Chuyện bà Phượng có thể đi lại bình thường sau hai năm bị tai biến. Thiên Long mang Hoàng Phượng về giới thiệu với tư cách người yêu vì vậy suốt buổi chiều Cô Hai, bà Phượng và cả Hoàng Phượng sum vầy nấu nướng.

Một bàn đồ ăn được bày biện rất sang trọng và đẹp mắt, còn có cả rượu.

Mọi người vừa ngồi vào bàn chưa kịp ăn thì nghe giọng của anh bảo vệ gác cổng nói vào bộ đàm liên lạc đặt tại phòng ăn:

“Dạ thưa có khách muốn được vào gặp ông chủ ạ!”

Ông Thành Công vui mừng đáp lại anh bảo vệ:

“Cho vào đi.”

Hôm nay là ngày vui của gia đình, nếu thêm khách đương nhiên ông rất vui.

Ông Thành Công đứng dậy khỏi ghế nói:

“Để ba ra xem ai lại đến đúng bữa ăn thế này.”

Ông Thành Công vừa đi đến bức tường bằng kính ngăn phòng khách với phòng bếp thì chôn chân tại chỗ, cả người lảo đảo rồi ngã xuống.

Hùng ngồi gần đó nhanh chóng chạy lại đỡ ông Thành Công trước khi ông ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều nhìn về hai người xuất hiện ở phòng khách với sự ngạc nhiên tột độ.

Nguyên Vũ xuất hiện ngoài phòng khách nhà Thiên Long với bộ quần áo vest rất bảnh bao và lịch sự màu đen. Bên cạnh anh là Bà Chi với chiếc đầm nhung đỏ đô trông rất nhã nhặn và quý phái. Mái tóc dài của bà được uốn phần đuôi xõa ra. Bà trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn tổng thể bà xinh đẹp và trẻ hơn tuổi thực của bà rất nhiều.

Trước đó Bà Chi gọi cho anh vào Sài Gòn gấp để đưa bà về nên Nguyên Vũ liền lấy vé máy bay đi ngay trong đêm.

Nhưng ra sân bay gặp được Ngọc Hà, trước đó Ngọc Hà ngủ với anh mà bỏ về không báo cho anh biết nên anh muốn hỏi tội cô.

Kết quả anh không thể đi trong đêm vì bận cùng Ngọc Hà trải qua một đêm mây mưa cuồng loạn.

Điều đó dẫn đến anh gặp Thiên Long và Hoàng Phượng trong chuyến bay ngày hôm sau. Không những vậy anh còn bị Thiên Long đánh đến mức mẹ của anh cũng nhận không ra, thêm chứng kiến người phụ nữ mình yêu và kẻ đánh anh diễn cảnh mùi mẫn yêu đương suốt chặng bay.

Vào tới nơi, Bà Chi không về ngay mà nói anh đi cùng bà tới nhà bạn. Bà còn hứa sẽ tạo cho anh sự bất ngờ. Từ xưa tới nay anh đối xử tệ với tất cả mọi người trừ duy nhất một người đó là mẹ, người một mình vất vả nuôi anh từ nhỏ trưởng thành.

Đó là lý do anh chưa bao giờ nói lời từ chối với mẹ, kể cả lúc này mặt anh đang sưng húp rất khó coi anh vẫn chiều lòng đi cùng bà.

Quả thực lúc này nhìn thấy toàn gương mặt thân thuộc anh thậm chí sốc chứ không phải bất ngờ nữa.

Anh không tin mình lại đang có mặt tại nhà ông Huỳnh Thành Công, chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn bất động sản Thiên Long. Anh không thể tin anh đang có mặt tại nhà tình địch người vừa đánh anh một trận mẹ nhận không ra, Huỳnh Thiên Long. Còn có cả cô người yêu xinh đẹp mà anh vừa để vụt mất, Hoàng Phượng nữa.

Bà Chi nhìn thấy Hoàng Phượng ở đây cũng ngạc nhiên không kém.

Nguyên Vũ nhìn Bà Chi với ánh mắt tò mò. Không lẽ anh nói anh bị té bà không tin? Không lẽ bà biết Thiên Long đánh anh nên bà mang anh đến đây để đòi công bằng cho anh? Bỗng nhiên anh cảm thấy xúc động lạ thường. Từ trước tới giờ bà là người phụ nữ yếu đuối, anh luôn là người che chở cho bà. Không ngờ có ngày đích thân bà lại là người đi đòi công bằng cho anh.

Hùng vừa đỡ được ông Thành Công đứng ngay ngắn thì mọi người dẹp qua sự ngạc nhiên chạy tới bên ông. Ông cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, không để mọi người phải lo lắng.

Bà Phượng nắm chặt bàn tay của ông Thành Công nhìn ông an ủi:

“Em và con sẽ không sao, anh hãy làm tròn trách nhiệm của mình đi.”

Thiên Long đỡ ông Thành Công quay trở lại bàn ăn:

“Ba ngồi vào ăn đi, khách là của con để con tiếp.”

Ông Thành Công lắc đầu, giọng nói của ông phát ra cũng thể hiện sự mệt mỏi:

“Là khách của ba. Con với Hoàng Phượng cùng ra ngoài đi, cả cháu Hùng nữa.”

Bữa tối sum vầy bị dừng lại, ông Thành Công và bà Phượng cùng đi ra phòng khách. Thiên Long, Hoàng Phượng và Hùng cũng tò mò theo sau.

Ông Thành Công điềm tĩnh thể hiện mình là chủ nhà nói với Bà Chi và Nguyên Vũ:

“Hai người ngồi đi.”

Bà Chi và Nguyên Vũ cũng không khách sáo cùng mọi người ngồi xuống ghế sô pha.

Hoàng Phượng ngồi gần Thiên Long, tay cô đan vào tay anh. Bỏ qua Nguyên Vũ, cô nhìn Bà Chi khẽ chào:

“Cháu chào bác.”

Bà Chi gật đầu. Bà nhìn chằm chằm vào bàn tay của Hoàng Phượng đang siết chặt bàn tay của Thiên Long rồi lại nhìn Nguyên Vũ.

Mới tuần trước Nguyên Vũ đưa bà vào Sài Gòn. Lần đó anh còn đưa Hoàng Phượng về giới thiệu cho bà biết cô là con dâu tương lai của bà.

Hôm đầu tuần bà còn xem được clip Nguyên Vũ cầu hôn Hoàng Phượng. Tại sao giờ Hoàng Phượng lại thân mật cùng Thiên Long người mà trước đó bà biết đã xô xát với con trai bà tại sân bay Cam Ranh rồi.

Nhưng lúc này không phải là lúc để bà truy hỏi mối quan hệ hỗn loạn của con trai bà. Bà còn có việc quan trọng hơn.

Hoàng Phượng buông tay Thiên Long ra nhận lấy ly trà cô Hai vừa pha rót cho mỗi người một ly nước rồi mời mọi người uống, sau đó cô lại ngồi về vị trí cũ của mình. Hành động của cô như ngầm tuyên bố cô là dâu của nhà này.

Hùng ghé sát tai Thiên Long hỏi nhỏ:

“Có phải hắn mang người tình của hắn tới nhà mày ăn vạ không vậy?”



Nhìn mặt Nguyên Vũ lúc này tuy bớt sưng nhưng vẫn rất khó coi.

Thiên Long nghe Hùng hỏi thì lắc đầu. Lúc nghe Hùng nói Nguyên Vũ lái máy bay, người đó rất đẹp. Lúc đó anh đã phản bác lại lời nói của Hùng nói ở tuổi trung niên mẹ anh đẹp số 1 nhưng hiện tại anh phải công nhận một điều người phụ nữ đi cùng Nguyên Vũ này thực sự rất xinh đẹp, nếu đưa lên bàn cân so sánh với mẹ của anh thì khó mà nói ai hơn ai thua.

Anh không biết mục đích hai người này tới đây làm gì. Nhưng nếu có gan đến đây đòi công bằng chuyện anh đánh thì anh rất hoan nghênh. Ra ngoài đường anh còn không sợ huống hồ anh đang ở nhà mình.

Hoàng Phượng lúc này vô cùng hồi hộp, cô không biết lý do Nguyên Vũ mang Bà Chi tới đây để làm gì. Tới hỏi tội Thiên Long đã đánh con trai bà? Tới vạch trần cô từng là người yêu của Nguyên Vũ? Hay cả hai lý do?

Vì vậy mà Hoàng Phượng hồi hộp tới chân tay run lập cập. Mồ hôi cũng bắt đầu túa ra.

Thiên Long cảm nhận được bàn tay của Hoàng Phượng không ngừng run rẩy anh liền vòng tay qua ôm lấy eo cô thật chặt, ánh mắt anh nhìn cô như muốn nói nơi nào có anh nơi đó có bình yên em không cần phải sợ.

Đối ngược với sự hồi hộp của mọi người, Bà Chi bưng ly nước lên tao nhã uống một ngụm sau đó nhẹ nhàng đặt ly nước xuống. Bà nhìn thẳng vào mắt ông Thành Công nói, giọng nói của bà phát ra nhẹ nhàng nhưng khiến ông Thành Công tim đập, chân run:

“Giờ tự ông nói hay là tôi nói?”

Bà Phượng nhìn ông gật đầu. Ông Thành Công như được bà Phượng tiếp thêm sức mạnh. Ông điềm tĩnh chỉ vào Nguyên Vũ rồi nhìn Thiên Long nói:

“Đây là anh trai của con.”

Lời nói của ông Thành Công nhẹ nhàng nhưng với Nguyên Vũ, Thiên Long, Hoàng Phượng và cả Hùng không khác sấm sét giữa trời quang mây tạnh.

Mặc dù là người ngoài cuộc nhưng khi nghe ông Thành Công nói Nguyên Vũ là con riêng của ông Hùng cũng rất bất ngờ. Người đó lại còn là kẻ thù của bạn thân mình. Nói cách khác hai người con của ông là kẻ thù của nhau. Còn người mà anh nghĩ là bồ của Nguyên Vũ lại là mẹ của anh ta.

Hùng lén nhìn Bà Chi thêm một lần nữa, anh phải công nhận một điều bà rất đẹp. Có thể nói, hai người phụ nữ liên quan tới cuộc đời của ông Thành Công đều là hai đại mỹ nhân.

Còn đối với Nguyên Vũ, lúc này anh không tin vào những điều mình vừa nghe.

Từ trước tới nay anh là người rất thương và nghe lời Bà Chi. Mẹ của anh nói có việc tại Sài Gòn, anh liền nghỉ làm đưa bà đi. Khi bà nói muốn về nhà anh lập tức lấy vé máy bay trong đêm đi đón bà. Anh cảm giác có lỗi với bà khi vì thú vui cá nhân mà làm lỡ chuyến bay tối hôm trước để vào Sài Gòn đưa bà về.

Đó cũng là lý do mặc dù bị tình địch và người con gái mình yêu liên tiếp rải thức ăn chó suốt cả chặng bay nhưng anh không dám nổi loạn. Anh sợ gây rối sẽ khiến anh lỡ hẹn với mẹ của mình một lần nữa. Vì vậy anh thà chấp nhận để Thiên Long và Hoàng Phượng liên tiếp phi dao vào tim mình để vào đón mẹ của mình về.

Cũng như lúc này, chuyện ông Thành Công nói anh là anh trai của Thiên Long tức anh là con của ông anh cũng không tin. Anh bất bất giác nhìn sang Bà Chi:

“Mẹ…”

Cổ họng của anh như bị chặn thứ gì đó khiến anh chỉ có thể nói lên một tiếng “mẹ”.

Bà Chi nhìn anh nở một nụ cười tươi điềm tĩnh nói.

“Chào ba của con đi.”

Đã hơn hai mươi năm anh không được thấy nụ cười này của bà. Chính xác là từ ngày anh năm tuổi. Nụ cười của bà rất đẹp, để lộ hai má lúm đồng tiền và hàm răng trắng đến lóa mắt. Ánh mắt của bà lúc cười cũng thể hiện niềm vui thực sự, đẹp đến mê hồn mà chứa đựng cả một bầu trời bình yên.

Anh đã yêu Hoàng Phượng từ cái nhìn đầu tiên bởi nụ cười và ánh mắt của cô rất giống với mẹ của anh. Nụ cười mà hơn hai mươi năm qua đã biến mất trên môi của mẹ mình. Nay anh được thấy nụ cười của mẹ thì người con gái anh yêu lại không còn bên anh nữa.

Mặc dù vậy, nụ cười của Bà Chi hiện tại khiến anh có cảm giác hạnh phúc năm xưa ùa về. Anh bất giác nghe lời mẹ của mình gọi ông Thành Công:

“Con chào ba.”

Ông Thành Công không thể hiện cảm xúc gì nhiều khi có thêm một người gọi mình là ba. Ông nhìn sang Thiên Long nói:

“Con và anh con làm quen với nhau đi.”

Thiên Long từ lúc ông Thành Công nói Nguyên Vũ là anh của mình anh như hóa đá. Anh không nghĩ người ba chính trực, mẫu mực, luôn yêu thương mẹ con anh lại có con riêng ở bên ngoài.

Anh không nghĩ người ba mà anh luôn yêu thương, kính trọng lại có lúc làm tổn thương anh và mẹ của anh như vậy.

Anh chưa từng nghĩ sẽ phải san sẻ tình yêu và sự quan tâm của ba với một người khác.

Hiện tại ông biết cảm nhận của anh thế nào không mà nói anh làm nhận người mà anh ghét nhất là anh trai.

Lúc này anh cảm thấy hối hận khi ở trên máy bay anh không mạnh tay thêm một chút biết đâu lúc này Nguyên Vũ không thể xuất hiện tại đây. Và anh cũng sẽ không có chuyện phải nhận anh ta là người anh cùng ba khác mẹ với mình.

Thiên Long đáp lại lời ông Thành Công:

“Xin lỗi ba, trên đời này không có người nào là anh hay em của con. Con xin phép.”

Dứt lời anh lập tức đứng dậy đi về phòng của mình.

Hoàng Phượng mặc dù cũng rất bất ngờ với những gì mình vừa nghe được nhưng cô cảm nhận được Thiên Long còn sốc hơn cô rất nhiều. Bàn tay của anh đang ôm eo cô run rẩy không ngừng. Cả người anh cũng vậy. Có lẽ sự thật này đã giáng một đòn rất mạnh vào tâm trí anh.

Lúc Thiên Long đứng dậy đi về phòng, Hoàng Phượng lo lắng đứng dậy theo:

“Con xin phép mọi người ạ!”

Cô chạy theo Thiên Long nhưng anh đã vào thang máy đi lên trước buộc cô phải chạy lên phòng bằng cầu thang bộ.

Lời nói và hành động của Thiên Long cũng chặn đứng những điều mà Nguyên Vũ chuẩn bị nói ra. Chuyện nhận em trai, hơn nữa người đó còn là tình địch của mình khiến anh cảm thấy thú vị hơn bất kỳ chuyện gì khác. Trò chơi chỉ mới bắt đầu.

Ông Thành Công thấy phản ứng của Thiên Long như vậy thì quay qua Nguyên Vũ nói:

“Chuyện này để ba từ từ khuyên em của con.”

Nguyên Vũ chưa kịp đáp lại lời của ông Thành Công lại nghe Bà Chi lên tiếng:

“Hơn hai mươi năm qua một mình tôi vất vả nuôi con của ông khôn lớn. Nay con của ông đang thất nghiệp, ông xem có việc gì sắp xếp cho nó làm.”

“Phụt.”

“Phụt.”

Nguyên Vũ và Hùng đều sặc nước sau đó cả hai không ngừng ho khụ khụ.

Nguyên Vũ lúc này chỉ còn biết lấy tay đỡ trán. Anh đang làm giám đốc kinh doanh của tập đoàn sắt thép lớn nhất Việt Nam Hoàng Phượng, bây giờ mẹ của anh lại nói anh đang thất nghiệp.

Hoàng Phượng và Thiên Long biết rõ hơn ai hết công việc của anh đang làm. Cũng may hai người vừa đi khỏi, nếu không không biết làm thế nào để dấu cái bản mặt này của anh đi.

Anh phải thừa nhận từ xưa tới nay mẹ của anh ít nói. Đến chuyện nói cho anh biết đi nhận ba của mình bà cũng không nói trước cho anh biết một tiếng để anh còn phối hợp diễn cho tốt, ít nhất không để lại sạn lớn như thế này.

Nghe Bà Chi nói ông Thành Công cũng bất ngờ không kém:

“Không phải nó vẫn làm ở tập đoàn Hoàng Phượng đó sao?”

Hai tuần trước Thiên Long và Nguyên Vũ xô xát ở sân bay Cam Ranh lúc đó Nguyên Vũ vẫn còn làm ở tập đoàn sắt thép Hoàng Phượng, sao bà lại nói anh thất nghiệp?

Bà Chi vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì lớn xảy ra:

“Nó đã nghỉ bên đó rồi.”

Nghe nói đến đây thì thì Hùng bất mãn không thể ngồi nghe chuyện riêng của gia đình Thiên Long nữa. Anh đứng dậy chào mọi người:

“Xin phép mọi người cháu về ạ!”