Hoàng Phượng ngồi ở ghế sô pha cầm chiếc chìa khóa xe Lamborghini trên tay săm soi, miệng không ngừng mỉm cười.
Thiên Long đi vào lén ôm cổ cô từ phía sau:
“Bà xã của anh tính đi đâu à?”
Hoàng Phượng bị anh làm cho giật mình. Cô kéo anh ngồi xuống bên cạnh:
“Em tính đến Memory xem có túi xách của em ở đó không? Nhưng nhân viên nhà hàng tới dọn dẹp, chờ họ dọn xong rồi em đi.”
Thiên Long vòng tay qua ôm chặt lấy eo của cô. Anh cắn nhẹ lên tai cô một cái rồi nói:
“Hình như tối qua lúc anh bế em lên xe em có cầm theo túi xách rồi.”
Hoàng Phượng xấu hổ đẩy nhẹ người Thiên Long ra:
“Anh nghiêm túc vào, có nhân viên nhà hàng đang ở đây đó.”
Thực tế anh không biết chỉ cần một hành động nhỏ này của anh đã khiến cả người cô nhộn nhạo.
Thiên Long càng ôm chặt Hoàng Phượng hơn:
“Vợ anh anh ôm chứ anh đâu có ôm người khác mà ngại.”
Trước lý sự của Thiên Long, Hoàng Phượng đành bó tay để anh ôm.
“Chiều giờ em nghĩ em bỏ quên ở Memory hoặc làm mất ở đâu rồi nên em lo muốn chết. Điện thoại, giấy tờ tùy thân em đều để trong đó.”
Thiên Long buông Hoàng Phượng ra rồi đứng dậy đi chỗ khác thực hiện một cuộc gọi sau đó anh quay lại nói với Hoàng Phượng:
“Em ở nhà đi, anh đi lấy túi xách về cho em.”
“Em cũng muốn đi.”
Phát hiện ra giọng nói của mình có chút nhõng nhẽo Hoàng Phượng vội giơ chiếc chìa khóa của chiếc xe mình mới nhận thưởng ra trước mặt Thiên Long bổ sung:
“Em muốn ông xã của em là người đầu tiên em chở bằng chiếc xe này.”
Trước lời nói quan tâm của Hoàng Phượng, Thiên Long cúi xuống bế bổng cô lên:
“Đi thôi!”
Vừa lúc này nhân viên nhà hàng dọn xong đẩy xe ra tới phòng khách. Hoàng Phượng xấu hổ đấm nhẹ vào ngực Thiên Long:
“Anh bỏ em xuống.”
Hai người nhanh chóng di chuyển xuống tầng hầm để xe. Thiên Long đọc tên một địa chỉ, Hoàng Phượng cầm lái chở anh đi.
Lái chiếc xe mình thích, chở người mình yêu là mơ ước của cô. Chỉ có điều khi thực hiện cô không nghĩ nó lại hạnh phúc đến vậy.
Hoàng Phượng như một chú chim nhỏ líu lo hót không ngừng nghỉ. Cô vừa lái xe vừa làm hướng dẫn viên du lịch cho anh. Cô giới thiệu từng đường phố, từng hàng quán, từng địa danh nổi tiếng của Hà Nội.
Phố phường Hà Nội về đêm khi lên đèn đẹp đến nao lòng nhưng sự chú ý của Thiên Long lại đặt hết trên người Hoàng Phượng. Với anh không có cảnh đẹp nào đẹp bằng cô, không có địa danh hàng quán nào hấp dẫn hơn giọng nói của cô.
Hoàng Phượng dừng xe trước một căn biệt thự rồi tắt máy.
Không thấy Thiên Long lên tiếng Hoàng Phượng quay sang thì thấy anh đang ngây ngốc nhì mình:
“Anh, anh…”
Ánh mắt si mê của anh vẫn đặt trên người cô:
“Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao lúc em mới vào Thiên Long thực tập anh Sơn lại kéo em theo để đi thỏa thuận đền bù mặt bằng rồi.”
“Vì sao?”
“Vì giọng nói của em hay tới mức giống như là đang thôi miên họ, anh nghĩ đến bìa đỏ họ cũng giao cho em chứ đừng chịu thỏa thuận đền bù.”
Hoàng Phượng vươn tay đánh nhẹ vào người Thiên Long:
“Em không nghĩ anh lại có lúc sến sẩm như vậy đấy.”
Thực tế thì cô cũng bị giọng nói trầm ấm của anh thôi miên nhiều lần. Điển hình là lần đi thỏa thuận đền bù cùng anh cô còn không biết nội dung cuộc thỏa thuận thế nào.
Thiên Long vội bắt lấy tay của Hoàng Phượng rồi rướn người sang ghế lái đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn của anh làm trái tim Hoàng Phượng đập thình thịch không ngừng. Trong phút chốc cô quên mất mục đích cùng anh đi lấy túi xách mà đắm chìm trong đó. Mãi cho tới khi nghe tiếng gõ cửa bên ngoài Hoàng Phượng mới xấu hổ đẩy anh ra.
Đẩy cửa bước xuống Hoàng Phượng nhận ra người gõ cửa là Thư Kỳ cô phấn khích reo lên.
“Chị Kỳ.”
Bên ghế lái phụ Thiên Long cũng đồng thời đẩy cửa bước ra cùng lúc với Hoàng Phượng. Thấy vậy Thư Kỳ lên tiếng:
“Em vẫn còn thực tập ở tập đoàn bất động sản Thiên Long à?”
Hoàng Phượng lắc đầu:
“Em vừa bảo vệ đồ án tốt nghiệp xong, giờ làm trợ lý chuyên môn cho tổng giám đốc của Thiên Long.”
Hoàng Phượng nói xong Thư Kỳ lấy tay vỗ vỗ trán, thì ra cô em họ của cô thất tình lại vì Hoàng Phượng.
Băng Di nói Thiên Long đã cùng cô trợ lý biến mất trong tình trạng cô trợ lý bị trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© khiến Băng Di rất sợ hãi, tới nỗi không thể đi làm vì sợ phải đối mặt với sự thật phũ phàng. Thư Kỳ không ngờ người trợ lý đó lại là Hoàng Phượng. Cô kéo Hoàng Phượng đi vào bên trong:
“Hai người vào đi, Băng Di đang ở trong nhà.”
Hoàng Phượng nhớ rất rõ tối hôm trước Băng Di chở mình về tòa nhà Thiên Long, khi Thiên Long nói túi xách của cô ở trên xe cô biết trên xe của Băng Di. Trước đó cô cũng nghi ngờ mối quan hệ của anh với Băng Di vì vậy cô mới muốn đi cùng Thiên Long. Cô không nghĩ mình lại có lúc ghen tuông ích kỷ như vậy. Trước đây yêu Nguyên Vũ cô chưa hề có cảm giác này, trong khi cô yêu Thiên Long còn chưa tới một ngày cô đã có cảm giác lo được lo mất rồi.
Theo chân Thư Kỳ vào phòng khách, Hoàng Phượng ngồi cạnh thân mật ôm lấy một cánh tay của Thư Kỳ để mặc Thiên Long ngồi một mình.
“Chị Thư Kỳ có người yêu mới chưa?”
Thư Kỳ cũng không dấu diếm gì Hoàng Phượng, chị mỉm cười hạnh phúc:
“Chị có rồi.”
“Có hình anh ấy không em xem mặt với.”
Thư Kỳ cười khó xử:
“Từ khi xảy ra chuyện với tên đốn mạt người yêu trước chị không xài smartphone nữa, vì mỗi lần lướt web mà thấy bản mặt của hắn trên mặt báo chị lại bực mình. Nhưng trớ trêu bạn trai mới của chị lại là đối tác của hắn.”
Hoàng Phượng ghé sát vào tai Thư Kỳ nói nhỏ gì đó.
Thư Kỳ nghe Hoàng Phượng nói thì vỗ đùi thật mạnh:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Sao chị lại không nghĩ ra nhỉ?”
Băng Di từ trên gác đi xuống, vừa thấy Thiên Long cô liền lên tiếng:
“Anh Long.”
Nghe giọng nói này Hoàng Phượng chợt nhớ cuộc điện thoại mà Thư Kỳ gọi lúc cô và Thiên Long cùng thư ký Bình đi thỏa thuận đền bù. Thì ra Băng Di chính là người yêu đơn phương sáu năm Thiên Long từ lúc còn đi du học.
Thiên Long gật đầu.
“Bị đau sao mà không đi làm?”
Băng Di không đáp lại lời của Thiên Long mà đưa cho Thư Kỳ chìa khóa xe:
“Chị ra xe lấy túi xách cho Hoàng Phượng dùm em.”
Nhìn thấy mắt Băng Di sưng húp Hoàng Phượng bỗng giật mình. Vì tò mò về Băng Di nên Hoàng Phượng theo chân Thư Kỳ ra ngoài lấy túi xách để tranh thủ hỏi dò.
Băng Di ngồi xuống ghế sô pha đối diện Thiên Long. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đã khiến cô yêu từ cái nhìn đầu tiên:
“Hôm qua em đã đợi ở nhà anh cả đêm.”
Thiên Long cười khó xử:
“Xin lỗi anh đưa Hoàng Phượng về nhà cô ấy mà quên nói với em.”
Lúc đó Hoàng Phượng mất kiểm soát không ngừng đòi hỏi anh khiến anh không có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác.
Băng Di cụp mắt xuống không dám đối diện với Thiên Long, giọng của cô phát ra cũng có chút run rẩy:
“Anh và cô ấy?”
Băng Di là cô gái mạnh mẽ, cô không quản mình là con gái mà theo đuổi anh suốt bốn năm đi du học. Hiện tại gặp lại anh trong tình huống anh là sếp lớn cũng vậy, cô không ngại bám theo anh. Động lực duy nhất để cổ vũ cô đó là anh không gần gũi với bất kỳ một cô gái nào.
Sau sáu năm miệt mài theo đuổi thì ngày hôm qua Băng Di cũng được Thiên Long đáp lại. Anh đã chủ động ôm cô, điều đó khiến cô hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Thế nhưng khi Hoàng Phượng bị trúng thuốc kí©ɧ ɖụ©, anh lại cùng Hoàng Phượng biết mất khiến cô lo sợ đến mức mỗi lần nghĩ tới chuyện của anh và Hoàng Phượng là nước mắt chảy không ngừng.
Cô trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, cô không dám đi làm vì sợ biết kết quả. Nếu là anh cùng Hoàng Phượng xảy ra quan hệ cô không biết mình phải đối mặt thế nào. Cô cầu mong giữa anh và Hoàng Phượng không hề phát sinh quan hệ.
Nhưng nằm ở nhà suy nghĩ càng làm cho tâm trạng của cô tồi tệ hơn. Vì vậy khi anh có mặt tại nhà cô, cô muốn trực tiếp hỏi anh. Cô quyết tâm thà đau một lần rồi thôi.
Thiên Long thấy Băng Di có chút khác lạ, nếu như mọi lần cô đã chạy tới ôm lấy một bên cánh tay của anh rồi. Còn hiện tại, đến nhìn cô cũng không nhìn anh. Vì vậy anh cũng nghiêm túc trả lời cô:
“Anh yêu Hoàng Phượng, tụi anh sẽ xem xét làm tiệc ra mắt mọi người sớm nhất có thể.”
“Ầm.”
Băng Di cảm giác như có tiếng sấm sét cực lớn vang rền sau đó là quả cầu lửa đánh trúng tim cô khiến cô vô cùng đau đớn, trong phút chốc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Thiên Long thấy Băng Di có gì đó không ổn vội chạy ra ngoài gọi Thư Kỳ:
“Chị Kỳ.”
Thư Kỳ và Hoàng Phượng đang ngồi tám chuyện ở xích đu gần đó vội chạy vào nhà.
Khi hai người có mặt, Thiên Long tiếp tục lên tiếng:
“Băng Di có vẻ không ổn.”
Thư Kỳ nhanh chóng lại xem xét, Băng Di lúc này mặt mũi tái nhợt. Cô vừa đỡ Băng Di nằm xuống sô pha vừa quở trách:
“Cả ngày nay không ăn không uống, tụt huyết áp chứ còn gì nữa.”
Thiên Long điềm tĩnh nhìn Thư Kỳ hỏi:
“Nhà có trà gừng không?”
Thư Kỳ chỉ vào trong phòng ăn:
“Hồi trưa chị pha cho nó uống đang còn để trên bàn ăn.”
Thiên Long định đi vào phòng ăn thì Hoàng Phượng cản anh lại:
‘Để em ạ.”
Hoàng Phượng nhanh chóng pha ly trà gừng đưa Thư Kỳ cho Băng Di uống.
Một hồi sau gương mặt Băng Di cũng có huyết sắc. Cô nói với Hoàng Phượng và Thiên Long:
“Hai người về đi, em muốn nghỉ ngơi.”
Thiên Long tỏ vẻ lo lắng:
“Để anh đưa em đi bệnh viện.”
Băng Di vội từ chối:
“Em nghỉ một lát là khỏe thôi hai người về đi.”
Mặc dù Băng Di rất muốn Thiên Long ở lại lúc này nhưng anh ở lại thì có ích gì? Chẳng phải trái tim anh đã thuộc về người khác sao, anh ở lại càng làm cô đau đớn mà thôi.
Thiên Long nhìn Băng Di có chút thương xót:
“Nếu còn mệt thì mai ở nhà nghỉ ngơi, anh sẽ cho người sắp xếp công việc.”
Hoàng Phượng tới gần Băng Di cười nói:
“Chị Băng Di cố gắng ăn nhiều có sức khỏe để đi làm nhé, rất mong sớm được gặp chị tại nơi làm việc.”
Ra xe thấy Hoàng Phượng có vẻ buồn, Thiên Long ôm vai của cô để cô đứng đối diện với mình rồi nói:
“Em sao vậy? Đồ trong túi xách không đủ hay sao?”
Hoàng Phượng lắc đầu. Nét mặt của cô đượm buồn, cô ấn chìa khóa vào tay Thiên Long:
“Anh chở em đi.”
Thiên Long mở cửa cho Hoàng Phượng ngồi vào ghế phụ rồi ngồi ghế lái.
Nhìn cô gái ngồi bên cạnh hiện tại tĩnh lặng đối lập hoàn toàn với một Hoàng Phượng vui vẻ ồn ào lúc đi khiến Thiên Long lo lắng:
“Em có chuyện gì không vui à?”
Hoàng Phượng xoay người nhìn Thiên Long:
“Em xấu lắm phải không anh?”
Thiên Long nói thật lòng:
“Em là cô gái xinh đẹp nhất anh từng gặp.”
Câu trả lời của Thiên Long vẫn không làm Hoàng Phượng vui thêm. Cô áp sát mặt mình vào cửa kính nói:
“Em cảm giác mình là trà xanh chen vào mối quan hệ giữa anh và Băng Di.”
Giọng nói nhỏ lí nhí của Hoàng Phượng phát ra làm Thiên Long cảm giác đau lòng:
“Em đừng suy nghĩ bậy bạ nữa. Nếu anh và cô ấy là vợ chồng hoặc đang yêu nhau em nói vậy còn nghe được. Đường này anh và cô ấy chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới mà em lại dùng từ trà xanh ở đây. Em đang lạm dụng từ ngữ rồi đấy.”
Giọng nói của Hoàng Phượng phát ra còn nhỏ hơn:
“Lần ở Nha Trang em còn chứng kiến hai người thân mật trước mặt em. Tối qua chẳng phải hai người cũng đã hẹn hò ở Memory sao?”
Nhà hàng Memory là nhà hàng nổi tiếng dành cho các cặp đôi yêu nhau ai cũng biết.
Thiên Long xi nhan đánh tay lái tấp xe vào lề đường. Anh tắt máy xe rồi nhìn Hoàng Phượng dò xét:
“Em đang cảm thấy có lỗi hay là em đang nghi ngờ anh đấy? Nếu là đang nghi ngờ anh thì em có thể lấy điện thoại của anh gọi cho anh Tom của em để xác minh về bản chất con người của anh thế nào.”
Điện thoại của Hoàng Phượng đang hết pin nên anh mới đưa điện thoại của anh cho cô. Còn anh nói cô gọi hỏi Bình Minh là bởi Bình Minh là người duy nhất biết biết về căn bệnh ám ảnh cưỡng chế của anh, Bình Minh còn là người hiểu biết về tính cách và con người của anh còn hơn cả ba mẹ của anh nữa.
Thiên Long nói mật khẩu mở máy rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Hoàng Phượng định hỏi anh ra ngoài làm gì thì bị màn hình chờ điện thoại của anh làm cho chú ý. Đó là tấm hình anh chụp lén cô ngắm bình minh trên đảo Phượng. Hạnh phúc ùa về, Hoàng Phượng không nghĩ anh lại quan tâm tới cô từ những giây phút đầu hai người mới gặp nhau như vậy.
Thiên Long nhanh chóng quay lại xe, anh giơ ly trà sữa matcha trước mặt Hoàng Phượng.
“Cho em.”
Hoàng Phượng nhìn ly trà sữa rồi lại nhìn ra bên ngoài. Lúc này cô mới biết hai người đang dừng xe trước quán trà sữa mà cô thích nhất, mặc dù đã mười giờ tối nhưng quán vẫn rất đông. Mọi người đều đang hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía chiếc siêu xe mới tinh của cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Cô đưa hai tay nhận lấy ly trà sữa, nước mắt cũng dưng dưng muốn trực trào.
Thiên Long ngắt nhẹ chóp mũi của cô, ánh mắt anh nhìn cô đầy cưng chiều:
“Ông xã không biết bà xã thích loại trà sữa nào nên mua đại, nếu bà xã không thích loại này nói cho anh biết em thích loại nào để anh vào mua.”
Sau lời nói của Thiên Long, nước mắt của Hoàng Phượng bỗng tuôn rơi. Hạnh phúc đơn giản chỉ là những sự quan tâm rất nhỏ, loại cảm xúc mà trước đây cô chưa từng trải qua. Cô nói trong nghẹn ngào:
“Quán trà sữa này em thích nhất, loại trà sữa này em cũng thích nhất.”
Thiên Long thấy Hoàng Phượng khóc thì luống cuống không biết vì lý do gì? Cô nói quán trà sữa này cô rất thích, loại trà sữa anh mua cũng là loại cô thích nhất. Vậy tại sao cô lại khóc? Có phải cô gọi cho Bình Minh, Bình Minh đã trêu chọc gì cô rồi không?
Chưa kịp hỏi Hoàng Phượng lý do vì sao cô khóc lại thấy cô rướn người hôn nhẹ lên má anh một cái rồi rời đi.
“Cảm ơn anh.”
Thì ra cô xúc động vì sự quan tâm của anh. Không phải đồ hiệu, cũng không phải vì cái gì đó to tát có giá trị to lớn mà chỉ là ly trà sữa.
Trên đường về tòa nhà Thiên Long, Hoàng Phượng vẫn ôm khư khư ly trà sữa trong tay, trên môi luôn giữ nụ cười tươi như hoa.
“Em nói em thích sao không uống, hay em nói như vậy để anh vui thôi đó?”
Hoàng Phượng cười lắc đầu:
“Em muốn mang về cất tủ để thì nào nhớ tới anh thì mang ra ngắm.”
Thiên Long vươn tay ký nhẹ lên trán cô một cái:
“Em là đồ ngốc đấy à? Nếu nhớ anh thì ngắm anh chứ, tại sao lại ngắm ly trà sữa?”
Chính Hoàng Phượng cũng không nghĩ có lúc cô lại trở nên ngốc nghếch như vậy, cô muốn giữ lại tất cả những gì là của anh.
Lúc xuống xe di chuyển lên tầng 68, Thiên Long lấy ống hút bỏ vào ly rồi để giờ trước mặt Hoàng Phượng:
“Em uống đi, nếu em thích ngày mai anh lại ghé đó mua cho em.”
Ly trà sữa ngon nhất cô từng được uống vì ngoài hương vị quen thuộc của trà sữa còn có hương vị tình yêu của anh hòa lẫn trong đó.
Bước ra khỏi thang máy Hoàng Phượng lấy túi xách của mình từ tay Thiên Long:
“Ngày mai em sẽ bắt đầu đi làm, nhận lương của Tổng Giám đốc rồi nếu không đi làm em sẽ cảm thấy rất áy náy.”
Thiên Long vươn tay mở cửa căn penthouse của Hoàng Phượng bằng vân tay của mình thì bị cô cản lại, cô chỉ sang căn penthouse đối diện nói:
“Ông xã của em bị nhầm lẫn rồi, bên này mới là nhà của anh.”
Thiên Long gãi đầu xấu hổ đáp:
“Phòng của anh tối nay anh Tom của em ngủ rồi.”
“Đó là việc của ông xã em không quan tâm.”
Hoàng Phượng đẩy cửa đi vào nhà, trước khi đóng cửa cô lên tiếng:
“Bye ông xã, chúc ông xã ngủ ngon.”
Thiên Long vội đưa tay cản lại động tác đóng cửa của Hoàng Phượng lại:
“Em nói trà sữa rất ngon, anh cũng muốn thử.”
Hoàng Phượng lập tức giơ ly trà sữa trước mặt Thiên Long.
“Anh uống đi.”
Thiên Long cúi xuống, Hoàng Phượng còn nghĩ anh sẽ ngậm lấy ống hút để uống thử trà sữa thì môi của anh lại đáp xuống môi của cô.
Lưỡi của anh liếʍ một vòng quanh môi của cô sau đó anh dừng lại:
‘Trà sữa rất ngon, anh muốn thử tiếp.”
Môi của anh nhanh chóng tìm đến môi của cô rồi sau đó dùng Lưỡi của mình tiến vào khoang miệng của cô khuấy đảo.
Hoàng Phượng cũng nhanh chóng cùng anh phối hợp.
Nụ hôn sâu tưởng chừng như dài bất tận cuối cùng cũng dừng lại.
Hoàng Long ôm Hoàng Phượng thật chặt rồi thì thầm vào tai cô:
“Hoàng Phượng, anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh.”
Tình yêu của anh người đến rất nhanh, họ muốn mỗi giây mỗi phút đều được bên nhau. Hơn mười một giờ đêm Thiên Long mới đành lòng buông Hoàng Phượng ra đi về penthouse của mình.