Ba giờ sáng Nguyên Vũ mới buông tha cho Ngọc Hà và Quỳnh Như. Khi Nguyên Vũ và Quỳnh Như ngủ say, Ngọc Hà lặng lẽ rời khỏi căn hộ của anh ta.
Bình Minh đang ngủ gật trong xe bỗng giật mình thức giấc đúng lúc Ngọc Hà đi ra từ tòa nhà:
“Em gái.”
Giọng nói của Bình Minh khiến Ngọc Hà giật mình, cô đi đến gần xe của anh hỏi.
“Tại sao anh lại đi một mình, còn Hoàng Phượng đâu?”
“Biết thằng Vũ ở tầng mấy không?”
Ngọc Hà đoán Bình Minh đi tìm Nguyên Vũ để gây chuyện. Cầm được bằng chứng trong tay cô nghĩ điều đó là không cần thiết vì dù sao người đi gây rối bao giờ cũng có tội. Vì vậy Ngọc Hà lắc đầu:
“Tôi không biết anh ta ở đâu. Anh có thể chở tôi đi gặp Hoàng Phượng không?”
Bình minh nhìn Ngọc Hà dò xét:
“Cô là gì với Hoàng Phượng?”
“Tôi tên Hà. Bạn học cấp ba với Hoàng Phượng.”
Bình minh tin tưởng lời Ngọc Hà nói vì lúc thấy Hoàng Phượng cùng Nguyên Vũ cô cũng bất ngờ gọi tên Hoàng Phượng như anh.
Bình minh đẩy cửa bên ghế phụ cho Ngọc Hà:
“Lên xe.”
Mặc dù thấy Bình Minh cởi trần Ngọc Hà hơi e ngại nhưng lúc này cô muốn biết Hoàng Phượng thế nào, cô cũng muốn đưa bằng chứng cho Hoàng Phượng vì vậy không ngần ngại mà lên xe.
Anh chở Ngọc Hà tới tòa nhà Thiên Long thì Ngọc Hà đã ngủ ngon. Lúc này Bình Minh mới để ý Ngọc Hà thật sự rất đẹp. Cô không cao như Hoàng Phượng, nhưng khuôn mặt ưa nhìn, hình dáng cũng rất chuẩn. Anh ngây ngốc ngồi ngắm cô rồi ngủ hồi nào cũng không hay cho tới hơn bảy giờ sáng hai người mới tỉnh giấc.
Hai người cùng lên căn penthouse của Thiên Long, người mở cửa lại là Thiên Đăng.
Đi vào trong không thấy Thiên Long, lại thấy Băng Di đang ngồi ngủ ở ghế sô pha Bình Minh hỏi Thiên Đăng:
“Thằng Long vẫn chưa dậy à?”
Thiên Đăng đi lại đánh thức Băng Di dậy rồi nói với Bình Minh:
“Tối qua nó không về nhà.”
Băng Di chở Thiên Long và Hoàng Phượng, rõ ràng anh bế Hoàng Phượng đi vào tòa nhà Thiên Long bằng của chính còn cô chạy xe vào tầng hầm. Nhưng khi cô lên penthouse của Thiên Long lại không thấy anh và Hoàng Phượng đâu. Cô chờ tới khuya kết quả ngủ gật hồi nào không hay tới chừng Thiên Đăng đánh thức cô mới tỉnh dậy.
Thiên Đăng cầm cặp làm việc của mình rồi nhìn Bình Minh, Ngọc Hà và Băng Di đuổi khách:
“Thôi ai về nhà nấy đi, đến giờ tôi phải đi làm rồi.”
Mặc dù không đành lòng nhưng tất cả mọi người đều yên phận ra về.
Bình Minh ngõ ý muốn đưa Ngọc Hà về nhưng cô từ chối.
Cô suy nghĩ tối qua Hoàng Phượng đi cùng Bình Minh, hiện tại anh cũng không biết Hoàng Phượng ở đâu. Con người này cũng không đáng tin. Vì vậy cô nên tránh xa họ thì hơn. Cô tiếp cận Nguyên Vũ tối qua cũng chỉ vì muốn đền đáp lại sai lầm lần trước cô gây ra cho Hoàng Phượng trên đảo Phượng.
Hiện tại còn chưa biết Hoàng Phượng ở đâu, gọi điện thoại cho cô không ai bắt máy vì vậy Ngọc Hà đành ra về.
Trong khi mọi người đang cuống cuồng muốn gặp Thiên Long và Hoàng Phượng thì hai người ôm nhau ngủ ngon. Tới gần trưa anh mới tỉnh dậy. Nhìn người con gái xinh đẹp ngủ ngon anh cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Thứ hạnh phúc mà trước đây anh không dám mơ tưởng. Tối qua đều là lần đầu tiên của anh và cô. Nhớ lại giây phút làm cho cô không ngừng rêи ɾỉ, van xin dưới thân mình anh cưng chiều hôn lên khắp mặt mũi cô một lượt.
Thiên Long ngắm nhìn cô một hồi lâu sau anh mới rời khỏi giường. Chiếc áo sơ mi của anh tối qua đã bị Hoàng Phượng làm hỏng. Không có áo để mặc, điện thoại di động của anh lại hết pin nhưng anh không dám về căn hộ của mình lấy đồ vì cửa chính căn penthouse của anh hay của cô đều có tính bảo mật rất cao. Một khi ra ngoài là cửa tự khóa, mà mở cửa bằng vân tay chỉ có chủ nhân của nó mới mở được. Căn penthouse của anh làm thêm chức năng mở cửa bằng thẻ để Thiên Đăng có thể vào ở mỗi khi công tác tại Hà Nội.
Thiên Long tới tủ đồ của Hoàng Phượng tìm một chiếc áo thun rộng dài nhất của cô mặc vào. Mặc dù là rộng nhất nhưng khi anh mặc vào nó bó chặt lấy người anh.
Đầu tiên Thiên Long lấy điện thoại gọi kỹ thuật của tòa nhà lên cài đặt vân tay của anh cho cửa căn penthouse của Hoàng Phượng.
Sau khi cài đặt xong vân tay bằng cửa penthouse của Hoàng Phượng anh mới về penthouse của mình lấy laptop và cục sạc di động.
Đang chuẩn bị qua penthouse của Hoàng Phượng thì Thiên Đăng đi làm về. Nhìn thấy Thiên Long Thiên Đăng ôm bụng cười. Chiếc áo thun trắng anh đang mặc bó chặt lấy cơ thể Thiên Long, chiều dài còn không đủ che hết vòng eo của anh. Hơn nữa trên áo còn in hình trái tim màu hồng rất lớn. Khi Thiên Đăng chế ngự được cơn buồn cười mở mắt ra thì không còn thấy Thiên Long trong phòng khách nữa anh còn nghĩ mình bị ảo giác.
Thiên Long gọi nhân viên nhà hàng mang đồ ăn lên căn Penthouse của Hoàng Phượng nhưng đã quá trưa cô vẫn chưa dậy anh đành phải ăn trưa một mình. Chuẩn bị tới giờ đi làm buổi chiều cô vẫn còn ngủ, anh lo sợ nên gọi điện thoại cho Thiên Đăng.
Vừa bắt máy Thiên Đăng liền hỏi Thiên Long:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Hồi nãy có phải mày vừa về nhà không?”
“Không phải tao thế mày nghĩ là ma à?”
Thiên Long dứt lời Thiên Đăng lại cười phá lên.
Thiên Long lên tiếng cắt đứt điệu cười khó chịu của Thiên Đăng:
“Mấy cô gái bị trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© thì ngủ bao giờ mới dậy?”
Khó khăn lắm Thiên Đăng mới nhịn cười được nghe Thiên Long hỏi anh lại cười phá lên lần nữa. Câu hỏi của Thiên Long như chạm vào dây thần kinh cười của Thiên Đăng khiến anh không thể nào ngưng cười được.
Thiên Long tức giận cúp điện thoại rồi quay lại penthouse của mình. Nhìn thấy Thiên Đăng đang ôm bụng cười Thiên Long lại đấm cho Thiên Đăng một đấm:
“Chẳng phải mày từng khoe chiến tích chinh phục được bao nhiêu em, rồi còn khoe có nhiều cô còn tự uống thuốc kí©ɧ ɖụ© để tăng hứng thú trong cuộc yêu sao? Sao bây giờ nghe tao hỏi mày lại ngoác miệng ra cười vậy?”
Thiên Đăng cố nhịn cười, vừa lấy điện thoại ra gọi Facetime cho Hùng vừa nói.
“Để tao gọi cho thằng Hùng rồi nó cho mày biết lí do.”
Cuộc gọi vừa được kết nối đã nghe Hùng cười phá lêb.
“Có phải thằng Long không vậy?”
Thấy Hùng cười Thiên Long làm mặt giận:
“Hai thằng tụi bay hôm nay bị điên à?”
Hùng lập tức phản bác:
“Người bị điên là mày mới đúng, sao mày lại ăn mặc thế kia?”
Lúc này Thiên Long mới nhớ ra anh đang mặc áo của Hoàng Phượng.
Thiên Long không cởϊ áσ ra mà chuyển chủ đề:
“Hai thằng mày không phải kinh nghiệm đầy mình rồi sao, khi nào thì người phụ nữ bị trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© sẽ ngủ dậy?”
Thiên Long dứt lời Hùng và Thiên Đăng cùng cười phá lên sau đó
Hùng lên tiếng trước:
“Dậy sớm hay muộn còn tùy thuộc vào thời gian tối hôm trước mày và cô ấy vận động nữa.”
Thiên Đăng ghé sát Thiên Long hỏi nhỏ:
“Tối qua mày vận động tới mấy giờ?”
Bị hai người bạn trêu chọc, Thiên Long tức giận đứng dậy đi lên lầu tắm rửa thay đồ. Thấy vậy Thiên Đăng nói với theo:
“Khi nào người ta dậy nhớ tẩm bổ cho người ta lại sức nghen.”
Thay đồ xong Thiên Long cùng Thiên Đăng đi làm. Còn Hoàng Phượng ngủ một mạch tới bốn giờ chiều mới tỉnh giấc.
Mở mắt ra điều Hoàng Phượng nhớ tới đầu tiên đó là chiếc xe Lamborghini của mình. Cô nhớ ông anh trai Bình Minh của cô đã lừa dối cô lấy xe của cô đi chơi. Cô phải đi xem đứa con cưng của cô hiện tại thế nào rồi.
Vừa ngồi dậy cô thấy cơ thể mình đau mỏi tới mức không thể ngồi vững đặc biệt là phía hạ thân.
Tung chăn ra kiểm tra thấy cơ thể của mình không một mảnh vải che thân, khắp người là các dấu tính xanh tím. Đập vào mắt cô còn có vệt máu đỏ và loang lổ chất dịch trên chiếc ga giường trắng tinh của cô nữa.
Từng mảng ký ức vụn vặt bắt đầu xuất hiện. Tối qua cô đi chơi cùng Nguyên Vũ, sau đó hai người cùng uống rượu, cùng ăn bánh kem. Rồi cô phát hiện ra mình bị anh ta bỏ thuốc.
Sau đó cô gặp Bình Minh và Ngọc Hà. Rồi cả vị tổng giám đốc đáng nguyền rủa kia nữa. Ký ức hiện về nguyên vẹn không sót một mảnh, chuyện cô cầu xin anh phục vụ cô một đêm thế nào? Chuyện cô hứa với anh ra sao? Và tất cả những gì diễn ra trong một đêm cuồng loạn của hai người nữa.
Nghĩ tới chuyện phải đối mặt với anh, Hoàng Phượng chỉ còn biết đập đầu vào gối. Không biết anh sẽ đánh giá cô là loại người thế nào?
Thực sự cô đã rung động trước anh, đã cảm nhận được tình yêu của cô đã dành cho anh. Nhưng cô không biết xong xuôi mọi việc anh sẽ đối xử với cô thế nào? Có còn muốn tiếp tục mối quan hệ như anh đã nói với cô hay không?
Càng suy nghĩ Hoàng Phượng càng thấy đau đầu. Một hồi sau cô mới cố lết tấm thân mỏi mệt đi vào nhà tắm.
Ngâm nước nóng một hồi cơ thể cũng đã khá hơn, Hoàng Phượng nhanh chóng mặc quần áo vào để kiếm gì đó ăn lót dạ đã rồi mọi chuyện tính sau.
Quần áo còn chưa mặc xong đã nghe tiếng động bên ngoài, Hoàng Phượng còn nghĩ đó là Dì Hải tới dọn nhà cho cô nên mặc kệ.
Lúc cô đang cố vươn tay ra sau kéo dây kéo của váy lại được ai đó nhẹ nhàng kéo lên sau đó là vòng tay ôm cô từ phía sau:
“Bà xã của anh dậy rồi sao?”
Thiên Long ôm chặt Hoàng Phượng rồi gọi cô theo cách mà hồi tối hai người đã điên cuồng gọi nhau không ít lần khiến trái tim Hoàng Phượng đập rộn ràng. Cô không ngờ khi hoàn toàn tỉnh táo nghe được lời nói này của anh lại hạnh phúc đến vậy. Nhưng cô làm bộ không nhớ gì chuyện hồi tối để thử xem tình cảm của anh dành cho cô có thật lòng hay không?
Hoàng Phượng vội xoay người đẩy Thiên Long ra, nhưng sức lực của cô đã cạn kiệt sau một đêm cuồng nhiệt vì vậy cũng chỉ như người xua muỗi:
“Sao anh lại vào nhà tôi?”
Thấy Hoàng Phượng xưng hô xa lạ lại còn chất vấn anh nữa, Thiên Long vội buông cô ra.
Hoàng Phượng được Thiên Long buông ra thì xoay người lại nhìn anh. Nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của anh Hoàng Phượng thật muốn bật cười, con người coi trời bằng vung này thì ra có lúc cũng biết sợ hãi. Thấy vậy cô chơi phủ đầu :
“Anh là sếp của tôi không có nghĩa anh muốn làm gì thì làm, đây là nhà của tôi nếu anh còn không biến khỏi đây tôi sẽ gọi báo công an tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp của anh đó.”
Thiên Long không muốn ra ngoài nhưng sợ cô nổi giận nên anh đành ngậm ngùi đi ra phòng khách.
Anh không thể nào chấp nhận được nếu như Hoàng Phượng không nhớ gì về chuyện hôm qua giữa hai người được. Tối qua hai người đã cuồng nhiệt biết bao nhiêu hiệp, cùng hứa hẹn rất nhiều, giờ cô không nhớ đồng nghĩa với mọi thứ lại trở về hư không.
Thiên Long đi qua đi lại trong phòng khách, mái tóc của anh cũng bị anh làm cho rối loạn, anh cởϊ áσ vest ngoài ném xuống sô pha, chiếc cà vạt cũng bị anh kéo xếch sang một bên.
Thì ra khi mất một người quan trọng cảm giác của mình lại hoang mang sợ hãi như thế. Nếu anh ra khỏi penthouse của cô đồng nghĩa với công sức một đêm của anh tan thành mây khói. Đồng nghĩa với anh và cô sẽ trở về vạch xuất phát. Điều đó anh không thể chấp nhận được.
Anh chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu mấy người bạn vàng của anh.
Vừa bắt máy Thiên Đăng đã nổi điên trong điện thoại:
“Gì nữa ba, ba không đi làm thì thôi. Đi làm còn khiến người ta mất tập trung, chưa đến giờ ba đã về trước để lại cho người ta một núi việc. Giờ lại còn gọi tới làm trễ tiến độ công việc của người khác.”
Thiên Đăng nói không sai. Suốt cả buổi chiều Thiên Long ngồi làm việc cùng mọi người mà tâm chí anh chỉ hướng về Hoàng Phượng. Trong đầu anh lúc nào cũng đặt ra câu hỏi cô đã dậy chưa? Hiện tại anh về trước lại còn gọi điện thoại không khiến Thiên Đăng nổi giận với lạ.
Thiên Long không màng tới lời mắng chửi của Thiên Đăng, anh vội đặt câu hỏi:
“Bị trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© khi tỉnh dậy có nhớ những gì đã diễn ra trước đó không?”
Vấn đề xung quanh chuyện bị trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© Thiên Long đã làm phiền anh từ tối qua cho tới hôm nay. Hiện tại vẫn là vấn đề này.
Nhưng Thiên Đăng vẫn bị câu hỏi của Thiên Long làm cho bật cười:
“Mày phải nói cho tao biết người bị trúng thuốc là ai trước đã.”
Thiên Long không đủ kiên nhẫn để đùa giỡn cùng Thiên Đăng mà thú nhận sự thật:
“Hoàng Phượng.”
Nghe cái tên Thiên Đăng hiểu ra tại sao lại làm cho bạn của anh đứng ngồi không yên như thế. Anh không ngại mình đang ở trong phòng họp có mặt đông đảo lãnh đạo của tập đoàn bất động sản Thiên Long mà cho bạn anh một kế sách:
“Trước tiên mày cho người ta ăn tẩm bổ để phục hồi sức lực đã sau đó chiến tiếp. Chiến tới chừng nào người ta nhớ ra thì thôi.”
“Đệch.”
Thiên Long văng ra một tiếng chửi tục rồi cúp máy.
Thiên Long tiếp tục gọi điện thoại cầu cứu Hùng. Khác với lần cầu cứu tối qua, lần này thì Hùng trả lời anh không khác Thiên Đăng lấy một từ.
Ngẫm thấy lần trước hai người bạn thân của anh nói cũng không sai vì vậy anh đánh cược số mệnh của bản thân vào hai người bạn của mình. Anh gọi một bàn đồ ăn từ nhà hàng tầng dưới sau đó ngồi chờ Hoàng Phượng.
Từ trong phòng ngủ đi ra, Hoàng Phượng thấy Thiên Long vẫn đang còn trong nhà mình cô làm bộ tức giận nói:
“Sao anh còn chưa đi?”
Thực tế cô rất muốn hỏi anh có biết túi xách của cô để đâu không vì trong đó có điện thoại và giấy tờ tùy thân của cô. Nhưng hỏi vậy chẳng khác nào cô thừa nhận chuyện tối qua cô qua đêm cùng anh.
Thiên Long không quan tâm tới lời Hoàng Phượng nói. Anh đi tới trước mặt cô nhéo nhẹ chóp mũi cô một cái:
“Nhà của bà xã cũng là nhà của ông xã, tại sao anh phải đi?”