Hoàng Phượng lập tức chạy về phía Hùng cầu cứu:
“Anh Hùng cứu em với.”
Thấy Hoàng Phượng thân mật với Hùng, chàng trai đi cùng nhìn Hoàng Phượng dò xét:
“Sao anh có cảm giác em rất quen nhỉ?”
Hùng ôm lấy eo Hoàng Phượng né sang một bên:
“Hoàng Phượng, em nên cẩn thận với hai thằng bạn này của anh đó nha.”
Trước lời trêu ghẹo của Hùng, Hoàng Phượng cũng không ngại nói đùa:
“Em tự nhận em rất mê trai đẹp nhưng có anh Hùng ở đây thì em không còn sợ ai nữa.”
Hùng nghe Hoàng Phượng nói vậy thì rất vui vẻ, anh chỉ vào chàng trai đi cùng mình giới thiệu:
“Đây là Đăng, bạn thân của tụi anh đồng thời là giám đốc truyền thông của tập đoàn Thiên Long.”
Thiên Đăng vươn tay bắt tay với Hoàng Phượng:
“Em chính là cô gái khiến anh vất vả từ tối qua tới giờ hèn gì anh thấy quen quen.”
Thiên Long nói xen vào không muốn cho Hoàng Phượng biết sự thật chuyện tối qua Thiên Đăng vất vả xử lý chuyện liên quan tới cô nên anh nói:
“Hai đứa tụi mày giúp tao bỏ tranh vào khung đi.”
Lúc Này người của Thiên Long cũng mang đồ tới nên Hoàng Phượng đi vào trong biệt thự chuẩn bị cho bữa tiệc. Cô vừa đi Thiên Đăng liền hỏi Thiên Long:
“Mày lấy lý do không nhượng lại biệt thự nên xảy ra xô xát tao nghĩ tên Vũ không để yên đâu. Sắp tới tao nghĩ nó sẽ phản công đó.”
Hùng nghe vậy thì nói xen vào:
“Hôm nay nhân viên của tao tới căn hộ của nó sống nhưng không có động tĩnh gì cả. Có lẽ chiều qua hắn không về đó nên tạm thời chưa có thông tin.”
Thiên Long vừa đưa điện thoại lên làm gương soi lau vết sơn trên mặt cô vừa nói:
“Cô ấy đang ở đây nên không vấn đề gì.”
Anh không tin Nguyên Vũ dám vào biệt thự của anh để quấy rối Hoàng Phượng. Bữa tiệc này ông Thành Công chỉ mời những người thân cận với mình. Mọi người tham gia dự tiệc cũng được thông báo không được phép quay phim, chụp hình bởi bà Phượng không muốn xuất hiện trên báo chí và các trang mạng xã hội. Người tham gia chủ yếu là những người có máu mặt trên thương trường vì vậy đây cũng là cơ hội để giới kinh doanh gặp gỡ trò chuyện với nhau.
Hùng nhìn thấy Hoàng Phượng xuất hiện lộng lẫy thì reo lên:
“Có Phải Hoàng Phượng đó không vậy?
Thiên Long và Thiên Đăng theo ánh mắt Hùng nhìn về phía Hoàng Phượng, trong phút chốc hai người đều như bị điểm huyệt.
Hoàng Phượng xuất hiện như một nữ thần. Cô mặc chiếc đầm trễ vai kim sa màu vàng lấp lánh, phần thân ôm trọn cơ thể tôn lên đường cong mê người của cô. Điểm nhấn của chiếc váy là phần tà váy xẻ khá cao để lộ đôi chân thon dài miên man và phần vai trễ để lộ cần cổ, xương quai xanh và đặc biệt là bờ vai gợi cảm chết người của cô. Màu vàng của chiếc đầm tôn lên làn da trắng hồng không tì vết. Mỗi bước chân cô di chuyển đều kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người cứ như thể cô mới là chủ nhân của bữa tiệc.
Hoàng Phượng đi tới trước mặt Thiên Long nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa:
“Tổng giám đốc, anh chọn cho con người ta chiếc đầm gì mà mặc vào không dám ngước mặt lên nhìn người luôn đó.”
Tiên Đăng nhìn Hoàng Phượng nuốt nước miếng:
“Chiếc đầm này thực sự hợp với em, rất đẹp.”
Thiên Đăng đã thực sự bị vẻ đẹp của Hoàng Phượng mê hoặc nhưng so với người bạn thân Thiên Long của anh lúc này thì anh chưa là gì cả. Anh thúc mạnh vào người Thiên Long đang đứng như tượng sáp nói:
“Thực sự em đẹp tới mức khiến bạn của anh hồn siêu phách lạc rồi.”
Bị Thiên Đăng thúc mạnh vào người Thiên Long mới chợt bừng tỉnh. Anh không nghĩ trên đời này lại có người con gái đẹp như Hoàng Phượng, cô không chỉ có gương mặt đẹp mà hình dáng, làn da hay mái tóc, tất cả những gì thuộc về cô anh đều thấy rất hoàn hảo.
Anh quen biết cô được mấy tháng nhưng đây là lần đầu tiên anh được thấy cô mặc đồ dạ hội và trang điểm kỹ. So với những hot girl trên mạng xã hội cô còn đẹp gấp bội phần, thậm chí vẻ đẹp của cô các hoa hậu cũng phải dè chừng bởi cô có nét đẹp tự nhiên rất riêng không lẫn vào đâu được.
Thấy Hoàng Phượng có vẻ không quen với việc mặc hở hang, Thiên Long cởϊ áσ vest khoác lên vai cô.
Hành động của anh tuy rất đơn giản nhưng lại khiến Hoàng Phượng rất cảm kích. Cô không nghĩ người đàn ông lạnh lùng, vô tình này lại có giây phút ấm áp như vậy:
“Cảm ơn anh!”
Lúc này trên sân khấu ông Thành Công nắm tay bà Phượng nhìn bà đầy âu yếm. Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt lên sân khấu. Giọng của ông Thành Công vang lên đầy xúc động:
“Chào tất cả mọi người, hôm nay là kỷ niệm hai lăm năm ngày cưới của vợ chồng chúng tôi. Rất cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến đây tham dự.”
Chàng pháo tay của mọi người vang lên. Trên sân khấu ông Thành Công nhìn bà Phượng xúc động nói:
“Cảm ơn em đã cùng anh chia ngọt sẻ bùi trong hai lăm năm qua, cảm ơn em luôn bên anh những lúc khó khăn đặc biệt cảm ơn em đã mang đến cho anh một người con hiếu thảo…”
Hoàng Phượng nghe những lời tâm sự của ông Thành Công dành cho vợ mình bất giác hai hàng nước mắt của cô chảy xuống. Có một câu hỏi đặt ra trong đầu của cô, Thiên Long năm nay hai mươi sáu tuổi nhưng hôm nay là kỷ niệm 25 năm ngày cưới của hai người, vậy bà Phượng sinh Thiên Long trước rồi hai người mới cưới hay sao? Và đặc biệt cô thấy ông Thành Công có những cử chỉ và ánh mắt thể hiện ông rất yêu chiều bà Phượng, còn bà Phượng thì tỏ vẻ rất bình thường giống như bà không hề có tình yêu gì với ông mà chỉ sống với ông cho có nghĩa vụ vợ chồng vậy. Cô vô thức nhìn sang Thiên Long đứng bên cạnh đúng lúc này anh cũng quay sang nhìn cô. Trong phút chốc hai người quên mất mọi thứ xung quanh cho tới khi được MC nhắc tới tên Thiên Long mới rời mắt khỏi cô bước lên sân khấu. Anhôm ông Thành Công và bà Phượng:
“Chúc ba mẹ luôn mạnh khỏe và sống hạnh phúc tới đầu bạc răng long ạ!”
Thiên Long ra hiệu cho nhân viên đem bức tranh anh và Hoàng Phượng vẽ lên sân khấu.
“Còn đây là món quà của con tặng ba mẹ ạ!”
Bà Phượng nhìn Hoàng Phượng dưới sân khấu nói nhỏ vào tai của Thiên Long:
“Con định cướp công của Hoàng Phượng đấy à?”
Thiên Long khó xử gãi đầu.
Vì bà Phượng không đứng được lâu nên khi bữa tiệc diễn ra được một lúc ông Thành Công đưa bà quay trở lại biệt thự trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Hoàng Phượng cũng không ngoại lệ, cô nói với Thiên Đăng đang đứng uống rượu với Hùng bên cạnh:
“Sao sếp của chúng ta không có được một phần của bác trai nhỉ?”
“Một phần gì?”
Nghe giọng của Thiên Long, Hoàng Phượng giật mình làm rớt áo vest của Thiên Long xuống đất. Cô không biết Thiên Long đã đứng cạnh cô từ khi nào nên tranh thủ nói xấu.
Thiên Đăng không ngại giải vây cho Hoàng Phượng:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Em ấy đang nói sao mày không có một phần đẹp trai như tao đấy.”
Anh nhìn cô nháy mắt nói tiếp:
“Phải không em?”
Hoàng Phượng phải thừa nhận Thiên Đăng vô cùng đẹp trai. So với Thiên Long thì Thiên Đăng thân thiện hơn vì vậy cô không ngại phối hợp với anh:
“Dạ vâng.”
Nhưng nhìn thấy ánh mắt không rét mà run của Thiên Long coi lại bổ xung thêm:
“Làm việc ở tập đoàn bất động sản Thiên Long ai cũng đẹp trai cả.”
Thiên Long cúi xuống nhặt áo vest khoác lên cho Hoàng Phượng, anh không ngại nhắc nhở cô:
“Uống ít thôi, lát còn ra sân bay.”
Trước lời nói của Thiên Long, Hoàng Phượng bỗng đỏ bừng mặt. Anh cứ làm như cô là người nghiện rượu lắm không bằng.
Cô quay sang nói với Hùng và Thiên Đăng:
“Anh Long không nhắc em cũng quên mất, tạm biệt hai anh em vào trong chào hai bác một tiếng để chuẩn bị đồ ra sân bay không muộn giờ.”
Hùng kéo Hoàng Phượng lại rồi đấm vào ngực Thiên Long một cái:
“Mày lại dở giọng bắt nạt trẻ con đấy à?”
Hoàng Phượng đặt ly rượu xuống bàn gần đó rồi gượng cười nói:
“Hẹn các anh dịp khác ạ.”
Hoàng Phượng đi vào trong biệt thự để chào ba mẹ của Thiên Long, nhưng vừa đi ra khỏi khuôn viên bữa tiệc cô liền nghe giọng nói hoảng hốt rất lớn của ông Thành Công phía cổng biệt thự:
“Cái gì?”
Sau đó cô lại nghe được giọng nói của của người phụ nữ trung niên:
“Thật khó tin đúng không? Ông có thể xem cái này làm bằng chứng, ở trong đó còn có số điện thoại của tôi, ông biết mình nên làm gì rồi đấy.”
Hoàng Phượng đi tới chỗ ông Thành Công thì chỉ thấy ông đứng một mình đang ôm ngực thở một cách khó khăn. Cô vội đỡ lấy ông:
“Bác trai, bác bị làm sao thế này?”
Ông Thành Công cố gắng đứng thẳng người nhưng chân ông run rẩy tới mức đứng không vững khiến Hoàng Phượng phải đỡ ông lại ghế đá gần đó ngồi xuống:
“Bác ngồi tạm chỗ này, cháu gọi anh Long tới đưa bác vào trong nhé.”
Ông Thành Công cất bì đựng giấy tờ gì đó vào bên trong áo vest rồi cản Hoàng Phượng lại:
“Bác không sao, bác ngồi đây một lát sẽ ổn thôi, để nó thay mặt hai bác tiếp khách.”
Hoàng Phượng vẫn cảm thấy lo lắng về tình hình sức khỏe của ông Thành Công nên cô nói;
“Vậy bác ngồi đây cháu đi gọi bảo vệ đưa bác vào trong nhé.”
Hoàng Phượng đi ra trước cổng gọi bảo vệ đứng canh bên ngoài cổng đưa ông Thành Công vào nhà.
Đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông, là số điện thoại lạ gọi tới. Cô vuốt màn hình bấm nghe:
“Alo ”
Đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Nguyên Vũ:
“Sao em lại có mặt ở đây?”
Hoàng Phượng vẫn áp điện thoại trên tai, cô nhìn một vòng xung quanh để xác nhận lời cô vừa nghe trong điện thoại thì thấy một người đàn ông bước xuống từ một chiếc xe taxi gần đó.
“Cạch.”
Chiếc điện thoại trên tay Hoàng Phượng rớt xuống đất, màn hình điện thoại lập tức tối đen. Người trước mặt cô không ai khác là Nguyên Vũ, Anh bước xuống từ một chiếc xe taxi sau đó cúi xuống nói gì đó với người trong xe. Chiếc xe taxi rời đi sau đó anh đi tới trước mặt Hoàng Phượng. Anh nhặt chiếc điện thoại của cô lên nhìn cô dò xét:
“Em ham chơi tới mức ngày mai nộp đồ án tốt nghiệp mà vẫn còn tung tăng ở đây sao?”
Trước ánh mắt như tia X của Nguyên Vũ, Hoàng Phượng lấy tay kéo chiếc áo vest che cơ thể của mình lại. Cô mấp máy môi nửa ngày vẫn không nói nên lời. Nguyên Vũ theo cử chỉ của cô nhìn vào chiếc đầm cô đang mặc, ánh mắt của anh dừng lại nơi tà váy xẻ khá cao của cô, anh còn vươn tay chạm vào cặp đùi dài miên man ẩn hiện dưới tà váy của cô nói:
“Chiếc đầm này rất hợp với em nhưng anh nghĩ em chỉ nên mặc nó trước mặt anh thôi.”
Sự đυ.ng chạm này khiến Hoàng Phượng rất khó chịu, thậm chí cô còn có cảm giác ghê tởm. Cô vội né tránh bàn tay của anh.
Không biết là do định mệnh hay số phận hẩm hiu mà vận đen liên tiếp đến với cô. Cô càng chạy trốn Nguyên Vũ và Thiên Long thì hai người bọn họ lại càng xuất hiện trước mặt cô, thậm chí còn gặp trong trường hợp éo le nhất đều liên quan tới cả hai người.
Nguyên Vũ ló đầu vào bên trong biệt thự nhà Thiên Long xem xét, thấy bên trong mọi người đang hát hò ầm ĩ anh quay lại nhìn Hoàng Phượng tra hỏi:
“Từ khi nào em lại thích tham gia những buổi tiệc tùng như vậy?”
Hoàng Phượng run rẩy đáp:
“Em, em không có.”
Nguyên Vũ ngoắc một chiếc taxi gần đó:
“Lên xe về Hà Nội cùng anh.”
Hoàng Phượng còn chưa biết từ chối Nguyên Vũ thế nào lại nghe anh nói:
“Có cần anh vào nói với chủ nhà giúp em một tiếng không?”
“Không cần.”
Cô có bị điên mới để anh vào trong. Chuyện ồn ào giữa anh và Thiên Long tại sân bay Cam Ranh còn chưa hạ nhiệt, hôm nay lại là ngày đặc biệt của gia đình Thiên Long. Cô không muốn vì cô mà ảnh hưởng tới người khác. Mặc dù cô không muốn đi cùng Nguyên Vũ nhưng lúc này cô không có sự lựa chọn nào khác:
“Chờ em một lát em ra ngay.”
Sau khi chào tạm biệt ông Thành Công và bà Phượng, Hoàng Phượng về phòng thay một bộ quần áo thoải mái rồi ghi lại vài dòng nhắn gửi cho Thiên Long sau đó lặng lẽ rời khỏi biệt thự nhà anh.
Nguyên Vũ thấy Hoàng Phượng quay trở lại thì nhanh chóng mở cửa taxi cho cô:
“Em nhanh nhẹn hơn anh nghĩ đó, tuy nhiên đi cùng anh em cũng không cần thay đồ làm gì, anh thích em mặc chiếc đầm vừa nãy.”
Hoàng Phượng không đáp lại Nguyên Vũ, vừa ngồi vào xe cô nói với lái xe:
“Cho tôi ra sân bay Tân Sơn Nhất.”
Ngay lập tức Nguyên Vũ nói ra một địa điểm khác với tài xế.
Thấy Hoàng Phượng có vẻ lo lắng, anh trấn an:
“Anh chỉ ghé nhà lấy đồ thôi.”
Sự việc Nguyên Vũ gây ra với Hoàng Phượng tại khách sạn quốc tế Nha Trang trở thành một điểm đen trong lòng cô vì vậy cô không khỏi cảnh giác:
“Mai sáng là hạn chót em phải nộp hồ đồ án tốt nghiệp rồi.”
Nguyên Vũ vẫn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh đặt tay lên eo Hoàng Phượng rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
“Biết ngày mai là hạn chót em còn ở đây tiệc tùng. Nếu anh không bắt gặp em ở đây có phải em cũng bỏ luôn công tình bốn năm đèn sách của mình hay không?”
Hơi thở nguy hiểm phả vào mặt khiến Hoàng Phượng vô cùng sợ hãi, nhất thời cô không đáp lại lời của Nguyên Vũ, điều đó lại khiến cho anh nghĩ cô thừa nhận lời anh vừa nói.
Xe dừng lại trước tòa nhà chung cư cao cấp tại quận bảy. Nguyên Vũ xuống xe sau đó sang mở cửa cho Hoàng Phượng nhưng cô vội từ chối:
“Em ngồi đây đợi anh.”
Nguyên Vũ trả tiền cho tài xế taxi rồi cầm va li của Hoàng Phượng xuống xe:
“Em không muốn lên xem căn hộ của chúng ta tại Sài Gòn một chút sao?”
“Em sợ không kịp giờ bay.”
Nguyên Vũ nhìn đồng hồ nói:
“Có một chuyến bay lúc mười một giờ và một chuyến bay sau đó ba mươi phút. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian cho cả hai chuyến bay này.”
Hoàng Phượng bất đắc dĩ đi theo Nguyên Vũ lên căn hộ của anh.
Nguyên Vũ đưa tay lên mở khóa bằng vân tay sau đó anh nói vào bên trong:
“Mẹ ra đón con dâu tương lai của mẹ vào nhà đi.”
Mẹ của Nguyên Vũ đi về phía cửa nhìn thấy Hoàng Phượng bà cười đon đả:
“Cháu vào trong nhà chơi.”
Nếu không nghe những lời Nguyên Vũ giới thiệu trước đó Hoàng Phượng sẽ không nghĩ người phụ nữ này là mẹ của anh.
Theo cô được biết Nguyên Vũ năm nay hai mươi tám tuổi nhưng người phụ nữ này nhìn bề ngoài chỉ tầm bốn mươi tuổi. Từ dáng người, gương mặt đến nước da của bà đều rất đẹp. Bà đẹp tới mức Hoàng Phượng mải mê ngắm nhìn một hồi lâu sau mới có thể đáp lại lời của bà:
“Dạ cháu chào bác.”
Mẹ của Nguyên Vũ cầm tay Hoàng Phượng đi vào trong phòng khách:
“Cháu gọi bác là bác Chi cũng được.”
Ngược lại với Nguyên Vũ Hoàng Phượng lại có cảm giác rất gần gũi với bà Chi. Cô bất giác nắm chặt bàn tay của bà rồi theo bà đi vào nhà.
Sau khi cùng bà Chi ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, cô nhìn quanh căn biệt thự rồi hỏi bà:
“Gia đình bác sống ở đây ạ?”
Bà Chi nở một nụ cười dịu dàng nói:
“Gia đình bác chỉ có hai người là bác và Vũ, bác ở ngoài Hà Nội. Do bác có công việc trong này nên bác bảo nó mang vào.”
Yêu Nguyên Vũ nhưng Hoàng Phượng chưa từng được anh kể về gia đình của mình, đây là lần đầu tiên cô được nghe về gia đình anh lại là từ chính miệng mẹ của anh nói.
Không muốn mẹ mình tiếp tục nói với Hoàng Phượng về hoàn cảnh của gia đình mình nên Nguyên Vũ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người:
“Nếu xong việc rồi mẹ cũng chuẩn bị đồ về Hà Nội với tụi con luôn đi, sáng mai Hoàng Phượng phải nộp đồ án tốt nghiệp rồi.”
Bà Chi vẫn nở một cười dịu dàng nói:
“Cháu xem thằng con trai của bác kìa, vừa gặp người yêu đã dẹp bác sang một bên rồi.”
Hoàng Phượng muốn phản bác lại lời bà Chi vừa nói nhưng cổ họng cô như bị chặn thứ gì đó khiến cô không thể nói nên lời.
Thấy Hoàng Phượng e lệ không nói bà Chi lại nói với Nguyên Vũ:
“Hai đứa về Hà Nội trước đi, mẹ chờ giải quyết xong việc rồi mẹ về sau.”
“Nếu vậy thì khi nào xong việc mẹ gọi con vào đưa mẹ về, con về còn phải đi làm.”
Nãy giờ ngồi nói chuyện bà Chi và Hoàng Phượng vẫn nắm chặt tay nhau. Nghe Nguyên Vũ nói về Hà Nội trước bà cúi xuống vuốt ve bàn tay của Hoàng Phượng thế nhưng đập vào mắt bà là vết máu đỏ tươi nơi cổ tay của cô. Bà hốt hoảng hét lớn:
“Tay của cháu bị sao thế này?”
Hoàng Phượng bị giật mình bởi tiếng hét của Bà Chi, cô nhìn xuống cổ tay mình thấy máu chảy thành giọt. Cô chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân đã nghe bà la lên với Nguyên Vũ:
“Có hộp thuốc cá nhân không con đi lấy cho mẹ.”
Nguyên Vũ chạy vội lại xem xét. Vừa cầm bàn tay của Hoàng Phượng lên anh liền nhin Bà Chi trách móc:
“Con bảo mẹ ném chiếc lắc tay đó đi mẹ không chịu. Mấy chiếc con mua cho mẹ đâu, sao mẹ không đeo mà cứ đeo hoài chiếc lắc tay cũ rích đó vậy?”
Bà Chi nhìn Hoàng Phượng khó xử:
“Xin lỗi cháu, chiếc lắc tay này là vật kỷ niệm của bác, bác không muốn bỏ đi nên mặc dù thằng Vũ có mua cho bác rất nhiều lắc tay nhưng bác chỉ muốn đeo chiếc này thôi.”
Nói đến đây Bà Chi xúc động không nói nên lời. Hoàng Phượng nhìn xuống chiếc lắc tay bằng bạc bà Chi đang đeo, do mặt của nó chỉ có một nửa của trái tim vì vậy khi Hoàng Phượng tiếp xúc với cạnh sắc bén của nó mới gây chảy máu như vậy.
Sau khi băng vết thương cho Hoàng Phượng hai người chào Bà Chi ra sân bay Tân Sơn Nhất.