Chương 3: phản bội không đồng nghĩa là phải tha thứ

Cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, Văn Lê Vy rút điện thoại gọi vào số máy của Cố Thừa Phong. chuông điện thoại vang lên nhưng hắn ta không bắt máy, vì còn mãi chăm chỉ cày cấy trên thân người đàn bà như rắn nước đang quấn lấy hắn kia.

Văn Lê Vy vẫn kiên trì gọi. tới cuộc thứ ba hắn cũng chịu bắt máy với thái độ bực dọc. chẳng chờ người gọi phải lên tiếng hắn nói trước luôn vào máy:

" Vy Vy à. anh đang bận, công việc chưa xong được. một lát nữa anh sẽ tới. yêu em nhiều."

Nắm chặt điện thoại trong tay cô cố kìm chế lại cảm xúc của bản thân. trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ" tại sao người đàn ông này lại trơ trẽn như vây? tại sao có thể nói với cô như thế trong khi bản thân đang làm chuyện đáng ghê tởm kia với một người đàn bà khác"

thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng cô. lắng lại giọng, cô cất tiếng đều đều:

" không sao, nếu anh bận thì cứ từ từ. không cần phải vội."

Câu nói vừa kết thúc người đàn ông bỗng giật mình. đây không giống nói chuyện điện thoại mà cứ như đang nghe tiếp hơn. theo quán tính hắn ngoái đầu lại phía sau và thấy cô đang bất động nhìn vào hắn. vậy là cô đã chứng kiến tất cả. nhưng cô đến từ bao giờ, và làm sao cô biết hắn đang ở đây.

" Vy Vy."

hắn vội vàng bò xuống giường. tay vớ tạm được cái áo choàng tắm của khách sạn khoác lên người.

" sao em lại ở đây?"

" tại sao tôi lại ở đây à? xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của Cố tiên sinh rồi. anh cứ từ từ tận hưởng, tôi đi trước."

Quay người cô cố bước thật mau về phía thang máy. cô phải nhanh chóng rời khỏi đây. nếu còn ở lại đây nữa cô nghĩ rằng mình sẽ điên mất

Phía sau Cố Thừa Phong cũng vội vàng đuổi theo. nhưng cánh cửa thang máy đã đóng. hằn điên cuồng nhấn vào nút mở thang máy bên cạnh hòng theo kịp cô.

" tinh" thang máy mở ra, cô nhanh chóng bước ra khỏi khách sạn. lúc này Cố Thừa Phong cũng đã đuổi kịp được cô. Một màn tranh cãi trước cổng khách sạn đã rơi trọn vào tầm mắt Lâm Ngạo Thiên gần đó.



" Vy Vy. em nghe anh nói đã được không?"

" Cố tiên sinh, phiền anh nhọc lòng rồi. tôi thấy tôi không có lý do gì để phải nghe anh nói cả. Anh nhanh quay trở về phòng với mỹ nhân của anh đi"

" Vy Vy. em nghe anh nói. cô ta là Lam Hy Điền, đại tiểu y Lam gia. cô ta đag phụ trách hợp đồng hợp tác giữa Cố thị và Lam thị"

" thì sao?" cô lạnh mặt nói, giọng không chút biểu cảm.

" em cũng biết mà đúng không Vy Vy. Cố thị đang gặp khó khăn. anh cần hợp đồng đó. có hợp đồng đó rồi, anh sẽ giúp cố thị phát triển hơn. lúc đó anh sẽ nuôi em, lo cho em. Em không cần phải đi dạy vất vả nữa. Anh sẽ chăm sóc em, em chỉ cần ở bên cạnh anh ăn sung mặc sướиɠ là được."

" Cố Thừa Phong". Cô gằn giọng hét to tên của hắn.

" anh nghĩ tôi là loại người gì. ở bên anh như một tình nhân chắc. Văn Lê Vy tôi, cả đời không bao giờ đồng ý. anh tốt nhất nên dẹp cái suy nghĩ bẩn thỉu của anh lên tôi đi. "

" Vy Vy. em đừng cố chấp như vậy. chỉ một thời gian thôi. Lam Hy Điền đã đồng ý ký hợp đồng với anh rồi. sẽ nhanh thôi. anh sẽ về lại bên em mà. chúng ta sẽ lại như trước đây. không tốt sao?"

" tôi không nghĩ anh sẽ nói ra được những lời như thế. lời nói của anh chỉ càng khiến tôi xem thường anh hơn thôi. xem như thời gian hai năm quen anh là cái giá tôi bỏ ra để đổi lấy một bài học đắt giá. Từ nay, qua đường gặp lại, tôi và anh không quen".

Nói rồi cô xoay người bước đi. cô vẫn không quên để lại cho Cố Thừa Phong một câu.

" tất cả là do bản thân anh chọn lựa. anh đừng nghĩ rằng sau khi phản bội tôi anh xin lỗi thì tôi phải chấp nhận tha thứ. cuộc đời mà. không có nhiều điều hiển nhiên đến vậy đâu."

rời khỏi khách sạn cô còn chẳng buồn gọi lấy một chiếc xe. một bước rồi lại một bước. Cô thả chậm chân, miên man chìm vào suy nghĩ bản thân. thành phố này vẫn tấp nập như thế, phồn hoa như thế, con người vẫn hối hả với nhịp sống như vậy. thật mệt mỏi.

Quá chìm vào suy nghĩ cá nhân cô không hề hay biết, từ khi rời khỏi khách sạn vẫn có một chiếc siêu xe sang trọng chầm chậm chạy sau cô..

Cũng chẳng biết bản thân đã đi bao lâu. Cô bất chợt dừng lại. Dòng chữ BAR ANGEL sáng ánh điện màu đập thẳng vào mắt cô.



Thả trôi những suy nghĩ" bar sao". trước giờ cô chưa từng đến những nơi này. không phải không đủ điều kiện để đến mà vì cô không muốn đến. Cô luôn hướng cho bản thân sống thật khuôn mẫu. nhưng ngày hôm nay có lẽ. cô nên cho phép bản thân đi lệch hướng quỹ đạo vốn có của mình. Không để bản thân suy nghĩ quá nhiều, cô quyết định bước vào trong.

Tại khách sạn Đế Long

Sau khi Văn Lê Vy rời đi, Cố Thừa Phong cũng nhanh chóng trở về phòng. Vừa đi hắn còn vừa suy nghĩ nên giải thích thế nào với Lam Hy Điền đang còn trong phòng kia .

" Sao. Bạn gái nhỏ giận rồi à. đã giỗ dành được hay chưa?"

Vừa bước vào phòng, hắn đã nghe thấy giọng cô ả cất lên. Đi nhanh về phía phòng ngủ hắn ôm lấy eo, tựa đầu vào hõm cổ cô ả mà nói.

" Em nói gì thế. Chẳng phải anh đã nói sẽ chia tay với cô ta sao? vốn cũng định một thời gian nữa tìm một lý do đá cô ta đi. Nhưng hôm nay cô ta biết rồi, anh cũng chẳng ngại dứt khoát chia tay với cô ta luôn rồi."

" Nói thật. anh dám dứt khoát chia tay với cô ta sao? ko tiếc, không buồn".

" Em vẫn là không tin anh, vậy sao mấy tháng nay còn bên cạnh anh làm gì"

Hắn nhỏ giọng hơi có chút hờn dỗi, vì hắn biết ả ta thích hắn. nếu không sao ả chịu nhún nhường và chủ động tiếp cận hắn. Và quả nhiên hắn đã đúng. thấy hắn hơi hờn dỗi, ả trực tiếp quay lại, vòng tay lên cổ và đặt lên môi hắn một nụ hôn.

" Tất nhiên e tin anh. Anh cũng biết em yêu anh mà. Chỉ cần anh mãi bên em, em sẽ nói với ba em đầu tư trực tiếp vào Cố thị. Anh có vui không?"

Chẳng cần để hắn trả lời ả đã tiếp tục nói.

" Cố Thừa Phong. em muốn gả cho anh. muốn danh chính bên anh, chúng ta kết hôn đi. lúc đó hai nhà Cố Lam sẽ là một. em sẽ dễ dàng giúp đỡ anh hơn"

Tất nhiên hắn sẽ đồng ý với cô ả rồi. dù sao bây giờ hắn cũng đã chia tay với Lê Vy. và hắn cũng đang cần nguồn vốn từ Lam thị thì dại gì mà hắn từ chối.

" Được. tất cả theo ý em" là cả hai con người lại lao vào quấn lấy nhau. trong không khí đầy vị ám dục, hứa hẹn một đêm kí©ɧ ŧìиɧ.