Chương 38: Di tình biệt luyến -2

Edit: Tĩnh Nguyệt

Beta: Tiểu Anh

_________________có người ghen, có người ghen, là lá la___________________

Ngày hôm sau khi mở mắt ra thì Quần Ngạo lẫn A Kiệt đều đã nằm ở phòng của mình, hai người nghĩ thầm rằng chắc do hạ nhân hôm qua thấy họ ngủ tại bàn nên đã đỡ về. Rời giường rửa mặt chải đầu xong thì liền nghe tiểu tư báo lại, Tần lão gia sau khi dùng tảo thiện thì cảm thấy đau bụng, khó chịu không thôi. Hai người bị dọa cho hết hồn, vội chạy tới xem tình hình như thế nào, quả nhiên thấy hắn đang nằm lăn ra đất, kêu khóc

rất chi là thê lương, thảm thiết. Liền nhanh chóng mời đại phu tới xem bệnh, bắt mạch xong thì lão nhân gia mới nói nguyên nhân gây bệnh là do đói khát quá độ, tiếp đó lại rượu chè bê tha, dạ dày trống rỗng mà tống một đống rượu vào thế nên mới đau thành như thế.

“Còn biết hỏi ta tối hôm qua vì sao không ăn! Sao lúc nãy không hỏi đi, đợi đến giờ này thì có nghĩa lý gì!”

“Ta với A Kiệt có việc quan trọng cần phải giải quyết, lão gia tại sao không thể tự chiếu cố đến bản thân một chút.” Quần Ngạo cả giận nói.

Tần Chính tức tưởi gào lên, “Vội, vội cái khỉ gì! Đừng cho là ta không biết, đêm hôm khuya khoắt hai người các ngươi vẫn còn có lòng gọi hạ nhân mang rượu với thức ăn vào phòng nhấm nháp! Bản thân ăn no rồi, sướиɠ rồi, làm sao có chỗ mà nhớ đến ta!”

A Kiệt cùng Quần Ngạo liếc nhau một cái, lộ ra vẻ chột dạ, “Giữa đêm qua cảm thấy đói bụng mới kêu vài thứ ăn lót dạ, chúng ta sợ phá hư giấc ngủ của ngươi, nên không dám kêu. Lần tới nhất định sẽ nhớ kỹ.”

“Hứ, ai mà thèm tin chứ! Ta không tin một mình ta không tìm ra được đồ để ăn, không cần bọn ngươi phải quan tâm, lo mà dốc sức vào cái chuyện quan trọng khỉ gì đó đi!” Tần lão gia giận dỗi lao ra khỏi sơn trang đi tìm dã thực.

Quần Ngạo cả giận, “Đừng đuổi theo hắn, cái loại này chỉ có đói thôi thì không chết nổi đâu.”

Chạng vạng, một mình A Kiệt ở trong đình viện luyện võ, cầm trên tay chính là một thanh cương đại đao

(đao cứng màu xanh)

cỡ lớn, cái này không phải binh khí y dùng thường ngày, chỉ là tối hôm qua nghe Ngô huynh......

“Đã luyện xong sao?”

“Ngô huynh!”

Cáo biệt không đến một ngày, người mang diện cụ ngân sắc lại xuất hiện.

“Thất long đoạn thủy đao, Nam Cung hiền đệ có muốn học?”

A Kiệt có chút ngượng ngùng, “Không, không, ta chỉ là tùy ý......”

“Để cho ngu huynh đến chỉ đệ!”

Không đợi A Kiệt

nói hết lời, Ngô Ngải đã cầm tay hắn bắt đầu chỉ dẫn chiêu thức. Thật ra

cái gọi năm chiêu mà

hậu nhân đã quên đi ấy vốn là do Ngô Ngải tự dựng lên, hắn bất quá thuận miệng nói ra một số chiêu hình không theo quy tắc nào, A Kiệt dĩ nhiên không thể tự lĩnh ngộ, càng không có khả năng tự luyện thành công. Lời nói tùy ý lại làm cho Nam Cung hiền đệ tưởng thật, phải làm sao bây giờ? Nhưng thực chất

với hắn cũng chẳng có gì khó, hắn có thể nói được, thì cũng có thể chân chính tạo ra năm chiêu để giúp vui cho hiền đệ.

“Chiêu thứ nhất

‘ Long lí khiêu giản ’.

Khởi điểm chậm rãi nhẹ nhàng từ bên sườn đánh lên rồi đột nhiên chiêu thức biến hóa, nhanh như phiêu phong

(gió thổi)

chuyển hướng về phía trước. A Kiệt chưa bao giờ gặp qua loại đao pháp này, đành phải để

Ngô Ngải nắm lấy cổ tay, đồng thời chế trụ eo cùng với lưng của y. Thân đao nhanh xoay ngược lại, ở giữa không trung chém ra hai cái, sau đó cấp tốc hạ xuống, ngay tại lúc

A Kiệt nghĩ chiêu đầu tiên đã hoàn thì bỗng dưng Ngô Ngải lại mang

y cuốn người về phía trước một cái, thân thể ở trong lòng ngực của hắn, lăn một vòng rồi mới đáp xuống đất, mà chiêu cuối cùng này phải luyện như thế nào, A Kiệt còn chưa kịp nghĩ ra.

“Đao pháp cao thâm như thế, ta quả thực chưa hiểu hết tinh túy ở trong đó.” A Kiệt hổ thẹn, liên tục vuốt vuốt tóc, nghĩ thầm rằng người ta đã bỏ công tự mình dạy y một lần

thế nhưng y lại chưa thể nắm bắt được, đúng thật là một kẻ nô độn mà

(không có năng lực). Ai, Nam Cung môn chủ tất nhiên là không biết, bộ đao pháp cao thâm này của Ngô đại hiệp chỉ có quỷ mới học được.

“Không sao, ngu huynh chỉ đệ thêm một lần nữa, xem kĩ!” Nói xong Ngô Ngải liền huy động đại đao,

” Chiêu này có tên‘

Nhất khiếu phong sinh ’
! Còn đây là ‘

Tiễn phác tự như

’,

tiếp theo là

‘ Hô khiếu sơn lâm ’,

‘ Hổ hổ sinh uy ’, cuối cùng là

‘ Phục long thắng sư ’! Đến phiên ngươi, Nam Cung hiền đệ.”

Nhìn thấy đao pháp bá đạo như thế, A Kiệt kích động đến nổi suýt nữa không tiếp được thanh cương đại đao, “Đa tạ Ngô huynh chỉ giáo!”

“Đúng, đây là ‘

Nhất khiếu phong sinh ’
. Tiếp theo là

‘ Tiễn phác tự như ’, đừng dùng sức nhiều quá, giữa chiêu nhất định phải mang theo chút mềm mại, nhìn mới thoải mái tự nhiên......”

Cho đến khi ánh tà dương cuối cùng biến mất, A Kiệt mới ngừng lại.

Thấy y đầu đầy

mồ hôi, Ngô Ngải bước lên phía trước, nâng tay áo giúp y lau, “Coi ngươi kìa, y phục ướt hết rồi, mau thay đi để

gió thổi một hồi không khéo lại nhiễm lạnh.”

A Kiệt không khỏi cảm thấy buồn cười, “Đừng nói ta là người tập võ, cho dù là nữ tử

yểu điệu cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy đâu.”

Ngô Ngải cười cười, tay nhẹ nhàng gạt đi những sợt tóc mướt mồ hôi trên trán y, “Ngươi đúng là người đam mê võ học. Được rồi, ta phải đi đây.”

“Sau này lại đến chứ?” A Kiệt vội vàng bắt lấy y tụ của hắn.

“Đến.” Gió thổi qua một trận, thân ảnh đã biến mất ở ngoài tường.

A Kiệt lưu luyến không rời, đứng nhìn thêm một chút rồi

mới trở về phòng, vừa đi ra khỏi tòa viện thì gặp Tần Chính.

“Ngươi mới vừa nói chuyện với ai, sao ta lại không nhìn thấy người nào hết trơn vậy.” Tần Chính nhìn xung quanh đình viện trống trơn.

“Nào có ai, chỉ có mình ta luyện công thôi.” Nói xong A Kiệt liền thẳng bước lướt qua người trước mặt, trở về phòng thay quần áo.

Chỉ nghe Tần Chính ở phía sau lầm bầm, “Rõ ràng là có, nếu không phải trong lòng có quỷ thì sao không dám nói với ta, hồi nãy ngươi còn cùng hắn thân thiết đến như vậy......”

Khi còn trẻ, A Kiệt là một thanh niên ngay thẳng, sảng lãng, sau đó vì nhân thân tao biến

(có chuyện)

mà trở nên quái đản cô lệ, trừ bỏ Tần Chính cùng Quần Ngạo thì không có thân cận với ai cả. Cho nên y cũng không thể phân biệt được với người nào thì loại cử chỉ ra sao mới phù hợp, dẫn đến hành vi thân thiết hồi nãy, Ngô Ngải giúp y vén mấy sợi tóc ẩm mồ hôi lên mà y cũng không cảm thấy có chỗ nào là không ổn.

_________________________~*~___________________________

Sáng sớm, đúng là thời điểm thích hợp để tĩnh lặng tâm trạng, bình ổn cảm xúc.

Quần Ngạo im lặng nhắm mắt ngồi dưới mái hiên, ước chừng một khắc sau mới mở mắt ra. Không cần nhìn y cũng biết, người mang diện cụ ngân sắc kia đã đứng ở một góc trên nóc nhà nhìn y hồi lâu.

Trường sam màu hôi bạch

(xám trắng giống như mấy ông đạo sĩ),

tấm lưng đón gió thẳng đứng lên, hơi có chút hương vị tiên phong đạo cốt. Nên biết rằng bốn chữ

“Tiên phong đạo cốt”, Triển đại hiệp không bao giờ dùng để tặng người khác, thế gian này,

kẻ mua danh chuộc tiếng,

ra vẻ đạo mạo nhiều không kể xiết, tục nhân lộ vẻ

tục tằng đến cực điểm cũng không thiếu, thực tâm không màng đến công danh phú quý

lại có bao người?

Chỉ cần thấy y dùng bốn chữ này trên người hắn, liền biết Triển đại hiệp đối với người này có bao nhiêu kính trọng cùng thưởng thức.

Thấy hắn hướng

mình gật gật đầu, Quần Ngạo cũng cười trả lễ, rồi sau đó tiên y kia phiêu phiêu, thoáng chốc đã tiêu thất. Thẳng đến ban đêm

mới lại xuất hiện

ở trước mặt y đem theo bốn bình rượu đặt ở trên bàn......

“Nói đến chuyện Bắc môn quan lui binh một trăm dặm, đây chính là phúc của muôn dân trăm họ a!”

“Nga?” Quần Ngạo thấy người kia đã có ba phần men say, y liền lặng lẽ lấy chén lớn của hắn đi, thay bằng một cái chén nhỏ.

“Quân

(ngươi, ngôi xưng tôn trọng)

có từng gặp qua thảm trạng biên quan hai nước báo thù lẫn nhau chưa, có từng thấy cảnh thê ly tử tán, cửa nát nhà tan hay không? Vất vả lắm, Thiên triều mới chịu cùng với

Nam Lương bãi binh, không động can qua

(ý nói chiến tranh)

trong mười năm, nếu binh đao tái khởi, Nam Lương thiết kỵ xâm nhập Thiên triều, thì sẽ có biết bao nhiêu con dân của Thiên triều chịu khổ, mất nhà, chôn thây? Lại có bao người dân Nam Lương chết oan chết uổng? Binh hung chiến nguy

(quân ác, chiến tranh nguy hiểm), đừng nói đến chuyện thắng thua, cũng đừng nhắc đến cái gọi là chiến thắng đáng giá. Tất cả đều là do gϊếŧ người, bàn tay nhúng qua máu của hàng ngàn nhân mạng mới đoạt được, kiến công lập nghiệp, bảo quốc vệ gia? Hừ, cũng chỉ là dùng cách nói ra vẻ trượng nghĩa, vì đại nghiệp để che dấu tội ác của bản thân mà thôi! Nhất tướng công thành vạn cốt khô, có quốc gia nào được xây nên mà không cần máu và nước mắt của dân chúng vô tội hay không?”

Tuy là lời nói lúc say rượu, nhưng cuộc nói chuyện này lại khiến cho Quần Ngạo rất là chấn động. Như thế nào là tri kỷ, đây mới đúng là tri kỷ! Có bao nhiêu cuộc chiến tranh mang tiếng là bảo vệ quốc gia lãnh thổ mà tấn công dị tộc? Trong chốn võ lâm cũng đồng dạng như thế, có biết bao nhân sĩ chính phái vì tư lợi cho riêng mình mà núp bóng dưới cái gọi là chính nghĩa, nhân đó làm chuyện thương thiên hại lí.

“Coi ta kìa, đúng thật là say đến nỗi hồ đồ luôn, thất ngôn

(nói lỡ),

thất ngôn rồi.”

Quần Ngạo cảm động không thôi, “Ngô huynh, Triển Quần Ngạo kính người một ly. Triển mỗ cuộc đời ít

kính trọng người khác, nhưng hôm nay Ngô huynh khiến cho đệ cam tâm bái phục!”

Ngô Ngải ngửa đầu ẩm hạ mới phát hiện chén rượu bị thay đổi, “Hiền đệ khi dễ ngu huynh a.” Nói xong liền vươn ngón trỏ

chỉ mũi Quần Ngạo quát một tiếng.

Quần Ngạo nghĩ hắn đã say, liền cười cười không thèm để ý.

Cạn chén một hồi, hai đôi đũa đồng thời hướng về cái dĩa bạch ngọc đậu hũ, nhưng mà cả dĩa như vậy mà chỉ còn có một khối đậu hủ, hai người ai ăn ai nhịn đây?

“Ngô huynh ngay cả này khối đậu hủ cuối cùng này cũng muốn cùng ta tranh hay sao?”

“Hiền đệ,

Khổng Dung nhường lê

a.”

(trong tam tự kinh: Ở Trung Quốc, vào thời Đông Hán, có một người tên là Khổng Dung (153-208) giữ một chức quan to trong triều đình. Thuở nhỏ, lúc Khổng Dung mới được bốn tuổi, có người khách đến nhà biếu một giỏ lê. Người lớn trong nhà bèn bảo Khổng Dung tự chọn lấy cho mình một quả. Cậu bé Khổng Dung liền chọn một quả nhỏ nhất trong giỏ. Người khách lấy làm lạ, bèn hỏi: “Sao cậu không lấy quả lớn mà lại lấy quả nhỏ vậy?”. Khổng Dung đáp: “Thưa, vì cháu nhỏ hơn các anh cháu nên cháu lấy quả nhỏ nhất; và vì cháu lớn hơn em cháu nên cháu nhường em quả lớn hơn”. Khổng Dung mới có bốn tuổi mà đã có được phong cách khiêm nhường, thương yêu anh em, đức hạnh như vậy không phải là trẻ em nào cũng có được. Tiếng thơm ấy lưu truyền thiên cổ, bởi vậy mới có câu rằng: “Dung tứ tuế, năng nhường lê” nghĩa rằng “Khổng Dung mới bốn tuổi đã biết nhường trái lê”. Trải qua hàng ngàn năm, câu chuyện “Khổng Dung nhường lê” đã trở thành bài học luân lý cho giới trẻ Trung Quốc.)

Hai người nhìn nhau cười, hai đôi đũa nhất thời ở bàn

cùng nhau ngươi tranh ta đoạt. Tiến công, đón đỡ, đơn đao tước đi, song kiếm đoạt lại, chiêu thức tinh diệu trong thiên hạ đều được phô bày ở trận chiến bằng đũa này. Ngô Ngải thắng hiểm nửa chiêu, kẹp được khối đậu hủ, lại bị Quần Ngạo nửa đường đoạt

đi, thứ đồ mềm như vậy mà ở giữa binh đao lửa khói, kẻ gắp đi người giật lại mà vẫn hoàn hảo giống như lúc ban đầu.

Cuối cùng Ngô Ngải chịu không nổi liền nhào người qua bàn, đem đậu hủ cướp về.

“Thôi, bại bởi ngươi......” Quần Ngạo mới vừa nói như vậy, đậu hủ lại được đưa tới bên

miệng y, “Ngô huynh......”

Ngô Ngải thừa dịp y mở mồm liền

mưu hạ đem đậu hủ đút cho hắn, “Thôi, cho ngươi.”

Quần Ngạo nhai

nhai đậu hủ, trên mặt có chút quẫn bách. Nguyên bản giữa hai đại nam nhân thì chuyện này cũng không tính là gì, có điều, có điều đối diện với ánh mắt người này không hiểu sao mặt y lại nóng dần lên..

“Đã trễ thế này, ta cũng nên đi.” Nói xong Ngô Ngải đứng dậy, mới đi vài bước liền lảo đảo hướng Quần Ngạo ngã xuống, đôi môi khéo léo dừng tại trên mặt y,

“Không xong, uống quá nhiều rồi.”

Quần Ngạo bị mặt nạ của hắn đập lên mũi, bất chấp đau đớn vội nâng hắn ngồi dậy trước, “Ngô huynh có thể trụ ở nhà ta một đêm.”

Ngô Ngải lắc đầu, giọng đầy mùi rượu, “Ta sợ ở ở một đêm rồi thì sẽ có đêm thứ hai, sau đó dần dần luyến tiếc, không muốn rời đi. Ý tốt của hiền đệ ta xin nhận. Cáo từ.”

Tựa như cuối cùng cũng ăn được đậu hủ của hai người, không uổng công, không uổng công, ha ha...