Edit: Nguyệt Cầm Vân
Ngôn Tử Tinh cũng không biết nên giải thích thế nào với hắn, ấp úng nói: “Việc… việc đó…”
Trong lòng Thác Bạt Chân còn đang rất tức giận, vẫn một mực muốn đánh nhau với hắn, nhưng cũng biết hiện giờ thân thể của mình không được tốt, bụng còn đang đau âm ỉ, bởi vậy cũng không kiên trì, chưa đợi hắn giải thích xong đã ngắt ngang: “Hôm qua nếu không phải đột nhiên ta đau bụng kịch liệt, há có thể để cho ngươi dễ dàng đánh như vậy? Bị ngươi đánh thì cũng đánh rồi, bất quá nếu ngươi đã không đánh chết ta, chờ tới khi vết thương của ta khỏi, chúng ta lại quang minh chính đại phân thắng bại một lần!”
Ngôn Tử Tinh cười khổ, nghĩ thầm ngươi đã thành cái dạng này, ta nào dám đánh nhau với ngươi nữa?
Thác Bạt Chân quay mặt đi không thèm nhìn hắn, nhưng nằm được một lúc lại cảm thấy không bình thường, nhíu mày không nói lời nào.
Ngôn Tử Tinh vẫn luôn ở bên cạnh lo âu nhìn hắn, thấy thần sắc hắn không tốt vội vàng duỗi tay qua: “Sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Thác Bạt Chân gạt phắt tay hắn ra, vô cùng tức giận mà trừng hắn, trong mắt đều là sắc thái hung ác.
Ngôn Tử Tinh thấy vậy không khỏi khó chịu, nói: “A Chân, hôm qua… thực sự rất xin lỗi ngươi.”
Thác Bạt Chân cũng không thèm lĩnh tình, định chống người ngồi dậy.
Ngôn Tử Tinh vội vàng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không cần ngươi quan tâm!”
Thác Bạt Chân muốn xuống giường, nhưng Ngôn Tử Tinh nào dám để cho hắn loạn động. Giằng co suốt một ngày, khó khăn lắm mới bảo trụ được đứa bé trong bụng hắn. Ô Cát nói, theo tình trạng của hắn thì nhất định phải thành thành thật thật nằm trên giường một tháng mới có thể thực sự giữ được đứa bé, bằng không lần này đại động thai khí, thực sự không ổn.
“A Chân, Ô Cát nói hiện giờ ngươi không thể động, phải ở trên giường nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Thác Bạt Chân nghe xong lập tức giận đến mở trừng hai mắt, phun nộ hỏa: “Ngươi nói cho Ô Cát!?”
“Không, ta… ta…” Ngôn Tử Tinh nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho phải.
Thác Bạt Chân đã giận lại càng thêm giận: “Tên khốn nạn nhà ngươi… A…” Đột nhiên hắn ôm bụng ngã ngược về giường.
Ngôn Tử Tinh sợ đến hồn phi phách tán, la lớn: “A Chân, xem như vì hài tử, người đừng nóng giận.”
Đây đã là lần thứ hai hắn đề cập tới hài tử.
Thác Bạt Chân nhịn không được nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi cứ nhắc tới hài tử? Hài tử nào?”
Ngôn Tử Tinh dứt khoát nói thẳng luôn: “Trong bụng ngươi có hài tử, ngươi còn chưa biết sao?”
Thác Bạt Chân nghẹn họng trân trối, trợn mắt như thấy quỷ mà nhìn hắn suốt cả hồi lâu, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi hồ đồ rồi hả? Sao ta lại có hài tử…”
Ngôn Tử Tinh dở khóc dở cười: “Chớ nói ta hồ đồ, kẻ làm mẹ như ngươi mới thực là hồ đồ. Hài tử của chúng ta ở trong bụng ngươi cũng đã hơn năm tháng, ngươi lại chẳng phát hiện ra chút nào sao?”
Thác Bạt Chân ngớ người một chốc, rồi mới buồn bực nói: “Đừng giở trò đùa cợt với ta. Ngươi xem ta là nữ nhân sao!?”
Ngôn Tử Tinh thấy điệu bộ này của hắn, liền biết chẳng những hắn không biết mình đang mang thai, chỉ e ngay cả cái gì là Ma Da nhân cũng đều không rõ, nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào, suy nghĩ một lát rồi kéo tay hắn tự đặt lên bụng, ôn nhu nói: “Có phải có hài tử hay không, ngươi tự sờ là biết.”
Thác Bạt Chân nghi hoặc sờ bụng mình, bán tín bán nghi hỏi: “Không phải do ta dạo này béo lên một chút sao? Ngươi lấy loại chuyện này ra để nói với ta là có ý gì?”
Ngôn Tử Tinh thật sự hết lời để nói, nhịn không được kêu lớn: “Ngươi thật sự có hài tử, vì sao nhất định không chịu tin?”
Sắc mặt Thác Bạt Chân khẽ biến, đang định mở miệng hung hãn mắng hắn lần nữa, bỗng nhiên màn cửa bị xốc lên, Ô Cát bưng một chén gì đó bước vào.
Lão thấy Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân đang dựa sát vào nhau, tay còn đặt trên bụng Thác Bạt Chân, tưởng rằng bọn họ đã làm hòa, không khỏi bật cười ha hả, vừa bưng chén nước đi tới vừa nói: “Các ngươi đã làm hòa? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tục ngữ nói, vợ chồng đánh nhau, gương vỡ lại lành. Hiện giờ các ngươi đều đã là người sắp làm cha, cũng không thể tùy tiện gây lộn ầm ĩ như vậy nữa.” Nói rồi nghiêm khắc lườm Ngôn Tử Tinh, trách móc: “Lần sau còn dám động thủ với A Chân, ta liền lấy roi da đánh chết ngươi trước!”
Ngôn Tử Tinh vội vàng ngoan ngoãn đáp ứng, cũng lấy danh nghĩa sơn thần ra để thề, cam đoan sẽ không động thủ với A Chân nữa.
Lúc này Ô Cát mới gật đầu hài lòng, hiền hậu nhìn Thác Bạt Chân, nói: “Trên người có cảm thấy khá hơn không? Bụng còn đau không? Trước tiên uống chén thuốc an thai này đi đã, sau đó ăn một chút gì đấy, nghỉ ngơi cho thật tốt. Lần này ngươi động thai khí, không có một tháng tĩnh dưỡng là không hồi lại được.”
Ngôn Tử Tinh thấy thế lập tức nhảy dựng lên: “Ô Cát, ta ra ngoài lột da một con dê làm bữa tối, A Chân đành làm phiền ngươi.” Nói xong liền đem cục diện rối rắm này ném lại cho Ô Cát, còn mình thì chạy ra ngoài.
Hắn thực sự không biết nên giải thích thế nào với Thác Bạt Chân.
Đợi tới khi hắn mổ xong con dê, đang cảm thấy thời gian có lẽ đã gần đủ thì Ô Cát vén rèm bước ra.
“Ô Cát, A Chân thế nào rồi?”
Ô Cát nói: “Yên tâm đi, ta đã giải thích với hắn rồi. Hắn đã biết việc mình đang mang thai, hiện giờ uống thuốc xong đang nghỉ ngơi rồi.”
“Vậy… vậy…” Ngôn Tử Tinh giống như tiểu hài tử làm sai chuyện gì, cúi đầu đá đá hòn gạch trên cỏ.
Ô Cát thấy dáng vẻ luống cuống này của hắn, trìu mến nói: “A Tinh, ta nhìn ra được, ngươi và A Chân có tình cảm với nhau. Hơn nữa ngươi cũng biết đấy, Tát Ma Da nhân động tình thụ thai, nếu trong lòng A Chân không có ngươi, cũng sẽ không mang thai đứa nhỏ này. Về sau các ngươi có chuyện gì, nhất định phải thương lượng cho tốt, không được động tay động chân nữa.”
Ngôn Tử Tinh ấp úng nói: “Lần này là lỗi của ta.”
Ô Cát nhìn những vết thương trên mặt hắn, dấu tích cũng không ít hơn Thác Bạt Chân là bao, không khỏi bật cười nói: “Tuổi trẻ tính khí bồng bột, cãi lộn đánh nhau cũng không thể tránh được, có thể thấy A Chân hạ thủ cũng không nhẹ. Bất quá hiện giờ hắn là người có thai, ngươi phải nhường nhịn một chút.” Thấy Ngôn Tử Tinh gật đầu, hắn lại thở dài một tiếng, nói: “Nam nhân Tát Ma Da mặc dù trời sinh có thể sinh sản, nhưng dẫu sao cũng không thể so sánh được với nữ nhân, những khổ sở phải chịu cũng nhiều hơn gấp bội, ngươi cần đối xử với A Chân thật tốt, trong một tháng này phải chăm sóc hắn thật kỹ lưỡng.”
Ngôn Tử Tinh biết có lẽ đã làm chạm tới tâm sự của Ô Cát, vội vàng thành khẩn nói: “Ô Cát, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho A Chân.”
Ô Cát gật đầu, chắp hai tay sau lưng chầm chậm rời đi.