Quyển 1 - Chương 2

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Tại sao phải cứu Thạc Bạt Chân, chuyện này kể ra khá dài.

Năm đó đúng là vị nhị vương tử dã tâm bừng bừng này liên hợp với Bắc Dự vương Ti Giản phát động phản loạn ở Minh quốc, suýt chút nữa làm rối loạn căn cơ của Minh quốc. Người này không chỉ túc trí đa mưu, dũng mãnh anh hùng, còn vô cùng nhiều mưu kế, cư nhiên dám tự mình lẻn vào đô thành Diêu Kinh của Minh quốc, bắt cóc Văn quốc Tĩnh thân vương là Đông Phương Hạo Diệp lúc ấy đang ở Minh quốc thăm vương phi, mưu đồ dùng lợi ích to lớn là chia đều Minh quốc để dụ dỗ Văn quốc tương trợ cho mình, cùng thôn tính Minh quốc.

Cũng may Đông Phương Hạo Diệp đối với tam ca Bắc Đường Diệu Nguyệt của Ngôn Tử Tinh là một mảnh thâm tình, trong việc triều chính và quân sự lại là một người chủ cực khôn khéo, không bị đủ loại ưu đãi mà Thác Bạt Chân đề ra làm cho đầu váng mắt hoa, mặt khác còn liên hợp với Minh quốc để cắn ngược lại Thác Bạt Chân.

Lúc ấy Ngôn Tử Tinh vì bảo hộ tam ca và Tĩnh vương gia, suýt chút nữa thì táng mạng dưới tay Thác Bạt Chân, cũng may hắn kịp thời gặp được quân cứu viện, truy kích ngược lại Thác Bạt Chân, kết quả đuổi đánh đến cả ngàn dặm, lại vẫn để cho Thác Bạt Chân chạy thoát mất, không khỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Từ sau khi Thác Bạt Chân suất lĩnh quân Tây Quyết bị đại bại ở Nham Thành, đành ưng thuận lời hứa mười năm, hậm hực lui binh. Thế lực của Tây Quyết cũng bởi vậy mà giảm mạnh, địa vị của hắn trong vương tộc cũng hạ xuống theo.

Kể ra thì, nghe nói mẫu thân của Thác Bạt Chân chỉ là một nữ nô, xuất thân cực kỳ thấp hèn, nếu không phải Thác Bạt Chân từ bé đã thể hiện ra trí tuệ và thể lực khác với người thường, đã chẳng được Đại Hãn vương thừa nhận và phong làm nhị vương tử. Người Tây Quyết mặc dù tất cả đều lấy thực lực làm yếu tố coi trọng đầu tiên, nhưng cũng không hoàn toàn không để ý đến xuất thân và huyết thống. Ít nhất ở phương diện mẫu tộc, Thác Bạt Chân không có lực lượng để chống lưng, không thể so sánh được với đám đại vương tử và tam vương tử, tứ vương tử.

Từ sau trận đại chiến ở Nham Thành, đã trải qua ba năm. Tình hình trên thảo nguyên trong ba năm này cũng nhiều loại phức tạp. Tây Quyết lão Hãn vương thân thể ngày một suy nhược, con sói vương già đi, thủ lĩnh mới trong bộ tộc từ từ nổi lên, ai cũng không chịu khuất phục ai.

Tây Quyết đại vương tử Thác Bạt Vũ có tính cách nỏng nảy hấp tấp, hữu dũng vô mưu, nhưng xuất thân tôn quý, mẫu thân là đại công chúa của Hãn vương Đông Quyết, Đại Hãn vương đương nhiệm của Đông Quyết chính là cậu ruột nàng.

Tam vương tử Thác Bạt Tu tính cách bình thường, năng lực cũng bình thường, tựa hồ đối với vị trí Đại Hãn cũng không có vọng tưởng gì. Nhưng mẫu thân của hắn là nữ tộc trưởng của bộ lạc lớn nhất Tây Quyết, huyết thống có thể nói là chính thống nhất trong tộc, cũng có không ít người đứng đằng sau chống lưng cho hắn.

Còn tứ vương tử Thác Bạt Ngọc, trước mắt xem như là địch thủ lớn nhất của Thác Bạt Chân. Vị tứ vương tử này hai ba năm nay mới dần dần bộc lộ tài năng của mình, mặc dù mới chỉ mười tám tuổi, nhưng lại cực kỳ ưu tú, tâm kế và võ công đều không thua kém Thác Bạt Chân. Mẫu thân của hắn là nữ tộc trưởng của tộc Bố Thát, mỹ diễm thướt tha, rất được lão Hãn vương sủng ái. Hắn lại là đứa con út, khó tránh khỏi nhận được càng nhiều sự ưu ái của phụ vương.

Nhưng người Tây Quyết trọng anh hùng tiếc anh hùng, Thác Bạt Chân anh dũng oai hùng nổi tiếng trên khắp thảo nguyên. Năm đó hắn mới chỉ mười chín tuổi đã thống nhất được Quyết tộc phía tây bắc, mở rộng lãnh thổ của tộc nhân ra gấp đôi, cũng áp được người Đông Quyết dưới chân mình. Bởi vậy không chỉ lão Hãn vương, ngay cả toàn bộ người Tây Quyết trên thảo nguyên khi ấy đều xem hắn như một con sói vương tương lai.

Nhưng từ sau trận Thác Bạt Chân đại bại ở Nham Thành, uy danh của hắn bị tổn thất, địa vị sau khi về nước cũng có phần giảm xuống. Mà lúc này đại vương tử Thác Bạt Vũ lâu nay bị hắn áp chế đã tích lũy rất nhiều bất mãn, sau khi thấy thế lực của hắn bị hao tổn, lập tức không còn cam lòng với tình trạng hiện tại. Tiểu vương tử Thác Bạt Ngọc cũng dần dần lớn lên, bắt đầu thể hiện tài năng, có cùng một tính toán đọ sức với các vị huynh trưởng.

Lão Hãn vương thân thể không tốt, có chút không áp chế được các con nữa, bèn vui vẻ ngồi nhìn bọn chúng tranh qua đấu lại, rất nhiều chuyện mắt nhắm mắt mở.

Trên thảo nguyên vốn chính là mạnh ai nấy được, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể leo lên địa vị bá chủ thảo nguyên.

Thác Bạt Ngọc không phải loại người hữu dũng vô mưu như Thác Bạt Vũ, cũng không phải loại người bình thường vô vị như Thác Bạt Tu. Hắn nhìn ra được, nếu chỉ dựa vào lực lượng của mình hoặc đại ca, đơn thương độc mã sẽ không thể đấu lại Thác Bạt Chân đã có kinh nghiệm nhiều năm, liền quyết định liên thủ với đại ca, cùng đối đầu với Thác Bạt Chân.

Hai vị vương tử này mặc dù uy danh không bằng Thác Bạt Chân, nhưng xét về thế lực tổng thể thì lại vô cùng cường đại, còn có sự hậu thuẫn của mẫu tộc, Thác Bạt Chân dần dần liền có chút trầy trật.

Tới đầu năm nay, loại tình thế này càng lúc càng nghiêm trọng. Mà Thác Bạt Chân quả đúng là kẻ phi thường, dưới đủ loại áp lực lại viết một phong thư, đưa tới tay Bắc Đường vương Minh quốc.

“Nhờ có sự chiếu cố nhiều mặt của bệ hạ và Bắc Đường vương, sau khi ta trở về thảo nguyên, tuy rằng có chút tổn hại binh lực nhưng không quá đáng ngại, kế hoạch tiến hành và ước định với Minh quốc vẫn còn có thể tiếp tục duy trì.

Nhưng, mấy năm gần đây huynh đệ của ta, vương vị bất ổn, có tâm tư tranh đoạt cùng ta. Ta tuân theo quy tắc trên thảo nguyên, thản nhiên chịu đựng, dốc sức chống đỡ. Có điều thế lực của ta bị hao tổn, hiệp ước với Minh quốc chỉ e khó có thể duy trì.

Huynh của ta lỗ mãng, nghe nói Minh thổ bát ngát mênh mông, giàu có sung túc, thường hay nói: “Quân đội tinh nhuệ của tộc ta nhất định sẽ có một ngày đạp chân lên Minh thổ. Dân chúng tộc ta nhất định sẽ có một ngày được chăn thả trên đất Minh.” Mưu đồ của người huynh đệ này đối với Minh quốc, ta nghe chỉ thấy lo lắng vô cùng, ngày đêm vì mối bang giao giữa hai nước mà sầu ưu. Hơn nữa, Ngọc đệ của ta, vừa trẻ vừa thiện chiến, hữu dũng hữu mưu, giả như thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ là một con sói vương trên thảo nguyên. Ta rất yên lòng, nhưng chỉ e người đệ đệ này đã chịu ảnh hưởng của huynh trưởng quá sâu, xem đất Minh như của tộc ta mà tự do chăn thả.

Nhìn tình thế trên thảo nguyên hiện giờ, duy chỉ có ta là vì tình láng giềng hữu nghị và mối bang giao với Minh quốc, là người xem trọng nhất tình hảo hữu giữa hai nước. Song, thế lực của ta ngày một bất ổn, Minh cương nguy hĩ

(biên cương Minh quốc nguy rồi). Phía nam Sắc Lặc, linh hồn của bách tính, khó có thể an vui rồi…”


Trong lá thư này của Thác Bạt Chân, một chữ cũng không đề cập tới ý muốn xin viện trợ từ Minh quốc, cũng không nhắc tới tình thế của mình có bao nhiêu nguy cấp, chỉ dốc hết sức biểu đạt mối hảo hữu của mình đối với Minh quốc, nhấn mạnh khế ước ở Nham Thành ba năm trước đây chỉ hắn mới có thể tuân thủ. Nếu để đại ca hoặc tứ đệ của hắn giành được Đại Hãn vị, tất cả mọi lời hứa đều tan thành mây khói.

Ngôn Tử Tinh cùng xem lá thư này với đại ca và nhị ca trong hoàng cung. Sau khi đọc xong chỉ có hai chữ: “Vô sỉ!” Suy nghĩ một lúc, lại bỏ thêm hai chữ: “Mặt dày.”

Cũng không biết lúc trước là kẻ nào dẫn theo hai mươi vạn đại quân ở phía nam, cấu kết cùng Bắc Dự vương Ti Giản mưu đồ soán vị, ham muốn giang sơn Minh quốc. Hiện tại lại luôn miệng nói xem Minh quốc là láng giềng hữu nghị, đất nước anh em, vì sự bình yên của bách tính mà hao tâm. Khẩu khí lã chã lệ rơi, cảm động lòng người, quả thực khiến người ta không thể ngờ được đây là một người Tây Quyết trên thảo nguyên, còn tưởng rằng là một vị đại trung thần của Minh quốc đang viết tấu chương lo cho dân cho nước chứ.

Ngoài bốn chữ “mặt dày mày dạn”, Ngôn Tử Tinh thực sự nghĩ không ra từ nào khác để hình dung hắn.

Hoàng thượng Ti Diệu Huy cũng suy nghĩ hồi lâu, dùng một loại ngữ khí vô cùng vi diệu mà tán thưởng: “Thác Bạt Chân này, thật đúng là không phải người bình thường a.”

Bắc Đường Diệu Nhật chỉ lạnh lùng nói một câu: “Biết co biết duỗi, lòng lang dạ thú.”