Bất ngờ, từ trên không trung có tiếng thét lanh lảnh vọng xuống ngọn núi :
- Chớ thương hại đệ tử ta!
Một loạt chỉ hồng bạch từ trên cao bắn rào rào ngay vị trí lão nhân mặt xanh.
Tiếp đó, một chiếc bóng trắng tuyền đáp ngay xuống sân trường lẹ tợ vì sao rụng.
Lão nhân mặt xanh phát giác ra loạt chỉ khϊếp người nhanh lẹ lắc mình qua tránh khỏi.
Lão Đại ma đầu đưa mắt nhìn qua coi đó là ai lại có cái thân thủ kỳ diệu đến thế.
Chiếc bóng trắng tuyền ngưng đi để hiện ra một ả trung phụ tuyệt đẹp đang quét đôi mắt thần bí nhìn ngang qua sân tràng.
Lão nhân mặt xanh kêu lên :
- Bạch Hạc Tiên Nương!
Quả vậy, chiếc bóng trắng tuyền đang đứng chính là Bạch Hạc Tiên Nương, vị sư mẫu của Lục Cẩm Hồng, tình cờ đi ngang qua dãy núi Phục Long nghe tiếng sấm chưởng vào đây xem chuyện gì nên đã kịp thời cứu nguy mọi người.
Nhìn ra sư mẫu mình, Lục Cẩm Hồng lảo đảo bước tới gần run giọng :
- Sư mẫu....
Bạch Hạc Tiên Nương quay lại :
- Lục Cẩm Hồng! Con có hệ gì không?
Lục Cẩm Hồng xúc động :
- Bẩm sư mẫu con đang bị bế tắc vài huyệt đạo trong người.
Bạch Hạc Tiên Nương thò tay vào áo lấy ba viên linh đan trao cho Lục Cẩm Hồng :
- Con hãy uống hết ba viên linh đan này ra ngoài vận chân khí điều trị vết thương, nhanh lên.
Lục Cẩm Hồng vâng dạ, cầm lấy ba viên linh đan lui ra ngoài uống vào rồi ngồi xuống đám cỏ, nhắm mắt vận chân khí chữa trị vết nội thương.
Bấy giờ lão Chưởng giáo Thiên Linh giáo cũng vừa nhận ra Bạch Hạc Tiên Nương.
Lão đại ác ma tiến tới đối diện trung phụ tuyệt sắc cất tiếng cười khà :
- Ồ! Lâu quá mới gặp lại Tiên nương, từ mười mấy năm qua bản tọa cũng hằng hoài vọng, không ngờ đêm nay lại gặp ở nơi này, quả đây là duyên kỳ ngộ.
Bạch Hạc Tiên Nương lạnh như băng tuyết :
- Lão chớ có hồ đồ. Bản nương muốn biết do đâu lão lại vô lễ với nữ đệ tử ta.
Lão Chưởng giáo cười ha hả :
- Ha ha.... Bình nhật bản giáo thường hâm mộ những trang tuyệt thế mỹ nhân, trông thấy hai nàng đều là trang sắc nước hương trời, nên định thỉnh mời hai nàng về bản giáo để cùng nhau hưởng lạc thú thần tiên cho phí chí sinh bình. Ha ha ha....
Bạch Hạc Tiên Nương trừng đôi mắt đẹp :
- Hãy im cái mồm da^ʍ ô của lão lại. Hiện nay đã có mặt bản Tiên nương nơi đây rồi lão đừng hòng giở trò đê hè, ti tiện vô ích. Trái lại, ta sẽ thẳng tay trừng trị bọn lão trên đỉnh đồi này để trừ đi hiểm họa cho các thiếu nữ.
Lão Chưởng giáo Thiên Linh giáo cất tiếng cười to hơn trước :
- Ha ha... ha ha.... Bản tọa có lời khuyên bảo Tiên nương đừng nên nghĩ tới chuyện lấp bể, dời non, đêm nay nếu cần bản tọa cũng sẽ thỉnh mời Tiên nương đi cùng với hai nàng kia về Tổng đàn bản giáo một thể. Chúng ta sẽ cùng thay thế cực lạc với nhau.
Bạch Hạc Tiên Nương nổi giận thét :
- Câm mồm da^ʍ tặc lại. Hãy trông đây!
Chữ “đây” vừa dứt, Bạch Hạc Tiên Nương giở ngọn ngọc chưởng lên. Theo đó, một vùng hồng bạch lạ lùng xuất hiện nơi chưởng trung của trung phụ.
Lão Chưởng giáo quát :
- Bạch Hồng Lạc Địa!
Không dám chậm trễ vì hiểu rõ đây là một ngón võ công thần bí, lão Chưởng giáo Thiên Linh giáo lẹ làng huy động hữu chưởng đưa ra một chiêu, sắc vàng chói lọi.
Huỳnh Kim Sa Chưởng!
Lão Chưởng giáo triển ra tuyệt chiêu sẽ dùng để chống lại chiêu “Bạch Hồng Lạc Địa” cực kỳ lợi hại của Bạch Hạc Tiên Nương.
Ầm!
Chưởng ầm nổ vang rền trên ngọn núi. Ba màu vàng, trắng, đỏ bắn tua tủa lên không trung như những đám pháp hoa trông vô cùng ngoạn mục.
Sau chiêu đầu cả Bạch Hạc Tiên Nương lẫn lão Chưởng giáo Thiên Linh giáo hãy còn đúng vị trí.
Dĩ nhiên song phương nội lực lẫn chiêu pháp đều ngang bằng nhau không ai hơn, kém.
Lão Chưởng giáo vô cùng kinh ngạc trố mắt nhìn Bạch Hạc Tiên Nương không hề chớp.
Giây phút, lão buông trầm giọng :
- Cách quá lâu không gặp tưởng võ công của Tiên nương đã lỗi thời, nay đâu ngờ càng cao diệu hơn xưa, nhưng nàng hãy thử qua một chưởng này.
Liền đó, lão Đại ma đầu thấp mình xuống, theo thế “phục hổ” song chưởng cất lên bằng ngực, từ từ xô tới trước mặt như hai cái thoi đưa.
Hai vùng màu vàng chói lọi khổng lồ cất lên cao rồi trùm chụp lấy Bạch Hạc Tiên Nương.
Bạch Hạc Tiên Nương thét :
- Lão hạ độc thủ à?
Ngọc chưởng của Bạch Hạc Tiên Nương theo tiếng thét quay tròn trong khi thân hình trụ lại vững tợ quả cổ sơn.
Hai đạo hồng bạch cực kỳ to lớn đưa lên cao tiếp lấy hai vùng vàng chói.
Ầm... ầm....
Muôn ngàn mảnh ba màu vàng, trắng, đỏ bắn xẹt lên không trung tán loạn, phút sau đột mất trong khoảng vô hình.
Song phương vẫn chưa có ai rời chỗ đứng.
Lão Chưởng giáo Thiên Linh giáo càng thêm kinh ngạc. Chiêu “Huỳnh Kim Sa Chưởng” của lão Đại ma đầu đã thi triển toàn lực công phu vẫn không thắng nổi tuyệt chiêu “Bạch Hồng Lạc Địa” của trung phụ tuyệt sắc.
Song chưởng sắp ra chiêu thứ ba đang đứng nhìn nhau tìm sơ hở.
Cùng trong lúc đó, lão nhân mặt xanh thừa cơ hội tốt lặng lẽ tiến tới chỗ phiến đá Hàn Tùng Bá vẫn còn ngồi im lìm chưa thấy động tĩnh.
Lục Cẩm Hồng vừa chữa trị vết nội thương xong, ngó thấy rất đỗi hãi hùng, thét :
- Lão quả không được thương hại Hàn tiểu huynh!
Thiếu nữ phóng mình tới vỗ một chưởng ngăn chặn lão nhân mặt xanh lại.
Lão ma đầu cười ghê rợn :
- Cho nàng nằm xuống.
Cánh chưởng của lão nhân mặt xanh huy động đưa ra một đạo kình nặng như chiếc búa thần.
Ầm!
Lục Cẩm Hồng ré lên một tiếng tháo lui cả, máu từ trong cửa miệng trào ra.
Chưa chịu ngưng tay, lão Đại ma đầu quát :
- Sao chưa nằm xuống!
Lão Đại ma đầu ra tay nhanh như sét giật.
Bình!
Trong một tiếng rú thê thảm thân hình kiều diễm của Lục Cẩm Hồng bắn lên cao ba trượng rớt trở xuống đất không còn dậy nổi.
Cùng lúc Mộc Trầm Hương cũng bị trúng nhằm một chưởng ngàn cân của Bất Tri hòa thượng cố nén đi một tiếng rú mồm phu máu té quỵ xuống đất.
Tình thế vô cùng nguy ngập cho Bạch Hạc Tiên Nương và cho cả Hàn Tùng Bá.
Trong trường hợp này nếu ba lão đại ác ma hợp đấu chắc chắn phần thảm bại thuộc về Bạch Hạc Tiên Nương.
Chỉ vì công lực giữa lão Chưởng giáo Thiên Linh giáo và trung phụ tuyệt sắc ngang bằng nhau nếu nay lại có thêm lão nhân mặt xanh và Bất Tri hòa thượng trợ lực với đồng bọn, nàng sẽ không thể nào kham nổi.
Bạch Hạc Tiên Nương thua trận sinh mạng của Hàn Tùng Bá khó bảo tồn nổi.
Thừa dịp này, hai tên Tả, Hữu đường chủ Thiên Linh giáo xê mình lên, một người một chưởng vỗ vào đỉnh Thiên Linh Tử của Hàn Tùng Bá.
Sinh mạng chàng thiếu hiệp chẳng khác nào chiếc lá khô treo trên cành.
Chợt một vùng sáng chớp lên, lại nghe có tiếng ầm ỳ như trời gầm tận xa xa.
Ầm!
Vùng bụi cát tốc lên bay mù mịt che khắp sân tràng, không còn trông thấy một ai nữa.
Theo đó có tiếng rú thảm khốc nổi lên lại có tiếng đánh huỳnh huỵch sau đó.
Hàn Tùng Bá đã chết?
Chàng đã trúng nhằm hai đạo kình của hai tên Tả, Hữu đường chủ Thiên Linh giáo vỡ sọ ra chết đi rồi?
Lát lâu sân trường trở lại tỏ rạng dưới ánh trăng.
Một chuyện lạ lùng hiện ra ở trước mắt mọi người.
Chỉ thấy hai tên Tả, Hữu đường chủ Thiên Linh giáo bay ra ngoài sáu trượng thi thể chẳng vẹn toàn.
Quần ma quá đỗi kinh hoàng rảo mắt tìm xem nhân vật thần quái nào gϊếŧ chết đồng bọn của chúng một cách thảm khốc đến thế.
Chợt bọn môn đồ Thiên Linh giáo nhận ra Hàn Tùng Bá đang đứng uy nghi chỗ gộp đá khổng lồ như một vị thiên thần vừa giáng hạ, hùng khí bốc mờ trên gương mặt.
Tại sao thế?
Tại vì vừa rồi trong khi hai tên Tả, Hữu đường chủ Thiên Linh giáo phóng tới vỗ chưởng vào đầu Hàn Tùng Bá là đúng lúc chàng đã tựu thành tuyệt chiêu “Thái Ất huyền công” của Thái Ất Tà Thần.
Ngó thấy hai tên ác ma chàng thiếu hiệp chấn đi một chưởng “Thái Ất huyền công” gồm mười hai thành công lực.
Chưởng lực kinh hồn quật nhằm hai tên Tả, Hữu đường chủ bay ra ngoài thân thể chia lìa từng mảnh.
Cái chết quá khốc liệt của hai tên tả hữu Đường chủ làm cho quần ma khϊếp mật ngưng ngay trận đấu.
Luôn cả lão Chưởng giáo Thiên Linh giáo cũng phải trố mắt nhìn Hàn Tùng Bá, trong lòng hãi hùng khôn tả.