4
Thái y đành đồng tình:
“Có thể, là bệnh dị ứng hương hoa. Vi thần sẽ kê đơn cho Tống phi.”
Tiêu Cảnh Ý không chút do dự nói:
“Vậy mang chặt hết đi!”
Tống Uyển Uyển lúc này khẽ cau mày:
"Bệ hạ, nơi đây cũng có minh chứng lương duyên giữa bệ hạ và Hoàng hậu.”
Là cây đào nơi ta và hắn gặp nhau lần đầu ở lối vào Lãnh cung.
"Ta không có lương duyên nào với cô ta cả.”
Rồi hắn ra lệnh cho những người xung quanh:
“Giữ lấy Hoàng hậu, để Hoàng hậu tận mắt chứng kiến”.
Những chiếc cưa rộng ba tấc liên tục cắt quanh gốc cây, mủ trắng vàng cứ thế mà chảy ra. Tiểu Dung bật khóc.
Ta nắm tay em ấy, đứng thẳng lên, cười nói:
“Tiểu Dung, em có thấy mủ cây này giống như máu chảy ra từ tim ta không?”
Tiểu Dung nức nở:
“Chủ tử, chủ tử khóc đi.”
“Sẽ dễ chịu hơn nếu chủ tử khóc ra được.”
Ta quả thực rất buồn, nhưng ta không thể khóc, ta cũng không muốn khóc. Nếu ta còn rơi thêm một giọt nước mắt nào vì hắn nữa, ta sẽ phát bệnh mất.
Tiêu Cảnh Ý ra lệnh thay toàn bộ gốc đào nơi đây thành những gốc lộc đề mà Tống Uyển Uyển thích. Những ai có mặt lúc đó nghe được chuyện không thể phế truất ta đều bị xử tử. Cung nhân hầu hạ ta cũng đều bị điều đi, chỉ còn sót lại Tiểu Dung.
Cung điện này bây giờ giống như Lãnh cung vậy. Mùa hè cũng không có băng, trời nóng đến nỗi một ngày ta ướt sũng vài bộ y phục. Cũng có rất nhiều muỗi, đến nỗi toàn thân ta bị bao phủ bởi nốt muỗi đốt. Thức ăn cũng là đồ thừa lại, hoặc cả ôi thiu.
Còn bên Tống Uyển Uyển, ngày ngày đầy đủ cẩm y ngọc thực. Để cô ta có thể nếm thử chanh dây còn tươi từ miền nam Tân Cương, Tiêu Cảnh Ý đã phái người đi lại ngày đêm, sáu con ngựa và hai người đã thiệt mạng.
Dù vậy, hắn vẫn không thể có được một ánh mắt từ cô ta.
Không biết hắn lấy được tin tức ở đâu. Người ta nói rằng có một lối vào Hoàng Tuyền ở vùng sa mạc phía Bắc. Dòng suối này chỉ chảy ba ngày trong một năm. Chỉ cần uống nước suối này, có thể cắt đứt đoạn tình xưa.
Bất chấp sự phản đối của triều thần, hắn phái hàng vạn quân đi truy lùng dòng suối, chỉ với mục đích để Tống Uyển Uyển quên đi người cũ mà có thể hết lòng với hắn.
Tiểu Dung tức giận thốt lên:
“Nếu không có Trần gia, hắn có được ngày hôm nay không? Hắn sao có thể để chủ tử sống khổ sở như thế?”
Khi cha và ca ca ta bị vu oan làm phản, cuộc sống của ta quả khốn khổ hơn bội phần. Nhưng lúc đó chỉ là thân thể này phải chịu đựng khổ cực. Còn đau đớn bây giờ là ở trái tim ta.
Ta ném số thức ăn còn lại cho Trường Sinh:
“Em chờ một chút, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tiểu Dung đem Trường Sinh ra khỏi tiểu cảnh, đặt nó lên một tảng đá để nó phơi nắng. Vẻ mặt em ấy đầy đau đớn:
"Chúng ta còn phải đợi bao lâu?”
“Sẽ sớm thôi.”
Mùa hè đi qua, mùa thu đã tới, tin tức ta mong đợi vẫn chưa thấy đâu mà sinh thần của ta đã đến trước.
Tiểu Dung hưng phấn chạy tới Ngự thiện phòng, nghĩ rằng em ấy có thể kiếm được chút đồ ăn ngon hơn cho ta vào ngày này. Nhưng khi trở về, y phục của em ấy bị rách, mặt mũi thì sưng tấy.
Ta lao tới đỡ lấy Tiểu Dung:
"Ai? Là ai dám?”
5
Tiểu Dung ngẩng đầu lên mỉm cười với ta, rồi lấy ra ba cái bánh bao hấp từ tay áo.
“Chủ tử, coi như đây là đào trường sinh được không.”
"Làm sao là sinh thần nếu không có đào trường sinh được, chủ tử!”
Mười ngón tay của em ấy đều đầy những vết bỏng phồng rộp. Ta cẩn thận vén lại tóc cho Tiểu Dung, giọng ta khàn đặc:
“Là ai? Là ai dám làm thế này với em?”
Tiểu Dung giấu hai tay sau vạt áo:
“Là em bất cẩn, em không sao. Chủ tử, chúng ta ăn đào trường sinh trước đi.”
“Chủ tử đừng khóc, sinh thần phải thật vui vẻ.”
Nụ cười của em ấy rạng rỡ đến nỗi vết thương từ khóe miệng càng chảy ra thêm nhiều máu.
Cơn phẫn nộ dâng lên, nhấn chìm ta.
Trong cung vẫn còn sót lại một ít thuốc, ta đưa thuốc cho Tiểu Dung, lừa em ấy vào phòng, khóa trái cửa lại rồi sải bước về phía Ngự thiện phòng.
Ta gặp nhiều cung nhân trên đường ta đi. Tất cả bọn họ đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:
“Không phải bệ hạ đã ra lệnh cấm túc sao? Hoàng hậu tại sao lại xuất hiện?”
“Nói mới thấy, Hoàng hậu cũng thật đáng thương.”
“Im đi, ta nghe nói sứ giả nước Ba Tư sắp tới, sẽ cống nước suối từ Hoàng Truyền.”
"Sau này Tống phi nhất định sẽ càng được bệ hạ sủng ái hơn, ngươi coi chừng cái miệng của ngươi.” …
Đến trước cửa Ngự thiện phòng, Trương tổng quản chào đón ta:
“Hoàng hậu, bệ hạ đã dặn dò chúng hạ nhân, nhưng chúng thần thực sự không rảnh để chuẩn bị đồ ăn cho người.”
Vừa dứt lời, tiếng pháo hoa nổ tung trên bầu trời, mặc dù khó có thể nhìn rõ ánh pháo lúc này.
Trương tổng quản nói:
“Tống phi nói ban ngày chưa từng xem pháo hoa.”
“Cho nên bệ hạ đã phân phối chúng hạ nhân làm việc ngày đêm để tạo ra một trăm quả pháo hoa, chỉ để làm cho Tống phi mỉm cười.”
Vào sinh thần đầu tiên sau khi ta vào cung, Tiêu Cảnh Ý cũng cho đốt rất nhiều pháo hoa. Lúc đó hắn đã nói:
“Từ nay, sinh thần của nàng hàng năm, ta sẽ dành cho nàng hàng trăm hàng nghìn hoa lửa như thế này”.
Hóa ra là, tình yêu của hắn không hề mất đi, chỉ chuyển từ người này qua người khác.
Trương tổng quản khinh thường nói:
“Hoàng hậu, Hoàng hậu mau trở về đi, thần còn đang bận!”
Mắt ta nheo lại, ta giơ chân đá mạnh vào hắn. Hắn ôm ngực lăn xuống đất.
Ta quay lại, tìm thấy một cây lăn bột trên quầy.
"Bang bang bang”
Tất cả bị ta đập tan. Ta đập vỡ chén súp. Ta đập vỡ bát đĩa. Ta đập ngăn hấp. Ta đập nồi sắt. Ngự thiện phòng tan hoang thành một đống.
Mắt ta đỏ bừng, ta há hốc miệng gào lên:
“Ai, là ai dám động chạm đến Tiểu Dung?”
Hàng trăm cung nhân, không một ai dám lên tiếng.
"Nếu các ngươi không nói, tất cả các ngươi đều phải nhận phạt!”
Ta giơ cây lăn lên, đập thật mạnh vào lưng Trương tổng quản, liền nghe thấy tiếng la hét phía sau.
Ta còn chưa kịp quay lại thì Tiêu Cảnh Ý đã vội vàng chạy tới.
"Trần Kiều Thất, ngươi mau dừng lại!”
Hắn liếc nhìn đống hỗn độn xung quanh, thái dương hắn đập thình thịch. Tống Uyển Uyển mặt dài đi theo sau hắn:
“Bệ hạ, đây chính là bất ngờ huynh chuẩn bị cho ta sao?”
Quai hàm của Tiêu Cảnh Ý căng lên, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn qua ta:
“Trần Kiều Thất, ngươi quỳ xuống, lập tức nhận lỗi với Uyển Uyển.”
“Đừng mơ!”
Ta hung tợn trừng mắt,
“Bệ hạ, gϊếŧ ta đi.”
Tống Uyển Uyển hiện đang nắm quyền toàn bộ hậu cung. Nếu không có sự đồng lõa của cô ta, những cung nhân này cùng lắm chỉ dám đả kích Tiểu Dung vài câu, làm sao bọn chúng dám tổn thương em ấy như vậy!
Tiêu Cảnh Ý cười lạnh:
"Có vẻ như ta vẫn còn quá nương tay với ngươi.”
Hắn hạ giọng, thì thầm vào tai ta:
“Ngươi là Hoàng hậu, ta không thể tùy tiện gϊếŧ ngươi, nhưng nha hoàn Tiểu Dung của ngươi...”
Hắn nghiêng đầu, nhìn ta, khẽ mỉm cười:
“Kiều Thất, ta nhớ ngươi rất biết thức thời.”
“Phụ thân và ca ca của ngươi đã bỏ mạng, không còn ai có thể đỡ lưng cho ngươi nữa. Ngươi có quyền lựa chọn, quỳ xuống, hoặc mạng sống của Tiểu Dung.”
Hắn thực sự lấy mạng của Tiểu Dung ra đe dọa ta.
Ta run rẩy nhắm mắt lại, hít lấy một hơi dài. Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt ta đã đỏ ngầu đầy gân máu.
Ta nhìn Tiêu Cảnh Ý, bật cười:
“Bệ hạ, hôm nay là sinh thần của ta.”
“Nếu ta không phải Kiều Thất của Trần gia, ta vẫn là Tiểu Thất trên cây đào ngày đó.”
“Bệ hạ cũng sẽ đối xử thế này với ta sao?”
6
Tiêu Cảnh Ý bỗng sửng sốt.
Ta cong đầu gối, từ từ chạm đất. Nền đá xanh lạnh đến nhức nhối. Ta dập trán thật mạnh, nghẹn ngào từng chữ:
“Bệ hạ, như ý bệ hạ. Thần thϊếp tạ lỗi với Tống phi.”
“Cầu chúc bệ hạ và Tống phi bên nhau vạn tuế, thiên tuế!”
Trong quầng mắt ta, đôi hài vàng tươi tiến lên hai bước, hắn đưa tay tính đỡ ta dậy. nhưng đúng lúc này, Tống Uyển Uyển lên tiếng:
“Bệ hạ, ta đói bụng.”
Hắn rút tay lại:
“Sao các ngươi còn đứng đó? Mau chuẩn bị đồ ăn cho Tống phi.”
Đám cung nhân còn đang bối rối, đều ngay lập tức chạy đi lấy lòng cô ta.
Ta trở về cung điện một mình.
Tiểu Dung ôm ta khóc lớn.
“Chủ tử, người phải chịu bao nhiêu ấm ức rồi.”
"Đều là lỗi của em, cũng vì em mà người phải hạ mình trước Tống Uyển Uyển. Tội của em đáng chết!”
Ta bịt miệng em ấy lại:
“Đừng nhắc đến cái c.hết nữa, người xung quanh ta đã c.hết quá nhiều rồi.”
"Tiểu Dung, ta muốn báo thù! Hiện tại ta chỉ còn lại em, chúng ta nhất định phải sống thật tốt.”
Khi hoàng hôn buông xuống, xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng yến tiệc vang lên. Cung nhân trong Ngự thiện phòng mang tới một bát mì trường thọ.
"Bệ hạ ban tới đây.”
Tiểu Dung tức giận đến mức muốn phát điên lên:
“Chủ tử, chúng ta không cần của bố thí này.”
“Đồ ăn vô tội.”
Ta chia cho em ấy nửa tô mì:
“Hôm nay ta tỏ ra chút yếu đuối, Tiêu Cảnh Ý có chút mềm lòng, chắc hắn vẫn còn nhớ một chút tình nghĩa thuở nhỏ giữa chúng ta.”
Tiểu Dung trợn to hai mắt:
“Chủ tử, chủ tử còn muốn giành lại hắn sao?”
Ta đưa bát mì lên húp, thấy dưới đáy bát có mảnh giấy nhắn. Tiểu Dung kinh ngạc:
"Cái này, cái này là..."
Ta mở nó ra:
"Sứ thần Ba Tư sẽ đến Thượng Kinh vào tháng tới."
Đây là điều mà ta đã chờ đợi bấy lâu nay.
Ánh sáng từ tờ giấy đang cháy soi sáng nụ cười lạnh lùng của ta.
"Tiểu Dung, cho dù có là Hoàng đế, nếu gϊếŧ nhầm người, cũng phải đền mạng, em nói có phải không?”
Trường Sinh chậm rãi bò đến phía ta, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào chân ta.
Tiêu Cảnh Ý vẫn chưa hạ bệ được ta. Với tư cách là Hoàng hậu trên danh nghĩa, ta phải tham dự bữa tiệc sứ thần Ba Tư tới tiến cống kia.
Ngày dự định tổ chức bữa tiệc, thật tình cờ, lại chính là ngày giỗ của cha và ca ca ta.
Tiêu Cảnh Ý nghiêm túc nói:
“Trần Kiều Thất, nhờ có Uyển Uyển ra mặt nói hộ ngươi, ngươi mới có ngươi cơ hội này.”
“Đừng làm ta xấu hổ.”
Tiểu Dung tức giận:
“Đây là cố ý, chọn đúng ngày giỗ của lão gia và thiếu gia, bọn họ bắt người mặc hoàng bào màu đỏ để chiêu đãi khách.”
"Sao họ có thể ác độc như vậy?”