1
Sau khi phụ thân và ca ca ta bị gán cho tội phản quốc, xét xử tử hình, ta nằm bệnh trên giường nửa năm.
Ta thường xuyên ngủ miên man.
Ta mơ thấy năm mười tuổi, lần đầu chúng ta gặp nhau, ta đang trên ngọn cây trong cung hái đào, Tiêu Cảnh Ý ngồi dưới gốc cây, khe khẽ khóc:
“Mẫu thân, tại sao bọn họ lại đối xử như vậy với mẫu thân chỉ vì mẫu thân xuất thân thấp kém!”
“Mẫu thân, con nhớ mẫu thân, sống trong cung điện này khó khăn quá!”
Hắn khóc rấm rứt rất lâu, ta không chịu nổi, liền ném quả đào duy nhất vào trong tay hắn.
“Ngươi đừng chê nó xấu, quả này mọc trên ngọn cây đầy nắng, rất ngọt đấy.”
“Ngươi cũng đừng buồn, ta còn bi kịch hơn ngươi. Bọn họ đều nói ta là nữ nhi gia đình phản quốc.”
Hắn mở miệng, nhưng ta lại không thể nghe được hắn nói gì.
Ta tỉnh dậy.
Ngoài kia ánh nắng chói chang, bầu trời trong xanh như nước, những cánh diều vàng rực tung bay. Tường thành cao vυ"t không ngăn được những tiếng cười vang đến tận nơi đây.
“Là ai đang thả diều?”
Tiểu Dung cẩn thận trả lời ta:
“Bệ hạ cho phép tiểu đệ của Tống phi vào cung ở lại một thời gian.”
“Chắc là họ đang có thời gian vui vẻ.”
Ta lại hỏi:
“Hôm nay Tiêu Cảnh Ý có tới đây không?”
Giọng nói của Tiểu Dung càng trầm hơn:
“Thưa không.”
Từ khi lá rụng đến khi hoa xuân nở rộ, hắn chưa bao giờ đến gặp ta một lần. Đôi mắt Tiểu Dung hơi đỏ lên:
“Chủ tử, hoa đào trong cung đang chớm nở, em cùng người đi xem.”
"Nếu như lão gia và thiếu gia còn ở đây, bọn họ sẽ không muốn nhìn thấy người sống héo mòn như vậy.”
Có chín mươi chín cây đào trong cung điện, tất cả đều do chính Tiêu Cảnh Ý cho trồng lên trước khi thành thân với ta.
Hắn nói:
“Tình cảm của ta dành cho A Thất giống như những cây đào này, năm này qua năm khác nở rộ, không bao giờ ngừng nghỉ”.
Vì đang trong tang kỳ nên ta chỉ mặc thường phục và không trang điểm. Vừa đi đến ngự hoa viên đã nhìn thấy Tống Vận Chi, hắn mặc y phục cao quý, giẫm lên lưng cung nhân, vừa bẻ gãy mấy cành đào đang nở rộ vừa mở miệng chửi bới:
“Mấy cây đào này phiền quá, vướng vào diều giấy của bệ hạ biểu ca ban cho ta rồi.”
“Tỷ, để bệ hạ chặt hết bọn chúng đi!”
Tiểu Dung tức giận lên tiếng:
“Đây là cung điện, không phải phủ viện của các ngươi, thật mạnh miệng!”
Tống Vận Chi nhìn về phía chúng ta, lại đưa mắt nhìn ta từ trên xuống dưới một vòng, khinh thường nói:
"Ngươi đến từ cung nào? Sao không quỳ xuống thi lễ với tỷ tỷ ta?!”
2
Lúc này Tống Uyển Uyển mới đưa ánh mắt từ xa lại, nhẹ giọng nói:
"Vân Chi, đừng vô lễ.”
"Đây là Hoàng hậu!”
Từ khi tiến cung, cô ta vẫn luôn tỏ vẻ u sầu, như không mặn mà gì với thế gian, chỉ vì cô ta không thể quên được vị hôn phu đã qua đời của mình. Cho dù Tiêu Cảnh Ý đưa tới những bảo bối quý giá nhất trong thiên hạ tới trước mặt, cô ta cũng không nể tình cho hắn ta được một ánh mắt.
Nhưng Tiêu Cảnh Ý lại rất thích trò này, hắn tìm mọi cách gây hứng thú để có được nụ cười mỹ nhân.
"Vân Chi, chúng ta trở về đi.”
Tống Vân Chi bày ra bộ mặt khıêυ khí©h với chúng ta, rồi quay người bỏ đi.
Ta ngăn hắn lại:
“Ngươi dám xúc phạm ta, ngươi dễ dàng rời đi như thế?”
Tống Vân Chi trợn mắt bất mãn:
“Phụ thân và ca ca ngươi làm phản, cả gia tộc nhà ngươi đều là tội nhân!”
“Bệ hạ để ngươi tiếp tục làm Hoàng hậu vì biểu ca ta thương hại ngươi thôi!”
Như có tiếng chuông dội vào trong tai ta. Quá khứ chợt hiện về trong tâm trí.
Cha ta và ca ca ẩn náu ở đất Man nhiều năm, anh dũng lấy đầu vua Man. Nhưng cha lại kịch liệt phản đối hôn ước của ta với Tiêu Cảnh Ý.
“Đối với một gia tộc võ tướng như chúng ta, gả vào hoàng thất rất dễ dẫn đến nghi kỵ công to hơn chủ.”
Ca ca bất lực xoa đầu ta:
“Thất Thất, muội đã thích hắn đến mức không thể đổi ý, đành vậy, dù ca có phải đi qua biển lửa, cũng sẽ mở ra một con đường cho muội.”
Ca ca ta đã giữ lời hứa.
Nhưng ca cũng đã bỏ mạng.
Giọng nói cay nghiệt của Tống Vận Chi tiếp tục vang lên:
"Cả nhà ngươi đều là tội đồ, biểu ca ta từ lâu đã không còn ưa ngươi, ngươi là loại Hoàng hậu gì vậy?”…
"Chát!”
Ta vung tay, tát thật mạnh vào mặt hắn. Tống Uyển Uyển vội vàng kéo hắn lại phía sau:
“Ngươi…”
"Chát!”
Ta giơ tay tát cả Tống Uyển Uyển. Cô ta vô cùng kinh ngạc:
“Ngươi, ngươi dám đánh ta?”
Đôi môi cô ta khẽ run lên, đưa tay che nửa khuôn mặt sưng đỏ, nhìn về phía sau ta, đáng thương hỏi:
“Bệ hạ, đây là lời huynh nói, trên đời này sẽ không ai dám làm tổn thương ta sao?”
3
Tiêu Cảnh Ý lướt qua ta như một cơn gió, đỡ lấy Tống Uyển Uyển lúc này đang run rẩy yếu ớt:
"Nàng có đau không?”
“Nhanh, truyền thái y.”
Tống Vận Chi đứng ở một bên nói:
“Là đệ nói Trần gia phạm tội phản nghịch, Hoàng hậu cố ý trút giận lên tỷ tỷ!”
Tiêu Cảnh Ý rốt cục cũng quay đầu lại, chán ghét nhìn ta:
"Trần Kiều Thất, ngươi cho rằng Trần gia vẫn như trước đây sao?”
"Hiện tại không có phụ thân cùng ca ca ngươi che chở, ngươi vẫn là không biết ăn năn, lại kiêu ngạo, hung ác như vậy!”
Hắn nói đúng. Cha và ca ca luôn yêu thương, bảo vệ ta. Bọn họ đều bị chính hắn mang ra xử tử. Ta bị bỏ lại một mình, cô độc và bất lực giữa thế gian này.
Thay vì tức giận, ta mỉm cười:
“Tống Vân Chi vô lễ với ta, còn Tống phi dung túng cho hắn.”
"Ta là Hoàng hậu, ta không thể trừng phạt một chút sao?”
Tiêu Cảnh Ý nheo mắt lại, gằn từng chữ:
“Biểu đệ nói sai sao?”
"Trần gia quả thực có tội, ta nể tình ngươi là thanh mai trúc mã mà giữ cho ngươi vị trí Hoàng hậu. Nếu ngươi còn dám đi quá xa, ta sẽ lập tức phế ngươi.”
Ánh nắng thật rực rỡ và chói lóa. Ta muốn khóc, nhưng nước mắt đã khô từ lâu. Một giọng nói vang lên bên tai ta, cũng là câu mà ta không nghe rõ trong giấc mơ lúc đó. Thiếu niên Tiêu Cảnh Ý nói: “Trần gia toàn người trung nghĩa, phụ thân và ca ca muội nhất định vô tội.”
Ta cười lạnh, nhìn nam tử trước mặt:
“Bệ hạ, bệ hạ đã thề trước linh đường tổ tiên Trần gia rằng kiếp này bệ hạ chỉ có ta.”
"Nếu thất hứa, bệ hạ sẽ không bao giờ được siêu sinh.”
Ta túm lấy hắn, kéo về phía trước:
“Nào, chúng ta liền đến Thừa Đức Điện soạn thảo chiếu chỉ phế bỏ Hoàng hậu, bệ hạ dám không?”
"Chát!”
Tiêu Cảnh Ý nổi giận, hung tợn cho ta một cái tát.
Ta còn chưa hồi phục sau cơn bệnh nặng, loạng choạng mà ngã xuống đất.
Hắn nhìn ta với ánh mắt trịch thượng:
“Cái tát này là ta trả cho Uyển Uyển.”
"Ta muốn ngươi nhận thức được rằng Uyển Uyển bây giờ là chủ nhân của Trung cung.”
Ta vịn tay xuống đất, những viên sỏi sắc nhọn cắt vào lòng bàn tay ta. Ta ngước mắt nhìn Tống Uyển Uyển, cười mỉa mai nói:
“Đáng tiếc!”
“Cho dù có dùng mọi thủ đoạn, đời này cô ta cũng không bao giờ có thân phận Hoàng hậu này”.
Tiêu Cảnh Ý cực kỳ chán ghét nói:
“Câm mồm, ngươi cho rằng Uyển Uyển tính toán tiếp cận ta như ngươi sao?”
"Ta gặp nàng, ta yêu nàng, chính ta kiên trì muốn nàng tiến cung.”
Nực cười làm sao. Khi còn yêu ta, hắn nói mọi chuyện đều là định mệnh an bài chúng ta ở bên nhau. Khi chán ghét ta rồi, hắn lại nói tất cả là do ta mưu kế.
Thái y vội vàng chạy tới giữ lấy cổ tay ta, đưa tay ra bắt mạch.
Tiêu Cảnh Ý vẻ mặt âm trầm nói:
“Đừng lo lắng cho cô ta, xem cho Uyển Uyển!”
Thái y bắt mạch hồi lâu, cũng không thể nói lên một lời nào. Tống Uyển Uyển che miệng bằng chiếc khăn tay, đột nhiên ho dữ dội. Tiêu Cảnh Ý vô cùng lo lắng:
“Nếu không chuẩn ra được vấn đề gì, ngươi cũng không cần cái mạng này nữa.”
Tống Uyển Uyển liếc nhìn ta rồi nói:
“Có lẽ là do hương hoa đào trong đây, từ nhỏ ta đã không ngửi được những mùi nồng nặc.”