Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Vong Tiện] Yến Uyển Lương Thì

Chương 12: Phiên ngoại 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chim kêu trong vườn, chim én nỉ non, chước chước bách đoá, tàn tàn ngũ thúc, anh hà lạn lạn, ngọc tiếu châu hương, (mấy câu này đại khái tả vườn hoa đẹp lộng lẫy, xa hoa, tốn kém) thế gian có câu: "Dao đài nguyệt hạ thiên song diễm, xuân sắc nhân gian đệ nhất hương", Ngụy Vô Tiện tùy ý đi dạo một vòng, rồi trở lại lương đình ngồi xuống, nhìn cả khu vườn, nhuộm sắc thiên hương, thong thả cười cảm thán, mọi người đều nói đến Kim Tinh Tuyết Lãng – loài hoa có một không hai của Kim Lăng Đài, số lần hắn đến Kim gia không ít, nhưng rất hiếm khi ngắm kỹ như hôm nay, bây giờ xem ra, quả nhiên là một mảnh nhan sắc đẹp khuynh thành.

"Cha..." Ngụy Vô Tiện vừa mới ngồi xuống, chợt nghe cách đó không xa truyền đến giọng nói trẻ con mềm mại non nớt, theo tiếng gọi nhìn qua, chỉ thấy đứa bé được một cô nương ăn mặc kiểu thị nữ dắt đi về phía này, thấy hắn, đứa bé nhỏ xíu lập tức buông tay thị nữ giẫm lên các phiến đá lát trên con đường nhỏ chạy tới, đợi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, liền ngửa gương mặt nhỏ nhắn mềm nhũn gọi hắn "A cha". Ngụy Vô Tiện ngồi trên ghế thấp bên cạnh bàn đá, hơi cúi người kéo đứa bé lại, cúi đầu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia, nhìn cái miệng bé xíu của đứa nhỏ hơi bĩu môi, cười nói: "Ồ, vừa rồi không phải còn chơi với Kim Lăng ca ca của ngươi rất vui vẻ sao, kêu đi cũng không đi, sao mới chỉ một lát lại mất hứng rồi, Kim Lăng ca ca của ngươi đâu? "

Lam Tử Hành há cái miệng bé xíu, ủy khuất nói, "A Lăng ca ca muốn xem muội muội, không chơi với con nữa."

Ngụy Vô Tiện cúi người ẵm đứa bé lên, để cho nó ngồi trên đùi mình, giơ tay lên chỉnh sửa mạt ngạch trên trán cho nó, nghe vậy liền ôn nhu hỏi, "Tại sao a Ngôn không đi theo, a Ngôn không thích muội muội sao? "

"Thích, nhưng... nhưng A Lăng ca ca không cho ta xem." Lam Tử Hành cúi đầu ngồi trong ngực Ngụy Vô Tiện nắm chặt ngón tay, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cả người co lại thành một cục nhỏ, trông cực kỳ đáng thương.

Ngụy Vô Tiện buồn cười nhìn nó, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, nghĩ thầm khi còn bé hắn ở Liên Hoa Ổ, chơi đùa với Giang Trừng và một đống trẻ con, từ trước đến nay cũng chỉ có hắn quậy phá, có lúc nào bị bạn bè cùng trang lứa bắt nạt đâu, chẳng lẽ vấn đề nằm ở chỗ Lam Trạm? Nhưng Lam Trạm từ nhỏ đã luôn luôn giữ vẻ mặt mình trông như không dễ chọc, tại sao cuối cùng hai người lại sinh ra một đứa nhỏ, mềm yếu dễ lừa gạt và dễ bắt nạt như thế. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Ngụy Vô Tiện cũng biết Lam Tử Hành còn nhỏ, vì thế lại nhìn đứa con trai nhỏ vừa trắng nõn vừa đáng thương của nhà mình, trong lòng lại mềm nhũn một mảnh, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của đứa nhỏ, cười nói: "Hắn nói không cho ngươi xem thì ngươi không đi à, tiểu ngốc nghếch, coi ngươi ủy khuất kìa."

"Không phải..." Lam Tử Hành lắc đầu, nắm góc áo nhỏ giọng nói "Con xem rồi".

Lời này vừa nói ra, Ngụy Vô Tiện lập tức nở nụ cười, nghĩ thầm đây mới đúng nha, con trai ta sao có thể dễ dàng bị bắt nạt như vậy, nhưng thấy dáng vẻ khổ sở của đứa nhỏ, trong lòng lại thấy kỳ lạ, vì thế lại hỏi "Vậy sao còn mất hứng?"

Mặt nước và bầu trời hoà vào nhau, hành lang uốn lượn, hoa thơm liễu rũ. Hoa sen duyên dáng yêu kiều, gợn sóng đung đưa cành lá dập dờn, nhuỵ hoa sương đọng, lá xanh biêng biếc, mênh mông sóng nước, toả hương thoang thoảng, lại là một năm cây hoè tươi tốt, cành liễu xanh ngắt, tiếng ve kêu, gió hây hây đầu tháng.

Ngày nắng gió ấm, cỏ cây xanh mướt, Lam Vong Cơ vội vội vàng vàng ngự kiếm chạy đến Vân Mộng, vừa vào cửa gặp ngay Giang Phong Miên, chắp tay khom người hành lễ, chỉ thấy Giang Phong Miên mím môi gật đầu với y nhưng cười không nói, chỉ tay về hướng ngôi đình giữa hồ, Lam Vong Cơ hiểu ý, liền một đường tìm tới ngôi đình giữa hồ, đi không bao lâu, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh cực kỳ quen thuộc kia ở xa xa, Giang Trừng đang ngồi quay mặt vào bờ hồ, thấy người đi đến, lại nhìn thấy sắc mặt của người nọ, trên mặt tỏ vẻ thông cảm nhìn Ngụy Vô Tiện ngồi đối diện, vứt cho hắn ánh mắt tự mình xem mà giải thích đi, rồi không chút do dự đứng dậy rời đi.

"Ngụy Anh!"

Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, ngồi ở ngôi đình giữa mặt nước thấm đẫm hương sen, tầng tầng tầng lớp lớp lá xanh chen chúc đó, gió nhẹ nhẹ thổi trên mặt nước, hương hoa quanh quẩn, càng có vẻ dung nhan như ngọc, cả người giống như sắp hoà thành một thể với cảnh sắc hồ nước, lá xanh đẹp như tranh vẽ này, chỉ là bức tranh người đẹp cảnh đẹp với gương mặt tươi cười cách mặt nước trong veo, muốn cạnh tranh với hoa sen này, Lam Vong Cơ lại không có tâm trạng thưởng thức.

Ngụy Vô Tiện xoay người liếc nhìn y một cái, một bàn tay vô thức che trên cái bụng đã hơi phồng ra một chút, trời nóng bức, quần áo của hắn rất mỏng, lần này thân hình của hắn lộ ra hơi sớm một chút, vốn không che được, lại thêm động tác của hắn như thế, lại càng nhô ra rõ ràng hơn, Lam Vong Cơ nhìn thấy, sắc mặt vốn có chút trầm trọng càng thêm khó nhìn.

Vốn đã biết chỉ cần Lam Vong Cơ tìm tới, thì tất nhiên sẽ không thể giấu được, lúc này nhìn sắc mặt y không tốt, không đợi Lam Vong Cơ nói chuyện, Ngụy Vô Tiện đã vội vã tranh nói trước một bước, nói: "Không phải ngươi nói không muốn à, nhưng ta mang thai, chẳng lẽ còn có thể thật sự không muốn hay sao?" Hắn nói như vậy, trên mặt cũng theo đó bày ra một bộ biểu tình đơn thuần vô hại, cực kỳ vô tội nói tiếp, "Hơn nữa, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ta nha, trong chuyện này, Lam Trạm ngươi cũng chiếm một phần..."

Nhưng xét cho cùng chính là hắn gạt Lam Vong Cơ giấu diếm lâu như vậy, để lại tờ giấy rồi nhân lúc Lam Vong Cơ ra ngoài làm việc chạy đi mất, chỉ nghĩ Lam Vong Cơ bận rộn không đến được, đã tính sẵn Lam Vong Cơ chỉ cần biết được nơi hắn đến, bảo đảm hắn không có chuyện gì, thì trong thời gian ngắn sẽ không tới tìm hắn. Nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được chột dạ, huống hồ lúc ấy hắn nói là muốn đi Lan Lăng, kết quả cuối cùng để cho người ta tìm thấy ở Vân Mộng, hơn nữa trong thời gian đó cũng không gửi thư cho Lam Vong Cơ được mấy lần, hiện giờ ngược lại xem ra càng có nghi ngờ bởi vì được sủng mà kiêu.

Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa nhìn sắc mặt Lam Vong Cơ đứng ở ngoài đình, nhìn một lát phát hiện dáng vẻ của y không giống như sắp tức giận, lại đột nhiên có chút lo lắng, vội vàng nói, "Hơn nữa y sư cũng nói, nếu nói không muốn sẽ tổn thương khá lớn đối với thân thể, không cẩn thận một cái, nhẹ nhất là cũng gây ra bệnh căn..."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lam Vong Cơ ở đối diện khẽ thở dài, Ngụy Vô Tiện lập tức im bặt, nhìn Lam Vong Cơ chậm rãi đến gần, giơ tay vuốt ve cánh tay và thắt lưng hắn, cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống, rồi mới ôn nhu nói: "Sẽ không có không muốn."

"Hửm?" Ngụy Vô Tiện ngơ ngác chớp chớp mắt, nhất thời không kịp phản ứng.

"Sẽ không có không muốn đứa bé", Lam Vong Cơ nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng lặp lại lời vừa rồi, lại nói: " Ngụy Anh, ta không tức giận."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt nhìn Lam Vong Cơ, mắt thấy tay y để trước bụng mình, mới phản ứng lại, nắm lấy tay Lam Vong Cơ, bắt đầu giải thích với y: "Lam Trạm, ta không phải cố ý gạt ngươi, hôm đó ta vốn muốn nói cho ngươi biết, chỉ là thấy ngươi nói không muốn, nghe ra không vui vẻ chút nào, ta liền có chút không biết phải làm sao, nhưng ta lại luyến tiếc, đúng lúc trước đó nhận được thư của sư tỷ, nên ta muốn chờ một thời gian nữa mới nói cho ngươi. Kết quả sau khi đi, Hành nhi và Kim Lăng không biết tại sao bỗng nhiên cùng nhau ầm ĩ đòi trở về Vân Mộng, ta vốn định ở lại vài ngày rồi quay về, kết quả sau khi ta đến Vân Mộng đột nhiên nôn ra có chút lợi hại, Giang thúc thúc bọn họ nói cái gì cũng không chịu để cho ta đi..."

"Ngụy Anh, không sao, không cần giải thích." Lam Vong Cơ khẽ ôm eo Ngụy Vô Tiện, cúi đầu nói: "Xin lỗi, Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nghiêng người dựa vào vai y, nói: "Lam Trạm, thật ra ta vẫn luôn biết ngươi sẽ không có không muốn nó... Ta chỉ là nhất thời không suy nghĩ nên mới bỏ đi."

"Ừm, ta biết." Lam Vong Cơ vuốt ve mái tóc dài sau đầu hắn, nghe vậy nhẹ nhàng đáp một tiếng, thần sắc trên mặt đã nhu hòa lên.

Ngụy Vô Tiện vừa nhìn, lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Lam Trạm, hiện tại không muốn cũng không kịp nữa rồi, chúng ta miễn cưỡng sinh nó ra đi. "

Nghe được những lời này, Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, sửa lại lời hắn nói, "Không miễn cưỡng."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe, nhất thời cong mắt nở nụ cười, nghiêng người tựa vào trước ngực Lam Vong Cơ, mỉm cười nói: "Được, không miễn cưỡng, không miễn cưỡng một chút nào."
« Chương TrướcChương Tiếp »