Chương 5: 1

Một người một mèo bàn bạc không lâu, Ngụy Vô Tiện liền nhớ tới Vân Thâm Bất Tri Xử có gia quy đáng sợ kia, cấu móng vuốt suy nghĩ, giờ Hợi đã qua hơn phân nửa, hắn nói "Lam Trạm, ngươi không ngủ sao?"

Lam Vong Cơ hạ mi mắt, mới vừa rồi còn hơi buồn ngủ nhưng vì hoảng hốt nên thần trí cũng thanh tỉnh, y gật gật đầu, tay đặt bên hông tính cởϊ áσ ra, bỗng nhớ tới một chuyện, nhìn thấy con mèo bên cạnh đang lúc lắc tập đi, đứng dậy rửa mặt một phen, tư thế đoan chính nằm ở trên giường.

Ngụy Vô Tiện di chuyển đến bên cạnh y, chiếc đuôi phất qua khuôn mặt trắng nõn tuấn tú "Lam Trạm, Vân Thâm Bất Tri Xử các ngươi cấm cởϊ áσ?"

Lam Vong Cơ bên kia từ từ nhắm mắt lại, hô hấp loạn dần, nhưng không ngăn động tác của Ngụy Vô Tiện lại, "...... Không có."

Cảm xúc vừa rồi còn tốt, hắn nhịn không được lại quét vài cái, hỏi lại "Vậy ngươi ngủ như vậy không khó chịu sao?"

Lam Vong Cơ "...... Cũng có."

Ngụy Vô Tiện cố ý đùa y "Lam Trạm ngươi thẹn thùng hả?"

Lam Vong Cơ mẫu mực xoay người, đưa lưng về phía con mèo, im lặng không nói.

Ngụy Vô Tiện nhớ tới sắc mặt thay đổi thất thường giống như khi xem xuân cung đồ ngày ấy, đôi mắt to tròn chiếm nửa khuôn mặt cười híp lại thành đường chỉ, hắn đi "Lam Trạm ngươi nhìn ngươi đi, xuân cung đồ thôi, cho dù ngươi xấu hổ, nhưng đều là nam nhân, ngủ một giấc thôi mà ngươi ngượng cái gì? Chẳng lẽ ngươi ngày thường không ngủ cùng các huynh đệ sao? Khi đó ngươi cũng mặc như vậy đi ngủ?"

Lam Vong Cơ làm như nghe hắn nói đến tức giận, quay lưng hỏi "Ngươi ngày thường cùng Giang Vãn Ngâm...... Cũng là như thế?"

Ngụy Vô Tiện đắc ý nói "Tất nhiên...... Bất quá......"

Lam Vong Cơ nói "...... Bất quá cái gì?"

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nhảy lên, lướt qua bờ vai rộng lớn, dùng thịt đệm đạp qua mặt y, nói "Lam Trạm, ngươi nói thiếu, ở Liên Hoa Ổ, chúng ta đến mười người đều là ngủ như vậy. Như ta nói, tính tình ngươi lạnh lùng, dễ thẹn thùng, phải cùng nhiều người...... Ơ!"

Ngụy Vô Tiện cúi người, hai chân trước che miệng, cấm ngôn thuật?! Cấm ngôn thuật cũng có thể dùng cho mèo?!

Ngụy Vô Tiện "Ưm ưm!"

Bốn phía rốt cuộc an tĩnh lại, Lam Vong Cơ lại xoay người nằm thẳng, nói "Ngủ."

Ngụy Vô Tiện sẽ không ngủ sớm như vậy!

Hắn đi đến bụng của Lam Vong Cơ, ra sức nhảy vài cái, tiếc rằng thân thể con tiểu miêu này có vẻ vừa dứt sữa chưa lâu, thân mình vừa nhỏ vừa yếu, như một nhúm lông hình cầu, chỉ có điều không biết lượng sức mình, không thể gây ra chút ảnh hưởng nào.

Bỗng có hai bàn tay to đưa hắn lên, đặt ở gối đệm ở phía trên, đầu ngón tay run rẩy, lại xoa đỉnh đầu xù lông của hắn một chút, nói "Ngủ đi."

Ngụy Vô Tiện khép mí mắt, thoải mái đến mức hai lỗ tai hạ xuống vài phần, không muốn nghe theo, nhưng nhiều năm được sống chung khiến hắn càng tỉnh táo, khả năng nhìn vào ban đêm của mèo rất mạnh, thính giác cũng không tồi, nghe được Lam Vong Cơ bên kia hô hấp đều đều, đứng lên, rung đùi đắc ý tập đi bằng bốn chân.

Hắn từ nhỏ đã là thiên tài, học cái gì cũng nhanh, vòng quanh giường mấy vòng đã có thể đi lại tự nhiên, thành công làm cái đuôi vểnh lên vui mừng, khuôn mặt đắc ý, lại nhằm vào giữa người Lam Vong Cơ, theo khe hở tiến vào, lui móng vuốt lại theo miếng vải lót bên trong mà đi vào, chen chúc ở đai lưng như bình thường, đầu chui một nửa, đang định giở trò xấu, một ý nghĩ lại xuất hiện trong đầu, ước chừng nếu giờ Sửu......

Không ngăn được buồn ngủ, huống chi con tiểu miêu này tuổi vốn nhỏ, di chuyển như vậy cũng làm khổ hắn, được một lát, liền lui thành một nhúm nho nhỏ, nặng nề nhắm mắt ngủ.