Chương 2-1

Mấy tháng nay, Ngụy Vô Tiện đã lĩnh hội đủ bài giảng đầy nhạt nhẽo của Lam Khải Nhân, vừa khô khan mà còn cứng nhắc, ông mà nghe được lại giận sôi máu.

Ngày hôm đó, hắn đi vào Lan Thất, nhân lúc Lam lão tiên sinh chưa tới, ngồi lên bàn sách nghịch một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được góc độ vừa ý, vừa không sợ mình bị phát hiện là mất tập trung, người khác cũng không thấy mình lén lút nghịch trên bàn.

Ngụy Vô Tiện vuốt phẳng lại góc áo, ngồi nghiêm chỉnh chờ Lam Khải Nhân đến, khóe miệng cũng bất giác giương cao, âm thầm khen chính mình "Ta thật đúng là thiên tài!"

Vừa đến lúc, Lam Khải Nhân thong thả đi đến Lan Thất, theo thói quen liếc Ngụy Vô Tiện một cái, đến mức ý cười trên môi hắn phải kéo xuống, trong lòng cả kinh, trực giác nói rằng tiểu tử thối này lại muốn làm gì đó, lại nhìn vở ghi chép trên bàn ông, thầm nghĩ không nên ở đây lâu, vừa ngồi xuống ghế, ông lập tức đứng dậy, nói "Hôm nay không dạy học ở Lan Thất, đi ra theo ta."

Nét mặt tươi cười của Ngụy Vô Tiện cứng đờ, lắc đầu nhỏ giọng cảm thán "Mấy ngày gần đây, lão nhân này càng ngày càng lợi hại, chút biến động nhỏ đều không thể gạt được ông, chỉ sợ sau này cơ hội ngày càng khó lấy...... Ai...... Lam Trạm không thể chơi, hiện tại ngay cả Lam lão tiên sinh cũng không có thể chơi......" Hắn rung đùi đắc ý, xoắn xít đi theo, đột nhiên tròng mắt ngừng lại, tầm mắt dừng ở phía trước một khoảng cách đó không xa thấy một bóng dáng màu vàng "Vậy đành phải giở trò với Kim Khổng Tước rồi!"

Giang Trừng "......"

Tuy rằng hắn cũng muốn cùng Ngụy Vô Tiện đùa với tên Kim kia...... Nhưng thân là thiếu tông chủ Giang gia, dù sao cũng phải chú ý đến dáng vẻ một chút, hắn nói "Muốn nghĩ cái gì?! Ngươi thành thật đi, đừng làm mất mặt ta!"

Ngụy Vô Tiện không tin Giang Trừng không nghĩ đến việc giở trò với Kim Tử Hiên, người Liên Hoa Ổ bọn họ...... Ừ thì, ngoại trừ Ngu phu nhân, Giang thúc thúc cùng sư tỷ, đều là muốn giở trò với Kim Tử Hiên "Ngươi không muốn đùa à? Ta không tin! Đến lúc đó, ta đi phá cũng không gọi ngươi."

Giang Trừng trừng mắt "Ngươi dám?!"

Chúng thiếu niên líu ríu, một nhóm người sao mà lợi hại, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng không biết thu liễm, âm thanh cũng lớn, Kim Tử Hiên ở phía trước tức giận đến cả người phát run, hận không thể xoay người vọt tới phía sau hai người đánh mỗi người một quyền, sắc mặt của Lam Khải Nhân đen lại, quay đầu quát "Đều câm miệng cho ta!"

Đám thiếu niên phía sau im lặng trong nháy mắt, Kim Tử Hiên quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng yên lặng của hai người, hơi hơi ngửa đầu, kiêu căng đắc ý cười.

Ngụy Vô Tiện "......"

Ngụy Vô Tiện nói "Giang Trừng ngươi đừng ngăn ta, tên này thèm đòn!"

Giang Trừng bỏ đi tính bướng bỉnh của mình giữ chặt hắn lại "Bình tĩnh! Có chuyện gì làm kín thôi, đừng ở chỗ này làm xấu mặt ta!"

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, cũng đồng ý "Được! Đêm nay chúng ta lấy bao tải chơi hắn quăng ở nơi hẻo lánh một chút."

Kim Tử Hiên "......" Hai người các ngươi...... Nói nhỏ chút đi......

Lam Khải Nhân "......"

Ông tức giận đến não nhói đau, lại quát "Im lặng! Vân Thâm Bất Tri Xử cấm ồn ào!"

Chúng thiếu niên nhìn Lam Khải Nhân thật sự tức giận, lại yên tĩnh lại, cẩn thận dùng ánh mắt trao đổi, yên lặng đi theo ông vào một nơi mà những cửa sổ trải dài. Khắc phía trên chính là câu chuyện thuở bình sinh của các thế hệ thuộc Lam gia, dùng giọng điệu nhạt nhẽo nói về cuộc đời của tổ tiên, nhóm thiếu niên lại líu ríu nói thầm, bắt đầu tự hỏi nhau tiên tử rốt cuộc là người phương nào.

Vừa hỏi liền có sự tình đến......

Giang Phong Miên đã lập hôn ước trưởng nữ Giang Yếm Ly, nhưng thái độ của Kim Tử Hiên lại kiêu căng ngạo mạn, lại đứng thứ ba trong bảng thế gia công tử, Giang Yếm Ly thường không ngạc nhiên, tất nhiên tham gia với hắn không được vừa mắt cho lắm, cơ bản là do ngày thường trong lòng đều ngầm khó chịu, ai ngờ hôm nay phát sinh chuyện, hỏi trên đầu hắn, vì thế hừ lạnh nói "Không cần nhắc lại."

Lời này tự nhiên cũng khiến cho hai người đến từ Vân Mộng Giang Thị bất mãn, Ngụy Vô Tiện cãi lộn ầm ĩ cùng Kim Tử Hiên vài câu, hai bên giằng co không ai nhường ai, gấp đến độ mặt đỏ tía tai, cách nói chuyện cũng ngày càng không có chừng mực, cho đến khi Kim Tử Hiên khẩu bất trạch ngôn*, một câu "Không phải là hắn đối xử với ngươi còn tốt hơn là với con trai của mình sao!" Lúc sau đi ra, lại bị đấm thẳng vào mặt.

(*khẩu bất trạch ngôn: khi nói miệng không cần lựa lời.)

Đầu hắn bị đánh lệch quay lại, trên mặt run lên một hồi, chập choạng lùi lại, cơn đau kéo đến từng đợt, hắn cắn răng không la lên, xông lên trước người Ngụy Vô Tiện, nâng lên đánh người, nắm tay còn chưa chạm mặt, chỉ thấy con người mang dáng vẻ uy phong lẫm liệt vừa mới còn đây, giờ lại nhũn người ngã xuống.

Kim Tử Hiên "......"

Không phải là đυ.ng trúng chỗ nào đi?!