Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Tĩnh Thất chỉ còn lại một mình hắn. Không...... Hắn cúi đầu, nhìn từ trên cao xuống thì thấy hai con thỏ khi dễ mình ngày hôm qua.
Ngụy Vô Tiện lè lưỡi với bọn chúng, khıêυ khí©h nói "Này thì đè ta! Hai người các ngươi lên đây đè ta đi!"
Hai con màu tuyết trắng đi về chỗ của mình, một con chậm rãi nhai lá cây mà sáng nay Lam Vong Cơ để lại, nghe vậy ánh mắt màu đỏ liền liếc sang bên kia một cái, Ngụy Vô Tiện nhìn ra được một tia khinh bỉ trong đó...... Mà con kia nằm một mình lay lỗ tai đáp lại, căn bản không rảnh để ý tới hắn.
Ngụy Vô Tiện đưa móng vuốt lên "...... Hai người các ngươi có ý gì?!" Hắn nhảy xuống giường, móng vuốt của mèo quơ đến lỗ tai của hai con kia, muốn trả thù vì hôm qua bị sỉ nhục, ai ngờ con thỏ kia lại đẩy ngã hắn.
Ngụy Vô Tiện "......"
Hắn không tin bò lên lần thứ hai, nổi giận đùng đùng tiến lên muốn báo thù lần thứ hai, rồi lại bị con thỏ làm mất mặt.
"Khụ! Mèo giỏi không bao giờ chịu lép vế!" Ngụy Vô Tiện yên lặng rời xa hai con thỏ, thong thả bước đến án thư của Lam Vong Cơ ngồi xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chén thịt được cắt nhỏ do Lam Vong Cơ để lại cho mình...... A! Đây đều là màu sắc gì vậy?! Vậy nó có vị không?!
Lại nói tiếp không phải Ngụy Vô Tiện khoác lác, chăm hắn thì không gì bằng canh sườn củ sen hầm của Giang Yếm Ly, đồ ăn đều có sắc đỏ, càng đỏ càng tốt, biến thành màu đen hắn cũng không để ý, hắn sẽ không nếm qua đồ ăn thanh đạm như vậy!
Ngoài miệng oán giận, nhưng là người đang sống nhờ nhà người khác, không thể không chịu, hiện giờ hắn đều phải nhờ Lam Vong Cơ nuôi, tất nhiên phải nghe lời một chút.
Khó khăn đem thứ nhạt nhẽo kia, thậm chí có chút phát khổ khi đem thịt nuốt xuống, ánh mắt khổ sở nhìn hai con thỏ từng bị chính mình xách đi, rất biết điều mà nhảy ra ngoài cửa sổ, nhìn ra phía sau, cho rằng bản thân chưa từng đi qua nơi này, kiên trì tiếp tục đi vào nơi của nhóm nữ tu Lam thị.
Trước đó vài ngày nghe học hắn đã sớm đi dạo hết một nửa Vân Thâm Bất Tri Xử, những nơi còn lại có lệnh cấm vào, bây giờ ỷ vào thân mình linh hoạt của tiểu miêu, tính toán một chút nơi gọi là cấm địa kia chính là một nhóm tiểu thư áo trắng.
Ngay cả môn sinh Cô Tô Lam Thị đều cấm nhận người có ngũ quan không đoan trang, bởi vậy nhóm nữ tu bị giấu đi chắc chắn là cực phẩm tiên tử, hắn nghe danh đã lâu, bây giờ có thể thấy sắc mặt xinh đẹp của tiên tử, hưng phấn đến cực điểm, hắn leo lên mái tường, chân sau nhảy xuống, đang muốn nhảy về chiếc áo trắng phiêu dật kia, bóng dáng yểu điệu xinh xắn, tiểu miêu tính ỷ vào bề ngoài dễ thương, bay đến một nửa, tầm mắt cũng không di chuyển.
Ai?! Bất động rồi?!
Sau cổ có chút cảm giác khác thường, bản năng không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút, sững sờ cứng người tại chỗ, còn chưa tới kịp nghĩ ngợi, bên tai liền vang lên tông giọng nữ đầy nghiêm khắc cũng có thể so với Lam Khải Nhân "Mèo từ đâu đây?!"
Ngụy Vô Tiện "......"
Người nọ lại nói "Chẳng lẽ là yêu biến thành?"
Ngụy Vô Tiện nhu thuận kêu lên "Meo~~"
Người nọ cầm hắn lăn qua lộn lại kiểm tra một lần, xác nhận là con mèo bình thường, liền đưa hắn cho Lam Khải Nhân xử lý.
Lam Khải Nhân vừa giảng dạy xong, ôm mèo, có chút không biết làm sao, vừa đúng lúc gặp Lam Hi Thần kế bên, hỏi thăm một phen, liền biết được con mèo này là do Lam Vong Cơ nuôi dưỡng.
Bởi vậy, qua tay nhiều người, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc mới bình an về lại trong tay của Lam Vong Cơ.