Chương 30

Mọi chuyện sau đó, Nguỵ Anh không muốn xem, cũng không sẵn lòng xem nữa, chỉ cảm thấy đau đến nhói tim. Cho dù có được mỹ danh Phùng Loạn Tất Xuất, có được nhiều lời a dua nịnh hót, nhưng với Lam Trạm mà nói thì có ý nghĩa gì đâu?

Người yêu của y chết đi mọi người đều vỗ tay mừng rỡ như chuyện cực vui, hắn tận mắt nhìn thấy lúc 'Lam Trạm' đi trừ tuý đến nghỉ chân ở một khách điếm, bên tai lại toàn truyền đến những lời bàn ra tán vào của mọi người sau khi cơm no rượu say.

"Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện đã chết, ngươi biết chứ?"

"Biết, chuyện 800 năm trước rồi, ta nói hả, Nguỵ Vô Tiện đó, chính là một tai hoạ, chết thì chết, hơn nữa chết rất tốt!"

"Không sai, ợ..., tà ma ngoại đạo như hắn, lúc trước Giang gia không nên cứu hắn, lẽ ra nên để hắn chết bên ngoài".

"Nè, các ngươi nói xem, hắn sẽ không còn sống chứ?"

'Lam Trạm' khẽ cuộn tròn ngón tay, hành động nhỏ đến mức không thể nhận ra.

"Sao có thể, nhiều thế gia đã chiêu hồn lâu như vậy, còn nghiêm ngặt điều tra việc đoạt xá, tìm hiểu các trường hợp lạ ở khắp nơi, không phát hiện được gì, ta nói, Di Lăng Lão Tổ thì sao, có thể thổi sáo điều khiển hung thi thì thế nào, còn không phải hồn phi phách tán hay sao."

"Haizz, nói gì thì nói, Nguỵ Vô Tiện này lúc trước cũng coi như là công tử thiếu niên nổi danh tuấn tú, có kết cục như vậy, cũng thật là thế sự vô thường".

"Ai nói không phải chứ?"

"Khách quan, đồ ăn của ngài". Tiểu nhị cẩn thận nhìn người trước mắt, đầu buộc mạt ngạch, mặt như quan ngọc, khí chất quanh người nghiêm nghị không thể xâm phạm, vừa nhìn đã biết là quý công tử danh môn, hoặc bảo đảm là người tu tiên, đứng gần thật muốn đông chết người ta.

Nhưng 'Lam Trạm' hơi gật đầu, đứng lên, bình đạm nói, "Dọn xuống đi". Sau khi tính tiền lập tức ra khỏi khách điếm, trước khi đi âm thầm liếc mấy người kia một cái.

Những người mới vừa rồi bàn luận sôi nổi lúc này mới phát hiện ra không biết từ khi nào, cách đó không xa thế mà có một vị tiên môn danh sĩ đặt chân đến đây.

"Thấy bộ dạng người này, hẳn là đệ tử Cô Tô Lam thị, lại khí chất như vậy, chẳng lẽ là Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ?"

"Ta thấy đúng rồi, Hàm Quang Quân Phùng loạn tất xuất, đã sớm không phải là chuyện hiếm lạ gì nữa".

"Sớm biết thì ta đã đi qua, có thể nói mấy câu với Hàm Quang Quân cũng tốt nha".

"Ngươi chắc đang mơ giữa ban ngày, Hàm Quang Quân sẽ để ý đến ngươi chắc?"

Tiểu nhị ngơ ngẩn nhìn bóng dáng xa dần của 'Lam Trạm', lẩm bẩm nói: "Thật đúng là tiên môn danh sĩ nha". Lại nhìn nhìn đồ ăn thanh đạm trên bàn, còn bốc hơi nóng, nhưng người gọi món ăn đã đi xa rồi.

"Luôn có cảm giác y không vui vẻ lắm nhỉ". Lắc lắc đầu, tiểu nhị nhanh nhẹn dọn đồ ăn xuống, thầm nói mình nghĩ nhiều, người ta tiên môn danh sĩ, làm sao lại không vui chứ, vẫn là lo cho mình thì hơn.

Sâu trong rừng rậm.

Phất tay áo, ngồi ngay ngắn, nâng đàn, ngón tay khảy một cách đơn giản, một đoạn nhạc vấn linh chậm rãi tràn ra.

"Nguỵ Anh có ở đó không?"

Không ai trả lời.

Lại một tiếng đàn nữa, "Ngươi có biết Nguỵ Anh không?"

Trả lời, "Không biết".

Dừng một chút, lại đàn, "... Cám ơn"

Đáp lại, "Không cần".

"Ngươi có biết y làm như thế bao lâu không?" Nguỵ Vô Tiện mở miệng nói.

"Suốt 13 năm, năm này sang năm nọ, ngày này qua ngày nọ, chưa bao giờ ngừng, cho đến ngày ngươi hiến xá trở về".

Nguỵ Anh sững sờ, không nói gì.

Có lẽ cảm thấy thời cơ đã đến, Nguỵ Vô Tiện quyết định nói với hắn tình hình thực tế.

"Nghĩ hẳn ngươi đã phát hiện ra, ta tuy nói là tâm ma của ngươi, nhưng ngươi vẫn thiếu rất nhiều điều Nguỵ Vô Tiện đã trải qua". Cho nên đối với một số việc, tuy rằng ngươi thấy được, nhưng vẫn không thể hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, ví dụ như tại sao ngươi nhất định phải cứu Ôn gia, vì sao Ôn Ninh biến thành Quỷ tướng quân, ngươi và Giang Trừng làm thế nào từng bước đi đến tình cảnh như vậy, sau khi hiến xá trở về đã xảy ra chuyện gì.

"Ta là tâm ma của ngươi, nhưng không phải tâm ma của ngươi lúc này". Nguỵ Vô Tiện xoay xoay cây sáo, "Mấy chục năm sau, nhân duyên trùng hợp, ngươi và Lam Trạm tình cờ có được một ngọc bội có hình hai con thỏ, mà ngọc bội đó, chính là Tu Di ảo cảnh trong truyền thuyết. Tu Di ảo cảnh, biết kiếp trước, dự đoán kiếp này."

"Lúc nhìn thấy ngọc bội này, ngươi liền loáng thoáng có dự cảm, ngọc bội này sẽ thay đổi cả cuộc đời ngươi. Chúng ta, cũng chỉ xuất hiện như thế, để làm chấp niệm mà các ngươi muốn thay đổi nhất trong kiếp trước, giúp các ngươi hoàn thành tâm nguyện của chính mình".

Người có duyên, ắt sẽ gặp nhau. Nguỵ Vô Tiện không nói ra rằng, Tu Di ảo cảnh tuy rằng sẽ đưa ra sự giúp đỡ chân thành cho những người có duyên, nhưng nếu như giữa hai người không thể đạt tới tình cảm và sự ăn ý tương ứng, thì hai người bọn hắn sẽ chỉ luôn luôn ngủ say, bọn hắn vĩnh viễn cũng chỉ có thể nhìn trộm một góc tương lai trong những giấc mơ ngẫu nhiên, cho đến kỳ hạn thay đổi mà ảo cảnh quy định, cũng chính là hôm trước khi đến Vân Thâm cầu học, ký ức biến mất, trở về quỹ đạo của kiếp trước.

Nghĩ vậy, trong lòng Nguỵ Vô Tiện vui vẻ, xem ra bất kể lúc nào, hắn và Lam nhị ca ca cũng đều là trời sinh một đôi, hoàn mỹ.

Nói đến đây, Nguỵ Vô Tiện lại "A" một tiếng, nghĩ đến cái người vịt chết mỏ vẫn còn cứng nào đó, chặc lưỡi nói, "Thằng nhóc Giang Trừng chết tiệt kia lại mạnh miệng, vẫn không đồng ý với quyết định thay đổi quá khứ". Dù sao quá khứ thay đổi, Liên Hoa Ổ còn có hy vọng tràn đầy, mà không phải giống như bây giờ, năm người thân nhất, quãng đời còn lại chỉ có một người.

"Vậy Lam Trạm đâu? Lam Trạm hiện giờ thế nào?" Mắt Nguỵ Anh sáng lên, vội vàng hỏi.

"Ngươi yên tâm, tới đây không chỉ có một mình ta" Nguỵ Vô Tiện cười nói, "Hy vọng y có thể đối xử tốt hơn một chút với chính mình của hiện tại". Dù sao đi nữa nếu nói tới trách cứ và hối hận đối với bản thân, Lam Trạm cũng không hề kém chút nào so với hắn.

Đúng lúc này, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên dừng một chút, ở xa xa gật đầu.

Xuyên qua khoảng không, hắn thấy Lam Vong Cơ đang ra hiệu về phía hắn, xem ra tiểu Lam Trạm bên kia cũng đã gần như hiểu hết.

Bọn họ tuy nói là tâm ma, nhưng thần giao cách cảm giữa hai người không hề ít, lúc ấy Nguỵ Anh đột nhiên té xỉu khiến tiểu Lam Trạm quá mức sợ hãi. Lam Vong Cơ xuất hiện mới làm cho y ổn định tinh thần.

"Lắng nghe, điều ta nói kế tiếp rất quan trọng".

Thấy bộ dạng kinh ngạc của Nguỵ Anh, Nguỵ Vô Tiện nghiêm mặt nói: "Những điều nên biết, các ngươi đã biết, phần còn lại, chúng ta sẽ dùng hình thức ký ức để truyền đến cho các ngươi, nên làm như thế nào, tin rằng sau khi các ngươi nhìn thấy ký ức, sẽ tự hiểu rõ".

Nguỵ Anh gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi cả buổi, nhưng không thấy Nguỵ Vô Tiện có động tĩnh gì.

Hắn không khỏi hỏi, "Sau đó thì sao, còn điều gì muốn nói không?"

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, dùng ngón trỏ điểm điểm lên miệng, ý bảo hắn tạm thời đừng sốt ruột, ra vẻ thần bí mà nói, "Chờ tiếp một lát, lập tức tốt ngay thôi".

Kiếp này.

Vốn việc diệt trừ thuỷ tuý cũng coi như là chuyên môn của Liên Hoa Ổ, hơn nữa Nguỵ Vô Tiện và Lam nhị công tử kia đến nay vẫn chưa tỉnh lại, Giang Trừng lúc này rất bực bội, tâm trạng chán nản mà tham dự quá trình trừ thuỷ tuỷ.

Ban đầu tưởng rằng chỉ là thuỷ quỷ bình thường quậy phá, nhưng không ngờ rằng là Thuỷ Hành Uyên hiếm gặp. Tuy nói Thuỷ Hành Uyên không thể diệt trừ, nhưng đoàn người cũng coi như là hữu kinh vô hiểm, chỉ có một đệ tử, bởi vì đánh giá cao thực lực của chính mình, sau khi ngự kiếm vào nước không thể triệu hồi được kiếm, không cách nào ngự kiếm phi hành, mà lúc ấy tình huống khẩn cấp, các đệ tử còn chưa lo nổi cho thân mình, nên cũng không thể cứu hắn.

Ngày hôm đó, đệ tử ngoại môn của Cô Tô Lam thị - Tô Thiệp, trong trận chiến ở Thải Y trấn, đã chết.