- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Vong Tiện] Trở Về Thuở Ban Đầu
- Chương 17
[Vong Tiện] Trở Về Thuở Ban Đầu
Chương 17
Ban đêm, mọi âm thanh đều im ắng, chỉ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên.
Nguỵ Anh ở trên giường trằn trọc, ngày mai sẽ đi Cô Tô, là có thể gặp được Lam Trạm, hắn chợt phát hiện chính mình có chút mất ngủ.
Lật qua lật lại, bất tri bất giác, hắn vẫn là ngủ thϊếp đi.
Vừa mở mắt, quả nhiên vẫn là ở trong lòng Lam Trạm.
Lam Trạm lặng lẽ thay đổi tư thế, để cho Nguỵ Anh dựa vào thoải mái hơn.
Nguỵ Anh thoả mãn dụi dụi vào, hít một ngụm to mùi đàn hương, rồi mới vỗ vỗ cánh tay Lam Trạm, ý bảo y thả mình xuống. Sau khi xuống đất rồi, hắn nhìn nhìn xung quanh, "Tửu lầu?"
Ngoài dự đoán, bọn hắn hiện giờ hẳn là ở trong nhã gian của một tửu lầu, Lam Trạm lớn và Nguỵ Anh lớn đang ngồi đối diện nhau ở cái bàn bên cạnh, nói với nhau gì đó. Chỉ lát sau, đồ ăn dọn lên, rượu cũng dọn lên.
Nguỵ Anh tò mò nhìn các món ăn, gần như hơn phân nửa đều là các món cay đỏ. Hắn chú ý Lam Trạm hạ đũa, phát hiện y chủ yếu gắp món ăn thanh đạm, thỉnh thoảng mới duỗi đũa đến món ăn màu đỏ tươi, đưa vào miệng mà mặt cũng không đổi sắc, trong lòng hơi rung động.
Hắn quay đầu nhìn Lam Trạm, trong lòng thầm nói, mấy món ăn này hẳn là Lam Trạm gọi, nếu ta gọi, chắc chắn tất cả đều là món ăn cay, làm gì có món thanh đạm, thấy biểu hiện này của Lam Trạm chắc là không ăn cay, mấy món cay này gọi vì ai, thì không cần nói cũng biết.
Cổ họng hắn hơi vương vướng, hỏi: "Lam Trạm, ngươi biết ăn cay không?"
Lam Trạm thoáng ngẩn người, ngay sau đó lắc đầu.
Nguỵ Anh cười cười, nói: "Cũng phải, Cô Tô và Vân Mộng khác nhau, ở chỗ chúng ta, ăn cay là chuyện thường".
Lam Trạm nhìn sang bên kia chính mình đang duỗi tay gắp đồ ăn cay, mặt không đổi sắc mà ăn, nên quay đầu trịnh trọng nói với Nguỵ Anh: "Có thể học".
Nguỵ Anh gần như bị thái độ nghiêm túc đó của y chọc cười, trong lòng ấm áp, ngoài miệng lại nói trêu: "Thế nào? Sợ ta vì ngươi không biết ăn cay sẽ bỏ chạy sao?"
Ai ngờ Lam Trạm nghiêm trang gật gật đầu.
Nguỵ Anh phụt một tiếng bật cười, thấy Lam Trạm nhìn hắn vẻ hơi ủy khuất, khoé miệng hắn hơi cong lên, tiến đến một bước, vươn tay ôm lấy Lam Trạm.
Đột nhiên bị ôm khiến Lam Trạm thoáng chốc cứng đờ người như khúc gỗ, Nguỵ Anh đương nhiên cảm nhận được, hắn không rút lui, ngược lại cười xấu xa tiến tới gần bên tai Lam Trạm, khẽ nói:
"Còn lâu mới bỏ chạy nhé, Nhị ca ca tốt như vậy, ta sao có thể chạy, nếu ta thật sự muốn chạy, thì ngươi đừng để cho ta chạy được không? Trói mang trở về cũng được á! Ừ, mạt ngạch trên đầu này của ngươi cũng không tệ á!"
Lời còn chưa nói xong, Lam Trạm bỗng nhiên ôm trở ngược lại hắn, lực đạo rất lớn, giống như là sợ hắn đổi ý vậy, ở bên tai hắn gằn từng chữ, "Ngươi nói rồi, không được đổi ý".
Không biết tại sao, Nguỵ Anh có loại cảm giác cần phải thận trọng trả lời câu hỏi này, nhưng hắn vẫn gật gật đầu, "Đương nhiên, Nguỵ Anh ta nói chuyện là giữ lời".
Lam Trạm lúc này mới hài lòng, buông ra.
Nguỵ Anh im lặng nhẹ nhàng thở ra, bất động thanh sắc giãn gân cốt, thầm nghĩ, thật là nhìn không ra, Lam Trạm thoạt nhìn nhã nhặn như vậy, thế mà sức lực lại mạnh ghê.
Bên này Nguỵ Anh lớn đang xúi giục Lam Trạm lớn uống rượu.
Đợi bọn hắn nhìn sang bên đó một lần nữa, thì thấy Lam Trạm lớn nhìn Nguỵ Anh lớn, sau một hồi lâu im lặng, bỗng nhiên vén tay áo, rót cho mình một chén rượu. Sau đó, nâng chén từ từ uống hết.
Nguỵ Anh: "....."
Lam Trạm: "....."
Thật ra Nguỵ Anh rất tò mò, lần trước không nhìn kỹ, lần này nhất định phải xem kỹ, xem Lam Trạm có phải thật sự say trước rồi mới tỉnh không.
Lúc Lam Trạm lớn uống rượu là nhắm hai mắt, hơi nhíu mày, một chén uống cạn, vô thức mím mím môi, lúc này mới mở mắt ra. Bên trong sóng mắt, còn hiện lên một tầng ánh nước mỏng manh.
Nguỵ Anh thấy được rõ ràng, nghĩ thầm, dáng vẻ Lam Trạm uống rượu, đẹp một cách kỳ lạ.
Lam Trạm ở bên cạnh lại không thoải mái lắm dời đi ánh mắt, y có một dự cảm xấu, luôn cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy.
Không ngoài dự đoán, không được vài giây, Lam Trạm lớn buông chén rượu xuống, đỡ trán, chậm rãi ngủ thϊếp đi.
Một cơn hưng phấn kỳ dị nổi lên trong lòng Nguỵ Anh, quả nhiên là ngủ trước say sau!
Hắn không khỏi hào hứng nói với Lam Trạm: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi xem, ngươi thật sự là ngủ trước say sau nè".
Lam Trạm mắt nhìn phía trước, làm như không nhìn thấy chính mình trước đó vì một chén rượu mà say.
Nguỵ Anh thấy biểu hiện này của Lam Trạm, tuy rằng ý muốn làm xấu đã ngo nghoe rục rịch, nhưng vẫn kềm chế xuống, Lam Trạm da mặt mỏng như vậy, vẫn là không nên đùa y.
Bên này Nguỵ Anh lớn một ngụm uống hết chỗ rượu còn lại trong vò, đứng lên chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong nhã gian, xoa xoa lòng bàn tay, háo hức muốn thử.
Lát sau, hắn đi đến bên người Lam Trạm lớn, cúi người xuống, khẽ kêu bên tai y: "Lam Trạm?"
Không trả lời. Nguỵ Anh lớn lại nói: "Vong Cơ huynh?"
Lam Trạm lớn tay phải chống vào trán, hô hấp cực kỳ ổn định đều đặn.
Gương mặt này cùng cánh tay chống lên trán kia, đều trắng nõn không tì vết, như thể mỹ ngọc.
Vốn dĩ Nguỵ Anh vẫn còn rất hứng thú ngắm nhìn, sau đó nụ cười Nguỵ Anh liền cứng đờ lại, hắn thấy chính mình dựa vào thật gần, càng lúc càng gần. Lam Trạm ngược lại không dời mắt đi nữa, thẳng tắp nhìn Nguỵ Anh lớn.
Ngay khi Nguỵ Anh lớn đang dựa vào gần hơn, lúc sắp sửa dán lên mặt Lam Trạm lớn, bỗng nhiên, một giọng nói âm u truyền đến: "Công tử".
Ba người giật mình, quay đầu lại thì thấy, hoá ra là Ôn Ninh.
Thấy Nguỵ Anh lớn dừng lại động tác, Nguỵ Anh nhẹ nhàng thở ra, Lam Trạm ngước mắt, âm thầm liếc ngang Ôn Ninh một cái.
Sau đó Nguỵ Anh Lam Trạm thấy Nguỵ Anh lớn đi ra ngoài cùng với Ôn Ninh, nghe bọn hắn nói Giang Trừng có liên quan đến cái chết của mình, Nguỵ Anh còn chưa kịp đau lòng vì quan hệ của mình với Giang Trừng trong tương lai tệ như vậy, thì Lam Trạm lớn lại đột nhiên xuất hiện.
Lam Trạm vốn dĩ bởi vì Giang Trừng hại chết Nguỵ Anh mà siết chặt nắm tay, lại đột nhiên nhìn thấy chính mình xuất hiện, nhất thời có dự cảm xấu.
Sau đó y liền thấy chính mình nhấc một chân lên, đá vào vai Ôn Ninh. Khiến cho Ôn Ninh bị đá in thành một cái hố hình người.
Nguỵ Anh: "...."
Lam Trạm: "...."
Lam Trạm: Ta uống say hoá ra là cái dạng này sao?
Nguỵ Anh lớn vội vàng giữ chặt Lam Trạm lớn đang vẫn có ý định đá tiếp, nói: "Hàm Quang Quân, Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân, bớt giận nha!"
Lúc này, Lam Trạm lớn thoạt nhìn càng bình thường hơn so với lần trước, giày cũng không mang ngược, khi làm hành động thô lỗ đá Ôn Ninh như thế, gương mặt kia càng thêm nghiêm túc chính trực, hiên ngang lẫm liệt. Sau khi bị Nguỵ Anh lớn giữ chặt, y phất tay áo, gật gật đầu, dáng vẻ ngạo nghễ đứng yên tại chỗ, nghe lời không đạp nữa.
Nguỵ Anh nhìn Lam Trạm sau khi say rượu vừa không thèm nhìn Ôn Ninh, vừa không nghe Ôn Ninh nói chuyện, dở khóc dở cười, "Lam Trạm, Ôn Ninh đây là đắc tội gì với ngươi? Khiến ngươi say rượu cũng tức giận như vậy hả?"
Lam Trạm lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Bên này, Ôn Ninh đã đi rồi.
"Lam Trạm, vẫn là ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó? Ta kêu ngươi làm gì, ngươi sẽ làm cái đó?"
"Ừm".
"Tháo mạt ngạch của ngươi xuống".
Lam Trạm đột nhiên có một loại cảm giác không giải thích được, kiểu quả nhiên là thế.
Mà Lam Trạm lớn thì đưa tay ra sau đầu, chậm rãi cởi nút thắt, tháo sợi mạt ngạch thêu vân văn cuộn tròn xuống.
Nguỵ Anh lớn săm soi tỉ mỉ sợi mạt ngạch này, nói: "Cũng đâu có gì ghê gớm chứ, ta còn tưởng có cất giấu bí mật gì. Vậy tại sao lúc trước ta tháo xuống, ngươi lại tức giận như thế nhỉ?"
Lam Trạm trầm mặc một giây, đột nhiên tháo mạt ngạch xuống, đưa đến tay Nguỵ Anh, Nguỵ Anh theo bản năng cầm lấy, liền nghe Lam Trạm nói, "Mạt ngạch Lam gia, không phải mệnh định chi nhân thì không thể giữ".
Nguỵ Anh bỗng nhiên cảm thấy sợi mạt ngạch trên tay này thật là nặng, hắn nói: "Lam Trạm, đã cho ta, thì không thể lấy lại nha".
Lam Trạm gật đầu: "Ừm, không lấy về, cho ngươi".
Nguỵ Anh ngay sau đó quấn mạt ngạch lên cổ tay một cách trân quý, một vòng rồi lại một vòng.
Nhìn mạt ngạch trên cổ tay Nguỵ Anh, ánh mắt Lam Trạm hơi tối xuống.
Bên này Nguỵ Anh vừa quấn xong, bên kia Lam Trạm lớn bỗng nhiên dùng mạt ngạch trói chặt hai tay Nguỵ Anh lớn, đang thong thả ung dung thắt nút.
Nguỵ Anh: "...."
Hắn cúi đầu nhìn cổ tay mình tự quấn, rồi nhìn nhìn Lam Trạm lớn bên kia quấn mạt ngạch, sau đó không ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt đầy thâm ý của Lam Trạm đang nhìn hắn.
Da đầu hắn tê dại, mơ hồ cảm thấy, giống như chính mình làm chuyện gì đó rất kinh khủng.
Bên kia Lam Trạm lớn cột hai tay Nguỵ Anh lớn thật chặt, đầu tiên là thắt một nút rút dây, nghĩ nghĩ, làm như cảm thấy không ổn, lại mở ra, đổi thành một nút chết. Lại nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là không ổn, thắt thêm một gút nữa.
Mạt ngạch Cô Tô Lam thị ở phía sau rũ xuống là hai dải lụa, khi hành động bay phấp phới rất đẹp, bởi vậy cũng rất dài. Lam Trạm lớn liên tiếp cột bảy tám cái nút chết, xếp thành một chuỗi các cục nút thắt xấu xí, lúc này mới vừa lòng mà ngừng tay.
Nguỵ Anh lớn nói: "Ủa, mạt ngạch này của ngươi còn muốn dùng nữa hay không vậy?"
Lông mày Lam Trạm lớn giãn ra, nắm một đầu sợi mạt ngạch, kéo tay Nguỵ Anh lớn lên, giơ đến trước mắt, giống như đang thưởng thức kiệt tác vĩ đại của chính mình. Tay Nguỵ Anh lớn bị y nắm treo lên trên, vội vàng nói: "Cởi ra cho ta".
Lam Trạm lớn vui vẻ duỗi tay ra, trò cũ lặp lại, lại đưa tay tới thắt lưng của hắn. Nguỵ Anh lớn nói: "Không phải cởi cái này! Cởi bỏ cái trên tay này nè! Cởi bỏ thứ ngươi cột trên tay ta nè! Mạt ngạch này nè!"
Nguỵ Anh không khỏi "Chậc chậc chậc", đầy thâm ý liếc mắt nhìn Lam Trạm một cái, Lam Trạm mặt vô biểu tình, nhưng vành tai ửng đỏ.
Lam Trạm lớn nghe xong yêu cầu của hắn, chân mày lại nhăn tít, sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích. Nguỵ Anh lớn giơ tay cho y xem, dỗ dành: "Không phải là nghe lời ta sao, cởi bỏ cái này cho ca ca. Ngoan".
Lam Trạm lớn nhìn hắn một cái, bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, làm như không nghe rõ hắn đang nói cái gì, cần phải tốn tâm tư suy nghĩ một lúc. Nguỵ Anh lớn quát: "Ồ, ta hiểu rồi! Kêu ngươi trói ta thì ngươi rất hăng hái, kêu ngưoi cởi bỏ thì ngươi nghe không hiểu đúng không?"
Nguỵ Anh không khỏi lắc đầu, "Lam Trạm à Lam Trạm, ngươi thật đúng là, chỉ nghe cái gì mình muốn nghe thôi à, ta coi như là đã hiểu rõ". Bình thường nhìn không ra, lúc say lại thể hiện rõ.
Vành tai Lam Trạm đỏ ké, ngón tay hơi cuộn lại, đang không biết làm thế nào, thì tỉnh mộng.
Ngày hôm sau.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ
"Nguỵ Vô Tiện, mau mau mau, sắp xuất phát rồi, đồ đạc chuẩn bị xong hết chưa?" Giang Trừng vừa kiểm tra bọc hành lý của mình, vừa thúc giục Nguỵ Anh nhanh lên.
"Được rồi được rồi, đừng giục nữa, ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi!" Nguỵ Anh hít sâu một hơi, ước lượng bọc hành lý, bước chân lên đường đến Cô Tô.
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ
Gần chạng vạng.
Giang Trừng vẻ mặt không thể tin nổi, "Vì sao? Vị trí phòng Nguỵ Vô Tiện làm thế nào mà cách xa ta như vậy?!"
Cái này không khoa học, đã nói vị trí phòng của các đệ tử cùng gia tộc chỉ bước vài bước cơ mà? Tại sao phòng Nguỵ Vô Tiện và phòng của y có thể nói là chân trời góc biển?!!!
Lam Hi Thần ở bên cạnh xấu hổ mỉm cười, nghĩ thầm Vong Cơ tại sao lại sắp xếp như vậy, hẳn là, hẳn là có lý do gì đi? Bản thân hắn cũng không chắc chắn lắm.
Nguỵ Anh ở bên cạnh mặt không đổi sắc, chẳng qua do ai làm thì hắn lại quá rõ ràng. Ngoại trừ bình dấm chua Lam Trạm, còn có thể là ai nữa?
Hắn nhìn Giang Trừng mang vẻ mặt căm giận, lại nhìn Lam Hi Thần với vẻ mặt cười khổ, nghĩ thầm vị trí là không thể thay đổi, Lam Trạm hẳn là quá vui vẻ rồi đi?
Sau đó, Giang Trừng vốn định tìm kiếm chút an ủi từ Nguỵ Anh, quay đầu thì thấy nụ cười vui sướиɠ kia của Nguỵ Anh, khiến y giật mình một cái.
Giang Trừng: "....."
Y đột nhiên cảm thấy, hình như thế này cũng không tệ nha.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Vong Tiện] Trở Về Thuở Ban Đầu
- Chương 17