"Lam Trạm, ta thích ngươi chạm vào ta" Nguỵ Vô Tiện co chân di chuyển ở bên hông nam nhân, cố ý cọ cọ một bên mông vào vùng bụng dưới của Lam Vong Cơ, không chút nào ngạc nhiên khi có một vật cứng nóng như lửa chọc vào.
"Còn gì nữa?" Lam Vong Cơ nhìn chăm chú vào lớp áo ngoài xộc xệch của hắn, dáng vẻ phóng túng hoang dại, bàn tay lưu luyến ở eo hắn từ từ di chuyển đến vùng bụng đang căng cứng, lướt dọc xuống theo thớ thịt thon gầy nhưng rắn chắc, cởi bỏ chiếc quần bằng lụa màu đen của hắn, thả ra du͙© vọиɠ cũng đang phấn chấn bừng bừng giống như thế.
"Còn có... ừm, thích ngươi cởi bỏ quần áo của ta" Nguỵ Vô Tiện đứng lên, hai ba động tác trút bỏ phần vải vóc vướng víu mấy lớp ở đầu gối và mắt cá nhân, phần thân dưới trống trải, từ trên cao nhìn xuống nam nhân mặc bạch y đang nằm ngửa trên tấm thảm.
Hắn tuỳ tiện khép lớp áo ngoài lỏng lẻo lại, chậm rãi dang chân ra, cố ý để Lam Vong Cơ nhìn ngắm hắn từ phía dưới, hắn biết tầm mắt Lam Vong Cơ sẽ không tự chủ được dừng ở chỗ nào, cười thật là hăng hái và say sưa, rõ ràng không uống một giọt rượu nào, mà trên mặt lại hiện ra vẻ ửng hồng sau khi say.
"Thích ngươi ngắm ta" Hắn đưa tay ra sau đầu kéo sợi dây cột tóc ra ném xuống chiếu, chợt dựa vào cái bàn gỗ ngồi xuống, dạng hai chân ra, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào phía trước vật đang hứng trí bừng bừng giữa hai chân mình, cực kỳ chậm rãi kéo ra một tia dịch trong suốt, khiến người kia nhìn thấy thật rõ ràng, rồi đột ngột đưa đầu ngón tay nhét vào miệng mình.
Phong Hoa điện rất yên tĩnh, lúc này ngay cả một cơn gió thổi ngang qua đình viện cũng sẽ bị động tác dâʍ đãиɠ này làm cho xấu hổ phải thối lui, Lam Vong Cơ cảm giác vành tai mình nóng lên, mà âm thanh mυ"ŧ đầu ngón tay ướŧ áŧ của chàng thanh niên trước mắt vang lên khiến người ta gấp gáp đến phát cuồng.
Nguỵ Vô Tiện có thể nào như thế?
Có thể nào không biết xấu hổ như thế.
Lại có thể nào thèm khát như thế.
Bạch y tiên quân luôn trong sáng như gió như trăng trong mắt người đời, hiện giờ sa vào phong cảnh tuyệt diễm mà chàng thanh niên trước mắt bày ra cho y đến mức không thể nào tự kềm chế.
"Lam Trạm," Nguỵ Vô Tiện đưa ngón tay đã liếʍ ướt đến cho y, cười như không cười mà nói: "Ánh mắt của ngươi như muốn xé nát ta".
Phản ứng của Lam Vong Cơ là nhốt chàng thanh niên trong ô vuông tạo bởi hai cánh tay chắc khoẻ cùng với bàn gỗ và l*иg ngực mình, cúi đầu ngậm lấy ngón tay chuyên trêu chọc người kia.
Lam Vong Cơ đè nén cơn nóng bức như muốn bùng phát bên trong cơ thể, cưỡng ép chính mình vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận dùng ngón tay xâm nhập vào phía trong mềm mại của chàng thanh niên, y nhìn món ăn của chính mình, ngón tay thứ hai từ từ bị nuốt vào sâu bên trong, chậm rãi quét một vòng tròn, đồng thời cảm giác được vách thịt non mềm trơn ướt bên trong ruột. Y lại thâm nhập sâu hơn, ngón tay hơi chai ấn vào một nơi nào đó, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên ngẩng mặt rêи ɾỉ ra tiếng, hai chân chợt khép lại, nhưng bị nam nhân đè đầu gối vặn bung ra.
"A, Lam Trạm....!"
"Khó chịu?" Lam Vong Cơ cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của hắn, rút ngón tay ra, lại suy nghĩ sờ đến chỗ có thể Nguỵ Vô Tiện yêu thích.
Lần này đi vào sâu hơn, đốt ngón tay cong lại nhẹ nhàng dùng phần cứng chống vào nơi liên tục co thắt, huyệt khẩu chật chội bị ngón tay căng ra, khi di chuyển có thể nhìn thấy vách thịt đỏ thẫm bên trong. Giọng Nguỵ Vô Tiện mang theo đau đớn và khó chịu lúc bắt đầu từ từ mềm mại mang ý khuất phục khi được xoa tiến vào, l*иg ngực phập phồng kịch liệt hơn cả lúc trêu chọc y trước đó, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không hài lòng.
Nguỵ Vô Tiện thật xui xẻo, thứ y muốn xưa nay không chỉ có thế, chỉ là suy nghĩ đó bị đè nén dưới lớp nước sâu đông lạnh thành băng, vĩnh viễn không có cơ hội nổi lên mặt nước.
"Lam Trạm, ta muốn thứ khác". Chàng thanh niên tóc tai rối tung trong lòng ngực, trán thấm ướt mồ hôi, cánh tay vòng qua ôm cổ nam nhân, sau khi thở hổn hển một hồi thì yêu cầu: "Nhịn không được, ngón tay không đủ, nhanh thao ta đi".
"Quá nôn nóng sẽ làm ngươi bị thương" Lam Vong Cơ cố ép mình kiên trì nhét ngón tay thứ ba vào, nghe thấy tiếng người nọ đột ngột hít hà bên tai.
"A ha..." Chàng thanh niên há to miệng, vừa thở dốc vừa chụp lấy cổ tay Lam Vong Cơ rút mấy thứ đang nhét đầy hậu huyệt của chính mình ra, ngay sau đó đè ngửa Lam Vong Cơ ra, kéo quần của y đồng thời không quên oán trách: "Coi như ta sợ tính kiên nhẫn của ngươi, lâu ngày như vậy, ngươi không gấp sao?"
Lam Vong Cơ khẽ cười, để mặc hắn giở trò trên người mình.
Nguỵ Vô Tiện trở thay lấy một hộp thuốc mỡ từ túi càn khôn trong tay áo giáo phục Cô Tô, dích ra một miếng to, quệt loạn thuốc mỡ trơn mềm lên trên thứ đang ngẩng đầu thẳng tắp của nam nhân, bởi vì lượng thuốc mỡ lấy ra không đúng, đành phải thoa thứ thuốc mỡ gặp nhiệt sẽ tan chảy lên khắp thứ đó từ trên xuống dưới, hắn cắn răng cưỡi lên vùng thắt lưng của nam nhân, nâng mông lên, để qυყ đầυ bóng loáng ở ngay huyệt khẩu, một tay đỡ ngay gốc nam căn đó từ từ ngồi xuống.
Kích thước của vật đó không phải người thường có thể chịu được, mới nhét vào được một chút phía trước, Nguỵ Vô Tiện rõ ràng lộ ra vẻ mặt hối hận, nhưng tay Lam Vong Cơ giữ chặt ngay eo hắn, Nguỵ Vô Tiện đành phải ưỡn eo, rốt cuộc cũng vất vả nuốt được hết dương v*t cực to và nóng bỏng kia.
"A..." Chàng thanh niên thở dốc từng đợt, đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ như sắp chết, cảm giác rõ ràng thịt ma sát với thịt đi thẳng lên tới não, vật thô to đâm sâu vào bên trong, gần như muốn xé hắn ra thành hai mảnh.
Thật sự là hơi hối hận, Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm, nhưng hắn thực tuỷ biết vị nhiều lần, biết rằng cố nhịn lúc này, sau đó sẽ có biết bao nhiêu là sảng khoái.
Lam Vong Cơ lúc này cũng nhẫn nại, y để chàng thanh niên bình tĩnh một chút, sờ lên vết sẹo hình mặt trời có màu đỏ sậm trên ngực hắn, nơi trở nên nóng rực theo cảm xúc kích động, nhịp tim đập cũng rối loạn giống như mình, tình cảm yêu thương cùng với ham muốn chiếm hữu cùng lúc dâng lên như thuỷ triều, nếu như nói rằng chỉ có lúc thế này mới có thể làm cho người này trở nên ấm áp hơn một chút... Vậy thì cứ thế đi.
Y nhổm nửa thân trên ngồi thẳng lên, ôm chàng thanh niên vào lòng, đong đưa vòng eo tráng kiện, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trộn lẫn với tiếng khóc nức nở văng vẳng bên tai, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, lại bị bao trùm lấy bởi sự ngọt ngào.
"Ô, Lam Trạm... sâu quá..." hai chân trần trụi của Nguỵ Vô Tiện quấn quanh eo y, không ngừng lay động theo động tác kịch liệt đẩy lên trên, mỗi khi bị nghiền qua một nơi nào đó ở bên trong, tiếng rêи ɾỉ của hắn liền vυ"t cao dữ dội.
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nhắc nhở: "Nguỵ Anh, nhẹ giọng chút, chỗ này..."
Vừa nghe y nói như thế, Nguỵ Vô Tiện mới đột nhiên nhớ tới: Sảnh tiếp khách này hoàn toàn không có cửa!
"Không phải chứ..." Nguỵ Vô Tiện sợ hãi nói.
Dường như ông trời trêu ngươi, lúc này lại có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân từ xa đi lại gần.
"Này! Rượu đãi khách ở phòng tiệc không đủ, phía trước gào lên muốn thêm đó! Còn không nhanh lên!"
"Tới liền tới liền... Ủa?"
"Sao vậy?"
Mấy tên hầu Lan Lăng Kim thị bưng mâm trái cây và bầu rượu, vừa tán gẫu vừa đi ngang qua hành lang dài bên ngoài Phong Hoa điện, trong đó một người đột nhiên dừng bước chân, hồ nghi nhìn xung quanh.
"Trong Phong Hoa điện còn khách không? Cảm thấy vừa mới nghe có tiếng người". .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
TruyenHD2.
TruyenHD3.
TruyenHD4.
TruyenHD=====================================
"Chẳng lẽ quên dự tiệc hay sao? Thằng Đinh, ngươi đi xem xem, nhắc khách đến sảnh ngoài đi".
Phía sau tấm mành trúc dày, Nguỵ Vô Tiện trợn tròn hai mắt, hoang mang rối loạn đưa tay chụp lấy quần và thắt lưng của mình. Lam Vong Cơ so với hắn có thể bình tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ cổ áo hơi hở ra, một bộ phận nằm ra ngoài vạt áo bên dưới, từ sau lưng nhìn tới hoàn toàn không có gì khác lạ.
Nguỵ Vô Tiện thấy nam nhân vẫn giữ chặt eo của mình như cũ đứng yên bất động, nôn nóng nắm lấy cổ tay y ra hiệu: Mau rút ra!
Lam Vong Cơ lại ôm sát hắn, chỉ kéo áo ngoài của người trong vòng tay lại cho ngay ngắn, rồi cất hết quần áo rơi vãi vào túi càn khôn, ngón tay nhẹ khảy, tiếng đàn Vong Cơ phát ra âm thanh vang vọng.
Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức cả người căng cứng, đột nhiên phát hiện vật đó của nam nhân thậm chí càng to ra thêm, suýt chút nữa la thất thanh, Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt chụp cây sáo trên chiếu, kêu Nguỵ Vô Tiện cắn.
"Đây là Hàm Quang Quân đại nhân..." Người hầu đi vào kiểm tra xuyên qua mấy lớp màn lụa và mành trúc, mơ hồ nhìn thấy trong Phong Hoa điện một bạch y tiên quân ngồi đưa lưng ra phía ngoài, trong lòng giống như ôm thứ gì đó màu đen, tầm mắt bị ngăn cản nên không thấy rõ, lại giống như hình dạng một người.
"Chuyện gì?" Giọng nói trầm ổn của Lam Vong Cơ truyền đến.
Người hầu đang muốn tiến lên, bị một giọng nói ngăn lại, biết tiên quân không muốn có người tới gần, vội vàng lui ra sau vài bước, cung cung kính kính nói: "Hàm Quang Quân đại nhân, yến tiệc bên ngoài đã bắt đầu, ngài không dự tiệc hay sao?"
"Thân thể Nguỵ công tử Vân Mộng không khoẻ, ta ở đây coi chừng, xin đừng quấy rầy" Lam Vong Cơ lên tiếng dặn dò.
"Dạ! Vậy chúng ta lập tức lui ra". Người nọ đáp, dẫn một đám người hầu vội vàng rời đi.
"...." Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra, cắn vào cây sáo của mình, vô cùng hờn tủi chằm chằm nhìn Lam Vong Cơ.
Người này rõ ràng không phải lần đầu tiên gặp tình huống, bình tĩnh cứ như đang ở nhà mình vậy!
Trong mắt nam nhân lộ ra vài phần cảm giác thành tựu, Nguỵ Vô Tiện không thể phản đối, đã bị đỉnh mạnh vào trong cơ thể lần nữa để lấy đi sự chú ý.
"Ô, ưm ưʍ...! Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình bị đâm đến gần như phải ôm sát bả vai Lam Vong Cơ mới không bị ngã ngửa ra, vật kia vừa nóng vừa cứng, khi hoàn toàn hứng chí bừng bừng dường như muốn đem vách thịt non nhỏ hẹp ở huyệt khẩu căng ra đến mức trắng bệch, chỗ hai người tương liên ướt đẫm thuỷ dịch nhờn dính, theo sự va đập của cơ thể phát ra tiếng nước vang dội. dương v*t ở trước người hắn cũng cương to, cọ xát trên bụng nam nhân thành một mảng ướŧ áŧ, Lam Vong Cơ liền duỗi tay cầm lấy du͙© vọиɠ đỏ thẫm run run đó, xoa bóp vuốt ve cùng với lực đạo ra vào càng thêm hung hăng, tốc độ ra vào càng thêm gấp rút.
Tiếng Nguỵ Vô Tiện tràn ra khỏi cổ họng, phía trước phía sau cùng lúc bị tấn công, kí©h thí©ɧ đến mức càng lúc co lại càng chặt hơn, sự sung sướиɠ mãnh liệt cùng với đau đớn rất nhỏ do sâu bên trong bị căng đầy làm cho đầu óc hắn trống rỗng, khoảnh khắc cây sáo ngậm trong miệng rơi xuống tấm thảm mềm hắn muốn thét to lên, nhưng bị nam nhân hôn lấy, tiếng rêи ɾỉ cùng với tiếng xin tha ngọt ngào nuốt hết xuống cùng với dòng dịch trắng đυ.c phun tung toé, chỉ còn lại khoảng trống vô cùng sau cơn hoan ái cực kỳ hạnh phúc, trong bụng giống như được lấp đầy bởi cảm giác căng trướng, cùng với chính mình được ôm chặt thật ấm áp.
Làm việc này thật đúng là tiêu hao thể lực... Nguỵ Vô Tiện lười biếng rũ rượi ngã xuống tấm thảm, đôi mắt ướŧ áŧ đón nhận ánh mắt khao khát hung hăng muốn ăn người còn sót lại của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng phát ra tiếng cười.
"Quá kí©h thí©ɧ, Lam Trạm, ngươi thật biết cách!"
"Ừm"
"Nếu như người hồi nãy thật sự đi vào thì làm sao?"
"... Đánh cho xỉu".
"Ha ha ha ha ha ha Hàm Quang Quân, ngươi căn bản đã học hư rồi!"
"Học theo ngươi"
"Vậy ta dạy ngươi cái khác nữa? Ha?"
Màn đêm buông xuống, phòng tiệc Lan Lăng Kim thị vẫn ồn ào, mà trong Phong Hoa điện xa xôi, tiếng cười nói yếu ớt dần dần biến mất, ngàn sao lấp lánh, phong nguyệt vô biên.