Hôm nay chủ nhà Lan Lăng Kim thị của Kim Lân Đài tổ chức Hội Thanh Đàm và yến tiệc, mời các đại gia tộc thảo luận các vấn đề quan trọng của tiên môn sau Xạ Nhật Chi Chinh, tất nhiên có ý đồ phân chia địa bàn.
Thời gian đến bữa tiệc tối vẫn còn sớm, khách mời của các thế gia đã lục tục đến Kim Lân Đài, Kim Quang Thiện phái người đến tươi cười đón tiếp, hành lang quanh co uốn lượn và các khu vườn đầy hoa đều có tu sĩ nghỉ chân, hào hứng phấn khởi trò chuyện.
Lam Khải Nhân và Lam Thị Song Bích của Cô Tô Lam thị đều đến, chứng tỏ lần họp này quan trọng, sau khi Lam Khải Nhân đến thì đi gặp gỡ các trưởng lão khác cùng thế hệ, Lam Hi Thần thì đi tìm bằng hữu, còn Lam Vong Cơ hỏi thăm một chút, liền biết được hành tung của Nguỵ Vô Tiện.
Xui xẻo làm sao, Lam Vong Cơ đến gần khu vườn hoa tử đằng đang nở rộ, thì nghe thấy một trận cười ngọt ngào của các nữ tu. Làn hương thơm lừng, một nhóm các nữ tử trẻ tuổi mặc giáo phục của các thế gia vây quanh chàng thanh niên tuấn tú mặc hắc y, chàng thanh niên đó không biết nói cái gì, mà khiến cả đám nữ tu cười mắng vui vẻ.
Người nọ không phải Nguỵ Vô Tiện thì là ai? Lam Vong Cơ dừng bước ở xa xa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nhóm người.
Nguỵ Vô Tiện đưa lưng về phía lối vào của khu vườn, nếu không quay người lại sẽ không thấy y, mà các nữ tu vây quanh hắn quả thực bị chàng thanh niên phong lưu phóng khoáng làm cho mê tít, căn bản không chú ý có người tới.
Một cô nương Thanh Hà tướng mạo xinh đẹp ôm trong tay một bọc vải được gói ghém khéo léo đưa cho Nguỵ Vô Tiện, không biết nói gì đó, mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Một nữ tử Lan Lăng khí chất thanh nhã khác cũng lấy ra một túi giống như là món điểm tâm, nũng nịu nhét vào tay Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ sau khi im lặng nhìn một lúc, thì xoay người rời đi.
"Ái chà, vị mới đến vừa rồi kia là Hàm Quang Quân phải không" Lúc này một nữ tu Vân Mộng mặc áo tím đi vào trong sân tham gia cùng các nữ tu, ngón tay khẽ xoa môi, ánh mắt kinh diễm đua nhau quay đầu lại.
"Hả? Lam Trạm tới ư? Sao ta lại không phát hiện...." Nguỵ Vô Tiện nghe vậy quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của nam nhân mặc bạch y đang đi xa.
"Ừm...." Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lam Vong Cơ, ánh mắt đầy thâm ý, tựa như trong chớp mắt đã nghĩ thông suốt chuyện gì. Hắn hơi cúi đầu, đẩy trả các túi đựng điểm tâm của hai cô nương hồi nãy về trong tay các nàng, cười lắc đầu: "Cám ơn tâm ý của các cô nương, điểm tâm này ta không thể nhận"
"Ủa? Tại sao?" Tiểu cô nương Thanh Hà kêu lên.
Nguỵ Vô Tiện hờ hững chắp tay sau lưng, hơi khoe khoang nói: "Ta đã có người yêu thích rồi".
"Thích người khác với điểm tâm của chúng ta có liên quan gì đâu?" Nữ tử Lan Lăng khó hiểu hỏi.
"Các cô nương còn nhỏ, chưa hiểu mấy việc này" Nguỵ Vô Tiện cười hì hì lắc đầu, lại lần nữa quay đầu nhìn về hướng Lam Vong Cơ đã biến mất, mới nhẹ giọng nói: "Thích chính là tự mang ách vào mình, thật sự là không thuận tiện, không thể cùng người khác lui tới thân thiết, cũng không nên nhận lễ vật. Nhưng... kể từ đó trên đời này sẽ có người toàn tâm toàn ý đối xử với cô nương, suy nghĩ cho cô nương, cho dù không nói nhiều lời, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn trên người của cô nương. Cô nương có thể cùng hắn sinh sống, chắc chắn sẽ không bao giờ có lúc nào rảnh rỗi đến nỗi phải tìm người khác để nói chuyện giải sầu cho bớt cô đơn, cô nương biết người đó thuộc về mình, bằng lòng mãi mãi ở bên cạnh cô nương".
"Oa..." Tiểu cô nương Thanh Hà kêu lên đầy mong đợi: "Thật tuyệt vời...."
"Các cô nha, đợi mấy năm nữa đi" Nguỵ Vô Tiện cười, tạm biệt mọi người, nhanh chóng đuổi theo hướng Lam Vong Cơ vừa rời đi.
Đáng tiếc Hàm Quang Quân đi quá nhanh, Nguỵ Vô Tiện không tìm được, ngược lại trên hành lang bị Giang Trừng đang đi tìm hắn dự tiệc đúng lúc bắt được, đành phải chuyển hướng đi về phía phòng tiệc trước.
"Hoá ra ngươi ở chỗ này, đi nhanh một chút!" Giang Trừng ném cho hắn một thanh kiếm vỏ đen cổ xưa cho Nguỵ Vô Tiện, tức giận nói: "Này, kiếm của ngươi".
Nguỵ Vô Tiện giật mình chụp lấy linh kiếm của mình, trừng mắt nói: "Ngươi thế mà lại mang giúp ta?"
Giang Trừng trừng mắt nhìn hắn: "Trước khi đi ra nhìn thấy ngươi quên kiếm ở thư phòng, ngươi con mẹ nó tại sao không quên mang giày?"
Nguỵ Vô Tiện nhàn nhã cười: "Vậy phải xem là ra cửa với ai, nếu là một mỹ nhân đến, đừng nói là giày, ta sợ là ngay cả quần cũng có thể không mặc".
Ánh mắt Giang Trừng nhìn hắn tràn ngập thương hại, giọng điệu đầy thâm ý nói: "Chà, giống vị sau lưng ngươi đây, có hợp nhãn không ha?"
Nguỵ Vô Tiện quay đầu, đập vào mắt là Hàm Quang Quân sắc mặt băng giá ngàn năm, tức khắc hốt hoảng: "Ặc... Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ lạnh lùng liếc hắn một cái, chậm rãi mà rõ ràng nói từng chữ: "Cợt nhả"
Hàm Quang Quân vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng xoay người rời đi.
Nguỵ Vô Tiện xấu hổ đứng yên tại chỗ, bị Giang Trừng dùng sức huých một cái: "Ngu ngốc, mau đi xin lỗi. Người ta giận bỏ đi rồi kìa".
Nguỵ Vô Tiện nhe răng trợn mắt với hắn: "Còn không phải tại ngươi nói năng lung tung".
Giang Trừng chế giễu đáp trả: "Ai nói không mặc quần trước? Ta mà là Lam nhị thì đã sớm rút kiếm đâm ngươi!"
"....." Nguỵ Vô Tiện nhất thời lại không nghĩ ra lời gì để phản bác.
Nhưng Trạch Vu Quân đến đây cùng với Hàm Quang Quân, mỉm cười thân thiện với Vân Mộng Song Kiệt, đưa cho Nguỵ Vô Tiện một hộp đồ ăn bằng gỗ mạ vàng đang cẩm trong tay, ôn tồn điềm đạm nói: "Vong Cơ sẽ không để bụng đâu --- Đây là trà xanh và bánh hoa đặc sản vùng Lan Lăng, ngươi mang đi cùng ăn với Vong Cơ nhé?"
Nguỵ Vô Tiện ôm lấy hộp đồ ăn, vội vàng nói: "Cám ơn Trạch Vu Quân!" Hắn nhanh chóng chạy đi, giống như một cơn lốc cuốn theo những cánh hoa.
Giang Trừng khoanh tay, hận rèn sắt không thành thép mà hừ một tiếng nhìn theo bóng dáng hắn.
Ngược lại Lam Hi Thần lại nhẹ nhõm cười nói: "Khiến Giang tông chủ lo lắng rồi".
Giang tông chủ ngước gương mặt sắc sảo lên, đầy thâm ý nói: "Trạch Vu Quân cũng thật vất vả nha".
Lam Hi Thần mím môi cười: "Ta cảm thấy bọn hắn như thế rất thú vị".
Giang Vãn Ngâm lắc đầu, ra vẻ ông cụ non nói: "Ngốc muốn chết --- Người đã lớn như vậy mà gặp chuyện này còn ấu trĩ hơn con nít nhà bên".
Lam Hi Thần nhìn biển hoa Kim Tinh Tuyết Lãng nở rộ ở trước sân, nhẹ giọng nói: "Hy vọng bọn hắn có thể thuận lợi tìm hiểu nhau".
Giang Vãn Ngâm cũng hạ thấp giọng nói theo: "Chỗ thúc phụ của ngươi..."
Lam Hi Thần cười khổ: "Ta sẽ giúp hết sức".
Cách đó không xa, một nam tử khoác áo bào thêu hoa Kim Tinh Tuyết Lãng nhìn thấy tất cả mọi chuyện phát ra một giọng cảm thán ngạc nhiên khe khẽ với vẻ không thể tin nổi: "Đây thật là... Nhị ca và Giang tông chủ đều giúp Hàm Quang Quân theo đuổi vị Nguỵ công tử kia..."
Tông chủ Thanh Hà Nhϊếp Thị Nhϊếp Minh Quyết đứng ở bên cạnh hắn không nghe rõ, thắc mắc: "A Dao, ngươi nói gì?"
Nam tử có khuôn mặt thanh tú thu hồi ánh mắt, trên mặt lại là nụ cười ngoan ngoãn thong dong khách sáo: "Không có gì, đại ca, xin mời đến phòng tiệc. Tiệc tối sắp bắt đầu rồi".