Có rất nhiều cư dân bình thường ở bên trong thành Lang Gia, Nguỵ Vô Tiện không thể công khai để thủ hạ tà linh của hắn ngang nhiên hành động cùng với hắn, tất cả đều thả ở khu nghĩa địa ở ngoại ô.
Hôm nay hắn không tham gia nghị sự, trái lại quay về chỗ ở tạm của mình, tìm hồ dán, kéo, giấy Tuyên Thành mày mò cả một buổi chiều, cho đến khi trời tối Lam Vong Cơ mang theo hộp đồ ăn đến, hắn mới phát hiện mình sớm đã đói đến mức ngực dán vào lưng.
Trăng non treo cao trên bầu trời xanh thẫm, gió nhẹ mang tới hương hoa cùng một chút mùi đàn hương khó nhận ra, nam nhân mặc bạch y như tuyết chậm rãi đi vào sân, đặt hộp đồ ăn màu đỏ son mạ vàng lên bàn đá, nhẹ giọng nói: "Nguỵ Anh".
"Ồ? Lam Trạm? Sao ngươi lại tới đây?" Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu, trong tay cầm một con người giấy nhỏ cỡ lòng bàn tay, tay kia cầm bút đang muốn vẽ miệng cho búp bê bị chệch đi, búp bê kia trong nháy mắt từ miệng nhỏ hoa đào biến thành mồm to đỏ lòm.
Lam Vong Cơ nhìn thấy dung mạo không nỡ nhìn của người giấy trong tay hắn, khẽ lắc đầu, mở ra hộp đồ ăn, đem mấy món ăn nhẹ và thố canh bày ra mặt bàn, giải thích: "Không thấy ngươi ở nhà ăn, nghĩ rằng ngươi chưa ăn tối".
Nguỵ Vô Tiện buông con người giấy bị huỷ dung xuống, đứng dậy khỏi ghế, vặn vẹo thắt lưng cứng đờ cả ngày, ngửi thấy mùi đồ ăn tâm trạng tốt lên, vui vẻ giơ tay lấy đôi đũa: "Buổi chiều ta bận rộn... Chà, thơm quá nha! Đầu bếp Lang gia rốt cuộc đã thông suốt rồi, vậy mà lại có món ăn cay".
Trên bàn ngoại trừ thố canh, còn có món Lạt tử kê (
gà cay Trùng Khánh), cải trắng xào chua cay và cơm chiên thịt muối trứng gà nóng hôi hổi, món gà cay kia phủ lớp sa tế đỏ tươi, khiến ngón trỏ người ta không yên.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay có dính chút mực của Nguỵ Vô Tiện, dùng ánh mắt chỉ sang giếng nước bên cạnh: "Rửa tay trước".
"Được rồi, Lam Trạm, ngươi quản ta còn nhiều hơn sư tỷ". Thanh niên mặc hắc y chạy hai ba bước đến giếng nước bên cạnh múc nước rửa tay, còn cười quay đầu lại trách móc y.
"Canh là Giang cô nương nhờ ta đưa tới". Lam Vong Cơ nhìn hắn một cách nuông chiều, chỉ chỉ chiếc thố bằng sứ trắng ở trên bàn.
Nguỵ Vô Tiện reo mừng một tiếng, lau khô tay chạy đến ngồi xuống bên cạnh bàn, thuận tay kéo Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh hắn, mở nắp thố canh, quả nhiên là canh sườn hầm củ sen chính hiệu.
Xương sườn được hầm đến mềm rục, dùng muỗng múc nhẹ nhàng là xương thịt rời ra, miếng ngó sen vừa bột vừa mềm, thấm đẫm mùi nước thịt hầm, thơm đến mức khiến người ta nhịn không được muốn nuốt cả đầu lưỡi. Nguỵ Vô Tiện húp mấy muỗng canh rồi gặm xương sườn, thấy tư thế Lam Vong Cơ rụt rè ngồi ngay ngắn bất động, cười cong cả mặt mày, ôm thố canh múc một muỗng đưa tới bên miệng Lam Vong Cơ: "Sư tỷ của ta nấu canh ngon nhất thiên hạ, chia cho ngươi một nửa, cảm ơn ngươi thay ta mang cơm chiều tới đây".
Bọn hắn vốn là ngồi song song, dáng hai người đều cao lớn, bả vai gần như chạm vào nhau, muỗng canh này Nguỵ Vô Tiện đưa tới bên miệng y, Lam Vong Cơ lùi lại cũng không được, tiến tới cũng không xong.
"Ta đã ăn cơm tối rồi". Ngón tay để trên đầu gối của Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích, đôi mắt y dưới ánh trăng có vẻ nhạt màu một cách dị thường, lại không có cảm giác cự người từ xa ngàn dặm, mà là màu của sự bối rối bất an.
"Nè, canh của sư tỷ no cũng uống được" Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Hơn nữa cơm chiều nhà các ngươi không phải đều không được ăn quá ba chén sao? Ăn thêm chút canh cũng không làm ngươi no chết".
Lam Vong Cơ làm như sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu với dáng vẻ như một tráng sĩ bị bẻ gãy cổ tay, đôi môi mỏng xinh đẹp chạm vào muỗng canh, sau đó uống hết miếng canh trong bàn tay đang giơ trong không trung của Nguỵ Vô Tiện.
Tuy rằng sớm biết Cô Tô Lam thị Song Bích tướng mạo xuất chúng, nhưng cho dù là Nguỵ Vô Tiện, cũng chưa thấy qua Lam Vong Cơ cúi đầu lần nào. Vừa rồi vì trời tối dần nên đốt đèn dầu, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào hàng lông mi mảnh dài đen như mực của người nọ, ánh đèn tôn lên chiếc mũi thẳng tắp của người nọ đến mức như tiên nhân trong tranh, yên tĩnh như Thái Sơn, sâu sắc phi phàm.
"...." Nguỵ Vô Tiện buông lỏng tay cầm thìa, lập tức người nọ làm như đã chuẩn bị sẵn giữ chặt lấy, chiếc muỗng sứ tinh xảo mới không rơi vỡ trên mặt đất.
"Dùng bữa" thái độ Lam Vong Cơ thản nhiên lấy đi thố canh và chiếc muỗng sứ trong tay hắn, dùng ánh mắt ra hiệu kêu hắn dùng bữa.
Lúc này tim của Nguỵ Vô Tiện đập mạnh hơi mất kiểm soát, trong đầu hỗn loạn vang lên bốn chữ "sắc đẹp hại người", cầm đôi đũa và chén cơm lên vùi đầu dùng bữa, ăn mà không biết mùi vị gì. (
Chung quy Tiện Tiện vẫn là mê trai, haha....) Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh ăn canh từng chút một, thấy hắn ăn cơm mà ăn đến tâm hồn bay bổng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là tuân thủ gia huấn ăn không nói, nên không mở miệng.
Sau khi ăn xong Nguỵ Vô Tiện dọn dẹp chén đũa, cười nói với Lam Vong Cơ: "Canh của sư tỷ ta thế nào? Ta không nói quá chứ?"
"Tay nghề của Giang cô nương phi phàm" Lam Vong Cơ lên tiếng khen ngợi, ngay sau đó hỏi hắn: "Bữa tối như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, mơ hồ nói: "Ngươi nói đồ ăn hồi nãy? Ăn rất ngon nha, ta thích đồ ăn cay".
Lam Vong Cơ làm như mơ hồ khẽ thở ra, hơi hơi gật đầu: "Vậy thì tốt".
Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ cho rằng Lam Vong Cơ sắp đi, định tiếp tục thí nghiệm ban ngày chưa làm xong, không ngờ đối phương lại bày đàn trên bàn đá, ngón tay thon dài ấn ra những âm thanh chậm rãi.
"Thanh tâm âm?" Thanh niên mặc hắc y cầm người giấy nhỏ bị huỷ dung đang định sửa chữa, nghe tiếng nhạc nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Ánh mắt Lam Vong Cơ dừng trên đàn, nhẹ nhàng nói: "Cả ngày ngươi ở cùng với quỷ vật, Thanh tâm âm có thể giúp ngươi định thần, loại trừ oán khí".
Oán khí là nguồn gốc để hắn kiểm soát sức mạnh của quỷ vật, đừng nói là loại trừ, càng nhiều mới là càng tốt. Nguỵ Vô Tiện trợn tròn mắt, lên tiếng từ chối: "Thanh tâm âm vô dụng với ta".
Lam Vong Cơ ngẩng đầu, không nói lời nào chăm chú nhìn hắn, một lát sau, vẫn là quyết định không để ý tới hắn, tiếp tục ấn dây đàn tấu nhạc.
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện không do dự, định đứng dậy bỏ chạy lấy người, nhưng nghĩ thật ra đây là nơi ở của mình, không có lý do gì để mình đi trước. Huống chi, thời gian gần đây thái độ của Lam Trạm với hắn có chút mò không ra, linh quang chợt loé, hắn rút cây sáo bên hông ra, để sát lên môi thổi ra một đoạn nhạc hơi quỷ dị.
Tiếng đàn như trầm ngâm suy tưởng, tiếng sáo lại giống như trên đỉnh núi mọc ra thông tùng chằng chịt như rồng có sừng, tràn đầy sức sống, nhưng lại có bề ngoài kỳ lạ.
Lam Vong Cơ hơi lộ vẻ kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm mà sáng ngời, ngàn vì sao trong đôi mắt đó cũng đơn thuần, cũng trong trẻo như lúc mới gặp ở bên ngoài bức tường của Vân Thâm Bất Tri Xứ, như thể từ đó đến nay những lệ khí và oán niệm dính trên người hắn đều biến mất không còn tung tích. Vì vậy vẻ mặt nghiêm túc của Lam Vong Cơ hơi giãn ra một chút, khi cổ tay chuyển động là tiếng đàn chuyển sang khúc nhạc khác, cũng là một khúc nhạc trầm ổn khiến người ta tĩnh tâm, nhưng bao hàm vài phần ý vị giang tay chào đón khó diễn tả thành lời, như cơn mưa thu rơi xuống, rửa sạch lá thông đến xanh biếc tươi mới.
Chàng thanh niên mặc hắc y giấu nụ cười trên môi sau cây sáo, tiếng sáo được sự hỗ trợ của tiếng đàn bay vυ"t lên cao, như cành lá tùng bách vươn xa, nổi loạn vượt trội một cách linh động rực rỡ.
Tiếng đàn quanh quẩn trong đêm tĩnh mịch, ánh trăng rơi xuống như bạc như nước, chiếu lên khuôn mặt tuyệt đẹp của nam nhân mặc bạch y ngồi trước bàn đá đến hư ảo và tuấn lãng.
Tiếng sáo véo von hoà cùng tiếng đàn, mơ hồ có ý hưng phấn và khıêυ khí©h. Tiếng đàn thất huyền vang lên thánh thót, ngay sau đó chuyển sang ngân dài, bao vây lấy tiếng sáo sắc bén mang vào đại dương rộng lớn sâu thẳm, hoà thành một thể.
Tiếng sáo giống như không chịu thua vυ"t cao lên, xuyên qua trời đêm đầy sao, phá mây đi ra.
Còn tiếng đàn đuổi theo phía sau, dày đặc đan thành một tấm lưới, không chỉ tiếng sáo réo rắt, mà ngay cả người thổi sáo cũng được ôm lấy một cách dịu dàng, cho đến tận bình minh ---
Hợp tấu đàn sáo đêm hôm đó vang lên thật lâu, thư phòng của Lam Hi Thần ở nơi xa, nghe ra ý tứ hạnh phúc trong tiếng đàn, nên khi phê duyệt công văn tin tức chiến sự thì không nhịn được cười khẽ.
Mà Giang Vãn Ngâm đáng thương không biết nhạc lý, bị làm phiền đến mức ngủ không được, đến nửa đêm rốt cuộc không thể chịu được nữa, giận dữ đóng sầm cửa phòng, hét lên: "Ai đó, kêu hai cái tên nửa đêm không ngủ hứng tình ngu ngốc kia cút ra xa một chút coi!"
- -----------------------------
Tiểu phiên ngoại: Sư tỷ đang lặng lẽ giúp đỡ tại phòng bếp của tiên phủ Kim gia Lang gia. Giang Yếm Ly gặp Lam Vong Cơ ở phòng bếp. Giang Yếm Ly: "Hàm Quang Quân, ngài sao lại tới đây?" Lam Vong Cơ: "Có thể mượn bếp dùng một chút không?" Giang Yếm Ly: "Tất nhiên có thể, ngài bỏ lỡ bữa cơm sao? Đừng ngại nói ta lấy cho". Lam Vong Cơ: "Không làm phiền Giang cô nương". Lam Vong Cơ bất động thanh sắc nhìn Giang Yếm Ly lấy từ trong nồi hầm ra ba thố canh để ở bên cạnh, sau đó xắn tay áo thái rau để chuẩn bị. Giang Yếm Ly: "Nhiều ớt cay như vậy à? Hàm Quang Quân đây là muốn làm món gì vậy?" Lam Vong Cơ: "... Nghe nói người Vân Mộng thích ăn cay, số lượng như vậy có nhiều quá không?" Giang Yếm Ly: "Ai da, thì ra là thế. Hôm nay A Tiện chưa ăn cơm chiều ha. Lượng ớt như thế này với hắn là vừa đủ, ở đây ta còn có một thố canh, lát nữa nếu không phiền nhờ Hàm Quang Quân mang cho hắn luôn nhé?" Lam Vong Cơ: "Được". Thế là Giang Yếm Ly bắt đầu dạy cho Hàm Quang Quân các món ăn Tiện Tiện yêu thích.