"Người trẻ tuổi đúng là có tinh thần" hắn nói với Ôn Ninh ngồi ở trước, dừng một chút hắn lại nói tiếp "Đợi lát nữa đưa ta về đến cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi đi tìm bọn Tư Truy đi...Noãn sơn thú kia cũng không phải là yêu thú hung ác nhưng đôi khi cũng rất phiền toái. Có ngươi, bọn hắn cũng không gặp chuyện gì lớn"
Ôn Ninh đang nghĩ tới a Uyển, nghe thấy vậy thì nghiêm túc gật đầu, ý sẽ chăm sóc tốt cho bọn tiểu bối. Nhưng mà cậu không nhịn được quay lại nhìn Ngụy Vô Tiện đang ở trong xe ôm hoa, khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra vài phần mệt mỏi, cậu nhỏ giọng, nói "Lần sau...Không biết có thể cùng Ngụy công tử đi săn đêm không?"
Ngụy Vô Tiện chống cằm nhìn cậu, nhíu mày nói "Ôn Ninh, ngươi nghĩ gì thế. Mọi chuyện có lần một tức sẽ có lần hai, có lần hai thì có lần ba. Chuyến đi này không phải rất suôn sẻ sao? Cho nên, sau này thời gian đi săn đêm sẽ còn nhiều hơn"
Lúc này Ôn Ninh mới gãi đầu, cũng yên lòng, cười ngu ngơ.
Từ thành ở chân núi đến cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không mất nhiều thời gian. Xe ngựa dừng lại, Ôn Ninh đỡ Ngụy Vô Tiện xuống xe, vừa ra tới cửa thì phát hiện đã có người sớm đã đứng đây tiếp đón hắn. Theo hiểu biết của hắn, đây là y sư Lam thị lúc trước thường xem bệnh cho hắn.
Y sư hành lễ với hắn, nói là Hàm Quang Quân phân phó, đoán chừng hôm nay Ngụy công tử sẽ trở về nên lệnh cho người đó chờ ở đây.
Ngụy Vô Tiện bất lực: Người này đúng thật là, mọi thứ đều làm hết không sót... hắn lắc đầu, quay đầu nói với Ôn Ninh đừng tiễn nữa đi tìm a Uyển đi. Hắn cũng muốn mời Ôn Ninh vào, nhưng thứ nhất chuyện hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ là bí mật, thứ hai hắn cũng không phải là chủ, không thể thay chủ tiếp khách được. Mà Qủy Tướng Quân cũng quá mức nổi bật, chuyện mời khách uống trà đành thôi vậy.
Thế là hai người từ biệt, thống nhất sẽ liên lạc với nhau qua thư từ. Sau đó Ngụy Vô Tiện với y sư đi về Tĩnh thất. Trên đường đi, y sư nhìn sắc mặt của hắn, hỏi tình hình của hắn gần đây, nói sẽ điều chỉnh một chút thuốc hằng ngày của hắn: ít thuốc dược tính mạnh, chú trọng vào việc giữ ấm. Thấy hắn còn mang theo Thiên Tử tiếu, người này lắc đầu nói: Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, sau đó đều tịch thu hết.
Vò rượu này là Ôn Ninh cầm lấy khi bước xuống xe, Ngụy Vô Tiện cũng giấu không được, muốn phản bác: Lam Trạm cho hắn uống Thiên Tử tiếu, còn cho hắn mua. Nhưng y sư nói tiếp, thân thể hắn âm hư, không nên đυ.ng đến rượu này. Ngụy Vô Tiện đành phải đem sự phản bác của mình nuốt ngược trở về - lời khuyên của y sư vẫn là trên hết.
Aizz, nhưng mà mùi vị này cũng không tồi. Ngụy Vô Tiện mong chờ nhìn vò rượu trong tay y sư. Trên đường đi đối phương cũng nói không ít, đại khái là Lam Vong Cơ như vậy mà lại thả hắn đi ra ngoài săn đêm, chuyện này thật quá mức hoang đường, y sư cau mày lặp đi lặp lại khuyên bảo hắn phải chú ý đến cơ thể, sau này không thể làm những chuyện mạo hiểm như vậy nữa.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy y sư nói cũng hơi quá. Cũng không phải hắn tự tin với thân thể của mình mà những y sư Lam thị này ít nhiều gì cũng bị tra tấn bởi một năm hắn triền miên trên giường bệnh. Mặc dù y sư chăm sóc người bệnh là điều hiển nhiên, nhưng người bệnh này quá mức đặc thù, tình trạng cũng không tốt, Hàm Quang Quân dính vào cũng không tốt.
Ngụy Vô Tiện suy đoán: Y sư này khuyên nhủ chắc cũng có một ít ý tứ của các trưởng lão, muốn hắn an phận dưỡng bệnh, đừng có chạy loạn gây chuyện, để Vân Thâm Bất Tri Xứ thái bình.
Y sư dẫn hắn đến cửa Tĩnh thất sau đó cáo từ. Ngụy Vô Tiện ôm bó hoa đứng sau cánh cửa, nhìn bạch y kia, bất đắc dĩ nghĩ: Cũng không phải hắn an phận thì Vân Thâm Bất Tri Xứ mới thái bình. Dù sao Tiên đốc hiện tại, không phải là Tiên đốc của Cô Tô Lam Thị mà là Tiên đốc của cả thiên hạ. Muốn làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, cười cười rồi trở vào, tìm mấy cái bình sứ đẹp cắm hoa vào, để ở vài nơi trong phòng. Hiện tại hắn không có tâm trạng chăm sóc đám phong lan nên tạm thời ném chúng ở ngoài cửa. Sau đó hắn lấy hai quyển thoại bản mới mua từ trong vạt áo, ngáp ngắn ngáp dài nhét dưới gối của mình.
Đi xa về, cả người hắn bê bết mồ hôi, hắn tắm rửa rồi thay một bộ y phục – trời đã chạng vạng nhưng Lam Vong Cơ vẫn chưa về. Lúc Ngụy Vô Tiện leo ra từ thùng tắm thì cũng đã buồn ngủ mở mắt không nổi. Mùi đàn hương quen thuộc trong Tĩnh thất luôn giúp hắn tĩnh tâm và thả lỏng thân thể. Hắn miễn cưỡng lau lau tóc, khăn ướt vẫn còn trong tay rồi một phát cắm đầu lên giường, nặng nề thϊếp đi.
28/11/2021