Ngụy Vô Tiện bị số lượng gia quy khủng bố của Lam gia đả kích không nhỏ, nhất thời trở nên có chút mất hứng. Lam Vong Cơ muốn nói gì đó để trấn an hắn một phen, nhưng y vốn ăn nói vụng về, không biết nói thế nào cho phải.
Ở Lam gia, phạm lỗi thì phải chịu phạt. Đó là một ý niệm đã ăn sâu vào tâm trí của y, gần như là một chân lý hiển nhiên. Y biết, với tính cách của Ngụy Vô Tiện, ở Lam gia tất nhiên chịu phạt không ít. Y thân là người chưởng phạt, sao có thể thiên vị được chứ?
Không được!
Bất quá, Càn Khôn nhất thể. Nếu Ngụy Anh phạm lỗi, mình thay hắn chịu phạt là được.
Ngụy Anh có thể đồng ý ở cùng mình đã là chuyện cầu cũng không được rồi, nhỡ đâu chỉ vì gia quy Lam gia sâm nghiêm mà cả ngày phải cẩn thận dè dặt, ngó trước trông sau, như vậy cũng quá hà khắc với hắn rồi.
"Đợi hợp tịch rồi, ta và ngươi cùng nhau đi săn đêm bên ngoài là được. Lam gia đã có huynh trưởng". Suy nghĩ hồi lâu sau, Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng nghĩ ra được một biện pháp xem như vẹn toàn.
Hai mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên, nhưng chợt tối sầm lại: "Còn đứa nhỏ thì sao bây giờ? Nó còn nhỏ, không thể theo chúng ta lăn lộn bên ngoài suốt được."
Lam Vong Cơ lập tức khựng lại. Cũng không thể trách y không suy nghĩ chu toàn được. Y vốn không nắm chắc rằng đứa nhỏ là con của mình, vậy nên y vẫn chưa thích nghi với danh phận phụ thân này, không khỏi bỏ sót mất chuyện đó.
Điều này làm cho y lập tức chấn chỉnh lại tinh thần.
Y đã nói là chịu trách nhiệm với đứa nhỏ này thì phải làm nghiêm túc đàng hoàng cho tới cùng, nếu không sẽ phụ sự tín nhiệm của Ngụy Anh đối với mình.
Y suy nghĩ một chút, lại nói: "Thế thì, ta tìm một biệt viện, chúng ta ở bên ngoài là được."
Ngụy Vô Tiện vô cùng sửng sốt.
Người như Lam Vong Cơ mà có thể làm được chuyện đó sao? Sau khi thành thân lại dọn ra sống ở bên ngoài chứ không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, để cho người ngoài biết được chắc chắn không tránh khỏi lời ra tiếng vào, chê cười một trận. Bản thân Ngụy Vô Tiện tất nhiên không thèm để ý đến mấy việc này, nhưng hắn cũng không muốn thanh danh của Lam gia bị tổn hại. Thật không ngờ Lam Vong Cơ lại chủ động đề xuất việc không ở tại Lam gia, người này cũng quá tốt với hắn rồi.
"Nhưng mà, ngươi làm như vậy, sẽ không bị thúc phụ ngươi mắng sao?" Ngụy Vô Tiện có chút đau lòng, lại nhớ tới một chuyện khác: "Đúng rồi, chuyện của chúng ta, ngươi đã nói cho người nhà biết chưa?"
Lam Vong Cơ nói: "Vẫn chưa."
Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: "Vậy trước đừng nói cho bọn họ biết. Ta không nhớ rõ chuyện làm sao có đứa nhỏ này, nhưng nhìn qua, ngươi cũng không giống người sẽ làm ra chuyện cưỡng bức người khác. Vậy khả năng cao là Vũ Lộ kỳ của ta tới đột ngột, một hai quấn lấy ngươi, ngươi nhất thời mất khống chế nên mới làm ra chuyện đó. Đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi không cần phải chịu phạt vì chuyện này."
Lam Vong Cơ cũng không muốn cùng hắn thảo luận về vấn đề này, bởi vì y đối với chuyện hai người có từng giao hợp không hoàn toàn không nhớ gì. Nếu hai người thật sự đã từng kết khế, vậy thì chỉ có thể là ở đáy động Huyền Vũ. Nhưng khi y tỉnh lại thì thấy Giang Phong Miên đã dẫn theo người tìm được bọn họ. Y cũng chỉ từ lời của Giang Phong Miên, biết được là Ngụy Vô Tiện không sao, sau đó liền rời khỏi Mộ Khê Sơn trở về Cô Tô.
Mà khi ấy ở trong động, bởi vì phân hóa mà ý thức của y trở nên mơ hồ, những chuyện phát sinh trong lúc ấy, y không có bất kỳ ấn tượng gì cả.
Nếu khi đó Ngụy Vô Tiện cũng phân hóa, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến cho một người vốn nên là Càn Nguyên thiên tư tung hoành như hắn lại phân hóa thành Khôn Trạch chứ? Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như khi ấy hai người đã kết khế, vậy thì tính toán thời gian, quả thật đứa nhỏ rất có khả năng là của mình.
Dù là khi ấy phân hóa, ý thức mơ hồ cùng Ngụy Vô Tiện loạn tình hay là bây giờ, thừa dịp người ta hồ đồ mà nhảy vào chiếm Khôn Trạch của người khác, đối với Lam gia đều là lỗi lớn khó có thể bỏ qua, bị phạt là chuyện khó tránh khỏi.
Nhưng y lại không dám nói ra chuyện này, sợ Ngụy Vô Tiện sẽ lo lắng, chỉ đành trầm mặc không nói gì. Qua một hồi, y mới nói: "Không sao."
Ngụy Vô Tiện tất nhiên sẽ không dễ bị gạt như vậy, bất mãn nói: "Không sao là thế nào? Ngươi muốn tự đứng ra thú nhận mọi lỗi lầm đúng không? Không được! Cho dù trong lòng ngươi áy náy muốn chịu phạt, cũng phải đợi ta khôi phục trí nhớ đã. Bằng không để mọi chuyện cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, thúc phụ phạt oan ngươi thì phải làm sao đây?"
Lời này nói ra vô cùng hợp lý. Lam Vong Cơ nén lại lo lắng chuyện sau khi Ngụy Vô Tiện khôi phục trí nhớ mình còn có thể ở bên cạnh hắn không, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được."
Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy mới được chớ. Lam Trạm, ta thấy tu sĩ phe ta trong thành này thực lực kém quá, cứ chờ bọn họ thế này sao đánh tiếp đây? Không bằng chúng ta tách ra hành động đi?"
"Tách ra?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy. Ngươi cũng thấy rồi đó, quỷ đạo của ta không cần quá nhiều nhân thủ, nhiều người ngược lại sẽ vướng tay cản chân. Còn không bằng chúng ta tự thành một đường, thay Giang Trừng mở đường ở phía trước. Giang gia mới gầy dựng lại, nhân thủ không đủ, không chịu nổi tổn thất. "
Lam Vong Cơ thật lòng không muốn Ngụy Vô Tiện phải mạo hiểm, nhưng thời cuộc hiện giờ hỗn loạn, không cho phép bọn họ vì tình trường mà sao nhãng. Nếu Xạ Nhật chi chinh thất bại, vậy thì tổ nát đừng mong trứng lành.
"Ta đi cùng ngươi. Nhưng phải nhớ, không được cậy mạnh". Cuối cùng, Lam Vong Cơ đồng ý đề nghị của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười: "Yên tâm đi. Có ngươi ở đây, ta sẽ không để ngươi phải lo lắng đâu mà. "
Hắn đối với y càng tốt, càng để ý đến y thì trong lòng Lam Vong Cơ lại càng không yên. Luôn cảm thấy trên đầu mình giống như đang treo một thanh kiếm Phán Xét, trái tim mình cũng như đang treo trước mũi kiếm. Chân như đạp vào chân không, cảm thấy mọi chuyện như mộng ảo.
Chung quy là bản thân mình thừa dịp đối phương mất trí nhớ mà lợi dụng, hành vi giấu diếm lại càng không phải là hành vi quân tử nên làm. Hay là tìm cơ hội nói ra sự thật với hắn. Đối phương đối xử với chân thành với mình, sao mình lại không thể thật tâm đối đãi với hắn chứ?
Nếu thật đúng như lời Ngụy Vô Tiện nói, trong lòng hắn có mình, vậy thì quá tốt rồi.
Ngụy Vô Tiện tất nhiên không biết mấy thứ rối rắm trong lòng Lam Vong Cơ. Thấy y không phản đối, vậy nên kéo y đi tìm Giang Trừng. Truyện được cập nhật sớm nhất tại
https://truyenhdt.com/tac-gia/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!
"Ngươi đang nói gì vậy? Muốn hành động một mình?" Giang Trừng hung hăng trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái: "Lam nhị công tử chính là chiếu cố Ngụy Vô Tiện như vậy sao? Lúc này là lúc nào rồi mà còn để cho hắn làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn."
Giang Trừng hung hăng cười nhạo: "Ha."
Ngụy Vô Tiện bất mãn: "Ngươi có gì bất mãn với Lam Trạm à? Sư đệ, không phải là ta không muốn dưới quyền nghe lệnh của ngươi, nhưng mà mấy người bên này của ngươi thực lực quá kém, không kéo tay cũng là cản chân chúng ta, còn không bằng ta cùng Lam Trạm phối hợp làm việc. Yên tâm đi, sư huynh ngươi tự biết chừng mực. "
"Từ khi nào ngươi biết có chừng mực vậy?" Giang Trừng từ cười nhạo biến thành cười lạnh: "Lời này của ngươi chỉ gạt được đứa con nít ba tuổi thôi. Ngụy Vô Tiện, Xạ Nhật là trận chiến lâu dài, không cần ngươi đã thành như vầy rồi mà còn muốn mạo hiểm hành động một mình. "
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi cũng muốn tốc chiến tốc thắng mà? Không muốn nhanh chóng báo thù nữa sao?"
Nắm đấm Giang Trừng chợt siết chặt, trong mắt mơ hồ lộ ra tia máu: "Đương nhiên là ta muốn!"
Biểu hiện này khiến Ngụy Vô Tiện rất hài lòng: "Vậy không phải là được rồi sao? Yên tâm, ta tự biết bản thân sức khỏe như thế nào mà. Hơn nữa, có Lam Trạm xem chừng ta rồi, ngươi và sư tỷ không cần quá lo lắng. "
Giang Trừng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ. Y trịnh trọng gật đầu: "Giang tông chủ yên tâm."
Tuy rằng Lam Vong Cơ có đủ điều khiến hắn không hài lòng, nhưng Giang Trừng vẫn tin vào phẩm hạnh của Hàm Quang Quân. Nếu y đã hứa điều gì, vậy thì nhất định sẽ làm được, hắn đành miễn cưỡng nói: "Ta không quản nổi ngươi nữa. Nhớ truyền tin về cho ta, đừng như lúc trước, tự nhiên bặt vô âm tín khiến ta phải chạy khắp nơi đi tìm. "
"Lần này sẽ không như vậy nữa đâu mà. Sư đệ, chờ tin tốt của ta nha". Thuyết phục Giang Trừng xong rồi, Ngụy Vô Tiện rất là vui vẻ, kéo Lam Vong Cơ đi, vẫy tay với Giang tông chủ: "Vậy ta cùng đạo lữ nhà ta tư bôn* đây."
*tư bôn: kiểu giống như nam nữ yêu nhau nhưng không được chấp thuận nên cùng nhau bỏ trốn.Giang Trừng mặt tối sầm lại: "Cút cút, đừng để ta nhìn thấy hai ngươi nữa."
Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện lôi kéo ra cửa, đối với cách nói "tư bôn" cảm thấy không biết nói gì hơn, nhưng khi thấy Ngụy Vô Tiện có những hành động, biểu hiện thân mật như vậy, y cảm thấy rất hưởng thụ. Sau khi ra khỏi biệt viện mà Giang Trừng đang tạm trú, y liền ôm Ngụy Vô Tiện lên Tị Trần, cùng ngự kiếm bay đi.
Hai người tuy đơn độc hành động, nhưng vẫn phải tìm điểm dừng chân trước. Ngụy Vô Tiện thoải mái dựa vào trong lòng Lam Vong Cơ xem xét địa hình. Lúc trước hai người đã xác định được vài nơi, bây giờ chỉ từ mấy nơi ấy chọn ra một nơi thích hợp.
Ngự kiếm được một lúc sau, Ngụy Vô Tiện chọn một thôn trấn nhỏ cách huyện thành nơi liên quân cư ngụ không xa. Thôn này nằm trên con đường quan trọng để ra vào huyện thành kia, dẫn trực tiếp đến cửa ngõ huyện thành, địa hình rộng mở, dễ dàng phát hiện quân địch.
Ôn gia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ tấn công cánh quân bên Giang Trừng dễ dàng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa. Hai người đã thương nghị trước, đem tu sĩ Ôn gia ở nơi này tiêu diệt, sau đó lại cân nhắc từ nơi này tỏa ra hướng khác.
Quả nhiên, không cần phải đợi lâu, không đến một ngày, Ôn gia liền tập kết gần ngàn tu sĩ đến thôn này chuẩn bị tập kích chiếm cứ nơi đây, thanh thế vô cùng lớn.
Lần này Lam Vong Cơ không dám động thủ quấy nhiễu Ngụy Vô Tiện nữa, chỉ để Tị Trần canh giữ bên cạnh đối phương, còn mình thì chuyên tâm dùng dây đàn để gϊếŧ địch. Y thật ra không quá hứng thú với Lam gia Huyền Sát thuật cũng không tính là rất thích, trước đây vì muốn hiểu rõ bộ công pháp này nên mới luyện tập qua một chút, thời điểm gϊếŧ đồ Lục Huyền Vũ lần lần dùng lâu nhất của y.
Nhưng hôm nay là đang ở trên chiến trường, còn không biết sau này phải chiến đấu thêm bao lâu nữa mới kết thúc, vậy nên, ngay cả một người thanh lãnh không tùy tiện hạ sát như y cũng mang theo vài phần sát khí lạnh thấu xương. Trên chiến trường, không phải ngươi chết thì là ta chết, tuyệt đối không thể lưu tình. Từ ngày Vân Thâm bị thiêu, từ ngày phụ thân qua đời, Lam Vong Cơ sâu sắc hiểu rõ đạo lý này.
Ngụy Vô Tiện rất hài lòng với biểu hiện của Lam Vong Cơ. Trận chiến đã quá nửa sắp tàn cuộc, hắn đã không cần phí nhiều sức lực, hung thi bên hắn vây lấy bọn tu sĩ của Ôn gia lại trong một góc, đang chiếm thế thượng phong nữa, vì thế có thể phân ra vài phần tinh lực, chú ý đến tình hình đạo lữ tương lai của mình ở bên này.
Người nhà Lam gia cũng rất lợi hại, bề ngoài nhìn như hòa thượng tu Phật trong chùa, hắn cứ tưởng người nhà bọn họ sẽ cổ hủ tới mức không biết sát sinh là gì, thật không thể ngờ Lam gia còn có một thuật pháp lợi hại, sát khí tứ phương như vậy, mà Lam Vong Cơ còn sử dụng rất thành thục nữa chứ.
Hiển nhiên là vậy thôi.
Đối với kẻ địch, lưu tình với bọn chúng chính là tàn nhẫn đối với mình.
Ngụy Vô Tiện càng nhìn càng cảm thấy người này vô cùng hợp khẩu vị của mình. Giai điệu Trần Tình thổi ra cũng mang theo vài phần mềm mại lưu luyến, khiến cho hung thi bị tổn thất tăng lên. Nhưng hắn cũng mặc kệ, dù sao bây giờ bên mình đang chiếm thế thượng phong, thi thể người Ôn gia có bị đánh hỏng thì cũng chẳng ảnh hưởng đến chiến cục nữa.
Sự thay đổi đột ngột trong tiếng sáo khiến Lam Vong Cơ có chút kinh hãi, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện vẫn bình an không có việc việc gì thì trong đáy mắt hiện ra một chút bất đắc dĩ. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Huyền Sát thuyệt y thi triển càng lúc càng sắc bén.
Ngụy Vô Tiện nhướng mày, tiếng sáo càng thêm chậm lại, trầm xuống, phối hợp với Huyền Sát thuật của Lam Vong Cơ, dùng oán khí khống chế hung thi tấn công quân địch, theo đó mà tốc độ cuộc chiến được đẩy nhanh hơn rất nhiều. Chỉ một lát sau, chiến trận đã chẳng còn mấy tu sĩ Ôn gia còn trụ vững.
Mắt thấy trận chiến đã sắp kết thúc, Ngụy Vô Tiện cảm thấy trận chiến này đánh rất thoải mái, phối hợp với đạo lữ tương lai nhà mình quả thực là thiên y vô phùng, như cá gặp nước, trong lòng càng sung sướиɠ. Hắn tùy ý dùng tay bật ra mấy đạo oán khí, khống chế hung thi đi dọn dẹp chiến trường, khúc điệu của Trần Tình thay đổi, Ngụy Vô Tiện quay người thổi ra một làn giai điệu cứ quanh quẩn trong đầu mình từ nãy đến giờ.
Bàn tay cầm dây đàn của Lam Vong Cơ bỗng nhiên khựng lại, hoài nghi sửng sốt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, cả người đều ngây dại.
Đây là... "Vong Tiện"? Sao Ngụy Anh lại biết được từ khúc này chứ?