07.
Đêm qua Ngụy Vô Tiện ngủ say lắm. Hôm sau tới giờ Tỵ (9-11h sáng) mới dậy. Đúng giờ mở mắt thức dậy, ngẩn ngơ nhìn bài trí trong phòng.
Tuy nói lúc sáng sớm rời giường là lúc đầu óc không tỉnh táo, nhưng hôm qua Ngụy Vô Tiện không biết vì sao bị điệu tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, rớt xuống giường Lam Vong Cơ. Một chuyện này thật là ấn tượng khắc sâu không thể xem nhẹ được. Bởi vậy, y cũng nhớ rõ bản thân ngủ trên giường Hàm Quang Quân, ở trong Tĩnh Thất mới đúng. Tĩnh Thất như thế nào, y đã tỉ mỉ quan sát, nhưng gian phòng hôm nay... không phải là Tĩnh Thất!
Lĩnh ngộ đến điểm này, Ngụy Vô Tiện cấp tốc lăn khỏi giường, trong lòng bắt đầu đề phòng. Hai con mắt cảnh giác quét qua bốn phía, xác nhận không có gì bất thường mời cẩn thận đẩy cửa. Tới lúc nhìn thấy cảnh ngoài Tĩnh Thất mới thở phào một hơi, thầm than bản thân chuyện bé xé ra to, lại thấy Hàm Quang Quân đang đoan đoan chính chính ngồi trước án thư bên cạnh. Y nghĩ tối qua, ít nhiều gì cũng là Hàm Quang Quân săn sóc, liền lép bép chạy qua, khen một câu: "Hàm Quang Quân, sớm như vậy đã chép sách rồi?"
Lam Vong Cơ nghe vậy, nhìn trời bên ngoài, sau một lúc lâu không nghẹn ra được một câu.
Ngụy Vô Tiện nhìn theo ánh mắt của hắn, cười gượng hai tiếng, lại nói: "Ha ha... ta quên mất, nhà các ngươi mọi người đều dậy sớm... há há..." Y và Lam Vong Cơ là đối thủ một mất một còn, cãi nhau là chuyện thường. Hiện giờ không ồn ào, náo loạn, thật sự là có chút không quen.
Lập tức thấy bầu không khí dần ngượng ngùng, Ngụy Vô Tiện thở dài. Xem ra là cần cái sở trường không thể nói ra ngày xưa đó của y ra tay mới được. Thế là Ngụy Vô Tiện lại không chút nào xấu hổ lò bò tiến lên. Thấy Lam Vong Cơ vẫn chuyên tâm làm việc, y liền nghiêng qua xem thử.
Ngụy Vô Tiện: "....."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm... không phải, Hàm Quang Quân, gia quy nhà các ngươi... Hai mươi năm rồi ngươi còn không nhớ kỹ?"
Lam Vong Cơ: "........"
Ngụy Vô Tiện thăm dò nhìn lại, thấy không có quyển <> dày tới làm cho người ta đau đầu đó không có trên bàn, liền hỏi lại: "Hàm Quang Quân, ngươi đây là... viết chính tả?"
Lam Vong Cơ: "........."
Ngụy Vô Tiện kính nể nói: "Hàm Quang Quân quả nhiên yêu sâu đậm bộ gia quy kia của nhà người. Ngụy mỗ kính nể không bằng."
Lam Vong Cơ: "........."
08.
Lam Hi Thần mấy ngày trước đi Kim Lân Đài thương nghị Thanh Đàm Thịnh Hội với Kim Quang Dao. Hôm nay mới vội vã trở về. Tới lúc ngự kiếm đáp xuống sơn môn, liền cẩn tuân gia quy dạy bảo, bước xuống Sóc Nguyệt, thấy hai hình bóng trắng giữ ở kết giới sơn môn, không khỏi có chút ngẩn ra.
Một người trong đó y quen, từ lúc cách còn rất xa đã nhận ra Lam Vong Cơ. Chỉ là hai người này đứng kề bên nhau quá gần. Vị đệ đệ này của y không thường qua lại với người ngoài... ngoại trừ vị kia, thật là chưa từng gặp qua hắn như vậy....
Tới lúc đi vào gần, nhìn rõ bóng dáng người nọ, Lam Hi Thần liền hiểu ra. Đệ đệ nhà mình ấp ủ tâm tư với Ngụy công tử. Giờ đây xem ra nhịn không được, chủ động lại gần, mời người tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, về tình có thể tha thứ. Về phần quần áo... Nếu hai người thân tới mức đó, quần áo cũng có thể đổi cho nhau mặc, cũng không có gì đáng ngại.
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Lam Hi Thần càng sâu.
Ngụy Vô Tiện cũng là từ xa xa nhìn thấy Lam Hi Thần. Thấy Trạch Vu Quân thần thái hồng hào, tinh thần tỏa sáng, không khỏi cảm thán: "Hàm Quang Quân, ngươi phải học tập huynh trưởng ngươi nhiều lên nha. Đừng có cả ngày cái mặt dài thườn thượt. Ngươi nhìn Trạch Vu Quân xem, bây giờ cười tới càng ngày càng sáng lạn kìa."
Lam Hi Thần: "........"
Lam Vong Cơ: "........"
Lời này nghe thế nào cũng không như đang khen. Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Ngụy Vô Tiện, cũng miễn cưỡng tiếp nhận: "Vậy... đa tạ Ngụy công tử."
Ngụy Vô Tiện xua tay, dõng dạc nói: "Không cần cảm tạ, chuyện hiển nhiên. Trạch Vu Quân khí thái tiên nhân, Ngụy mỗ...."
Không chờ y nói xong, Lam Vong Cơ triệu ra Tị Trần, nói: "Ta đưa ngươi về."
Ngụy Vô Tiện thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, bước hai, ba bước, quay đầu lại nói: "Trạch Vu Quân, Ngụy mỗ đi trước một bước. Ngày khác lại tán gẫu."
09.
Lúc Lam Hi Thần trở lại Hàn Thất còn có chút chán chường. Ngụy Vô Tiện tới rồi, nhưng Lam Vong Cơ lại giúp tiễn y đi. Y cũng không thấy người kia đeo bội kiếm... Hoặc là quỷ sáo Trần Tình kia của y, vậy y... rốt cuộc là làm sao tới? Đi bộ?
Lam Hi Thần còn đang nghi hoặc, Lam Khải Nhân đã đến bàn bạc chuyện Thanh Đàm Hội. Y thấy vẻ mặt thúc phụ mệt mỏi, liền biết có thể liên quan tới Ngụy Vô Tiện, vội hỏi han: "Thúc phụ, Ngụy công tử y... là hôm qua tới bái phỏng sao?"
Lam Khải Nhân nhịn không nổi, ngay cả gia quy trói buộc cũng không ngăn được ông lườm một cái rõ sắc: "Ngươi thấy?"
Lam Hi Thần cười cười: "Mới vừa rồi gặp ở sơn môn, có thấy Ngụy công tử có chút... kỳ quái. Con trong lòng có nghi, liền đến hỏi thúc phụ."
Lam Khải Nhân nhớ tới chuyện hôm qua, sọ não liền đau, hừ lạnh một cái: "Y quả thật tới bái phỏng. Động tĩnh cũng không nhỏ."
Lam Hi Thầng càng mờ mịt: "Động tĩnh không nhỏ? Ngụy công tử làm như thế nào?"
Lam Khải Nhân đáp: "Nửa đêm rơi xuống."
Lam Hi Thần: "......."
Lam Hi Thần lặp lại từng chữ một: "Rơi. Xuống?"
Lam Khải Nhân gật đầu: "Không sai. Nửa đêm giờ sửu (1-3h sáng), không biết vì sao giáng xuống giường Vong Cơ."
Lam Hi Thần sững sờ nhấn mạnh lại từng chữ một: "Giáng xuống... giường... của Vong Cơ?"
"Nếu mỗi đêm đều bị chuyện như vậy..." Lam Khải Nhân nhắm mắt, dường như là không muốn nhớ tới cảnh tượng ác mộng đó, khoát tay nói: "Thôi thôi, chắc là ta quá lo âu."
Lam Hi Thần: "......"
Không biết vì sao mà y cảm thấy thúc phụ lo không quá...
.....
Lời tác giả: Đúng đó. Kỷ bị phạt chép gia quy.... _(:τ" ∠)_