Ngụy Vô Tiện bị nụ hôn ngoài ý muốn kia hành hạ đến phát điên, nhưng lại không biết một người trong cuộc khác còn giày vò hơn so với hắn. Tốt xấu gì tối hôm qua hắn còn vui vẻ ngủ được một giấc, Lam Vong Cơ gần như cả đêm không ngủ.
Lúc đôi môi kia phủ lên, quả tim đập yên ả suốt mười mấy năm làm như đột nhiên mất đi khống chế. Hàm dưỡng và gia giáo từ xưa đến nay lại bị xé tan nát, lần thứ hai trong đời kêu ra một chữ CÚT với cùng một người, bên dưới tiếng hét giận dữ không thể kềm nén, lại giống như đang che lấp nhịp tim hỗn loạn. Sau khi thủ phạm khiến người ta tâm phiền ý loạn cút đi rồi, y tiếp tục ngâm mình trong dòng nước suối lạnh lẽo nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng mặc cho nước trong Suối nước lạnh có lạnh giá đến đâu, thì nhịp tim đập thật nhanh kia cho dù làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được. Mặc quần áo xong rời khỏi Suối nước lạnh, vốn định trực tiếp trở về Tĩnh Thất, ngập ngừng một lúc ở ngã ba đường, vẫn là đi theo con đường đến gian nhà hoa long đảm.
Sau khi vào phòng Lam Vong Cơ thắp nến, tiện tay cầm quyển sách trên giá sách xuống để đọc, nhưng qua hồi lâu, quyển sách trong tay vẫn dừng lại ở trang lúc đầu, không có dấu vết lật qua.
Khẽ thở dài một hơi, Lam Vong Cơ khép sách lại, chậm rãi nhắm mắt, xoa bóp mi tâm. Nhưng vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại không tự chủ được xuất hiện cảnh tượng ở Suối nước lạnh, doạ sợ đến mức y mở bừng mắt ra. Hình ảnh mặc dù biến mất không thấy nữa, nhưng bên tai làm như vẫn còn tiếng nước suối chảy róc rách và tiếng cười vui vẻ của chàng thiếu niên.
Y xoay người lấy ra cây đàn đặt trong phòng, ngón tay vừa mới phủ lên dây đàn, chợt có tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên. Ngước mắt nhìn lên, người tiến vào là Lam Hi Thần, vì thế đứng dậy hành lễ nói: "Huynh trưởng."
Lam Hi Thần gật đầu tỏ ý với y, cười nói: "Ta thấy nơi này đèn đang sáng, nghĩ chắc là ngươi ở đây." Nhìn cây đàn bày trước người Lam Vong Cơ, lại nói, "Sao đột nhiên lấy ra cây đàn này, đã lâu rồi chưa từng thấy ngươi đàn qua."
Lam Vong Cơ không trả lời, chỉ trầm mặc cúi đầu nhìn cây đàn.
Đây vốn là cây đàn mà mẫu thân của bọn họ từng đánh qua, tài nghệ đánh đàn của mẫu thân cũng không khéo léo như nhạc tu trong tộc, nhưng y lại cảm thấy bản nhạc mẫu thân đàn là bản nhạc hay nhất y từng nghe. Mặc dù y hiếm khi nói chuyện, nhưng y luôn âm thầm lắng nghe mỗi một bản nhạc của mẫu thân.
Khi đó Lam Vong Cơ tuổi còn nhỏ, mới vừa bắt đầu tập đàn, gảy bản nhạc còn không hay bằng mẫu thân, nhưng đợi đến khi y lớn lên, trở thành đệ tử có kỹ thuật đàn khéo léo nhất trong tộc, lại không có cơ hội đàn cho mẫu thân nghe một bản nhạc nào nữa.
Thấy y không nói, Lam Hi Thần lướt qua đôi mắt hơi rũ xuống của Lam Vong Cơ, hỏi: "Vong cơ, ngươi có tâm sự phải không."
Lam Vong Cơ trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: "Lần này Ngụy Anh dẫn theo rất nhiều đệ tử thế gia vi phạm lệnh cấm, Vong Cơ đã xử phạt theo gia quy, phiền huynh trưởng bẩm báo thúc phụ, không cần phải trừng phạt thêm."
Lam Hi Thần nhìn mu bàn tay y vẫn còn mang vết thương, nói: "Đã là Ngụy công tử vi phạm lệnh cấm, tại sao ngươi phạt luôn cả bản thân?"
"Vi phạm lệnh giới nghiêm." Lam Vong Cơ trả lời đơn giản rõ ràng, cũng không giải thích nhiều.
Lam Hi Thần nói: "Ta nghe nói chính ngươi còn phạt mình nhiều hơn Nguỵ công tử năm mươi thước?"
Lam Vong Cơ không nói gì, tiếp tục rũ mi mắt xuống.
Lam Hi Thần cười lắc đầu: "Ngươi phạt cũng hơi nặng một chút, ta thấy tay Ngụy công tử sưng lên nghiêm trọng, phỏng chừng ba bốn ngày cũng không hết sưng được."
Lam Vong Cơ mím môi, ngón tay đặt bên cạnh hơi cuộn lên, lại nghe Lam Hi Thần tiếp tục nói: "Ta thấy hắn bị thương nghiêm trọng, liền chỉ Suối nước lạnh cho hắn, ta nghe môn sinh nói hôm nay ngươi cũng ở Suối nước lạnh, có gặp nhau không?"
Lam Vong Cơ giật giật môi, cuối cùng im lặng nhẹ nhàng gật đầu.
Lam Hi Thần tất nhiên là nhìn ra Lam Vong Cơ có chút không ổn, nhưng cũng không nghĩ thêm, chỉ cười nói: "Suối nước lạnh dù sao cũng lạnh hơn nước suối bình thường một chút, không biết Ngụy công tử có quen không?"
Lam Vong Cơ đột nhiên mở miệng nói: "Huynh trưởng....."
Lam Hi Thần nói: "Sao vậy?"
Làm như khẽ thở dài một tiếng, Lam Vong Cơ nói: "Không có gì."
Lam Hi Thần nhìn y một cái, cũng không nghiên cứu sâu, chỉ nói: "Bất kể nói thế nào, ngươi phạt vẫn là hơi nặng, Ngụy công tử vốn là khách bên ngoài, tính tình hoạt bát một chút, cũng không cần trừng phạt như thế. "
Sau một thời gian ngắn trầm mặc, Lam Vong Cơ mới hơi gật đầu: "Dạ."
Lam Hi Thần luôn cảm thấy đệ đệ của mình đối xử với vị Ngụy công tử hoạt bát hiếu động này hình như không giống với người khác. Kể từ khi mẫu thân qua đời, tính tình của y ngày càng trở nên nặng nề hơn, không thích nói chuyện với ai, hiếm khi nhìn thấy ai đó có thể làm cho cảm xúc của y biến động như vậy. Nếu dưới sự ảnh hưởng của vị Ngụy công tử kia có thể làm cho y cũng vui tươi hơn một chút, tất nhiên cũng là chuyện tốt, vì thế tiếp tục nói: "Ngươi nếu muốn làm bằng hữu với hắn, cứ nói chuyện với hắn nhiều một chút, không nên nghiêm khắc như thế."
Lam Vong Cơ nửa ngày không nói gì, Lam Hi Thần thấy y không nói gì, vừa định nói thêm, rốt cục nghe được y phun ra hai chữ: "Không muốn."
"Vậy sao?" Lam Hi Thần nghe y trả lời như thế, ý vị thâm trường nở nụ cười, lại nói, "Ngươi mặc dù là chưởng phạt, cũng không cần nghiêm khắc với khách bên ngoài như vậy, tuổi này của các ngươi hoạt bát một chút là chuyện tốt, Vân Thâm Bất Tri Xứ hiếm khi náo nhiệt như thế, ngươi cũng có thể kết giao với nhiều đệ tử thế gia hơn một chút." Liếc Lam Vong Cơ một cái, thấy y rũ mắt không nói, lại cười nói, "Vong Cơ, canh giờ không còn sớm, nhanh trở về nghỉ ngơi đi."
Lam Vong Cơ hành lễ, nói: "Dạ, huynh trưởng cũng sớm nghỉ ngơi."
Trước khi đi, Lam Hi Thần lại nói: "Thúc phụ vừa từ Thanh Hà trở về, ngày mai tiếp tục giảng dạy cho các ngươi, ta sẽ nói rõ với ông ấy rằng ngươi đã xử phạt, không để cho ông ấy phạt Ngụy công tử nữa."
Lam Vong Cơ ôm quyền hành lễ: "Đa tạ huynh trưởng."
Lam Hi Thần cười lắc đầu, thản nhiên rời đi.
Trở lại Tĩnh Thất, khi tiếng chuông giờ Hợi vang lên, Lam Vong Cơ vẫn theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi lên giường bình thường như mọi khi, nhưng sau khi nhắm mắt lại, làm sao cũng không ngủ được.
Sau khi miễn cưỡng ngủ, y đã mơ một giấc mơ.
Lúc tỉnh dậy từ trong giấc mơ, phát hiện qυầи ɭóŧ ướt một mảng.
Y trầm mặc đứng dậy thay quần áo và khăn trải giường,sau đó một mình đi từ đường quỳ gần như suốt đêm.