Chương 12

12.

"Rầm"

Giang Yếm Ly nghe được một tiếng động thanh thúy vang lên, vừa mừng vừa sợ xoay người nhìn lại.

Ngụy Vô Tiện từ trên băng ghế lót tạm ít chăn đệm ngã lăn xuống sàn thuyền, tạo nên một tiếng giòn vang, không nhịn được từ trong cổ họng phát ra một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

"A Tiện, đệ tỉnh rồi!"

Giang Yếm Ly vội vàng bước tới gần, muốn đem hắn đỡ lên. Ngụy Vô Tiện chậm rãi khoát tay áo, chống tay xuống boong thuyền chống đỡ bản thân mình đứng dậy, đến lúc lên tiếng mới phát giác ra giọng nói của mình đã khản đặc:

"Sư tỷ, đệ không sao..."

Giang Yếm Ly đau lòng nắm lấy tay hắn, đỡ hắn ngồi lên đệm:

"Cẩn thận một chút."

Đầu Ngụy Vô Tiện nặng trịch, toàn thân không có khí lực, vịn chặt vào thuyền cố gắng ngồi vững, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, tâm phế như bị thiêu đốt, cổ họng đau rát không thôi. Hắn từ từ nhắm mắt, dựa trên chăn đệm khó khăn hổn hển mấy lượt mới đem khí quản thở đến thông thuận, đốt ngón tay im lặng nắm chặt lấy góc chăn.

"Cuối cùng đệ cũng tỉnh." Giang Yếm Ly dùng khăn vải ấm nhẹ nhàng lau đi mồ hôi đang túa ra trên trán hắn, mềm giọng nói: "A Tiện, đệ đã ngủ tận mười canh giờ rồi."

Ngụy Vô Tiện cười khan một tiếng:

"Không phải chứ..."

Ngay sau đó, như chợt nhớ ra việc gì, hắn ngẩng đầu lên hỏi:

"Mười canh giờ?!"

Giang Yếm Ly đáp lời:

"Đúng rồi, lúc đầu chúng ta còn tưởng đệ bị nội thương, nhưng y sư cẩn thận kiểm tra một phen lại nói đệ không có thương tích gì, chỉ là mệt mỏi quá độ nên ngất đi thôi."

"Không phải đệ muốn hỏi chuyện này."

Ngụy Vô Tiện gấp gáp nắm lấy ống tay áo Giang Yếm Ly, khẩn thiết hỏi:

"Sư tỷ, Lam Trạm đâu?!? Lam Trạm thế nào rồi?!?"

Trước khi ngất đi hắn còn nhớ rất rõ... Trên lưng của Lam Vong Cơ đều là da tróc thịt bong, vết thương thật sự dọa người, còn có bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình đang không ngừng chảy máu.