Chương 44

42.

"Hàm Quang Quân thật là hung dữ nha..."

Ngụy Vô Tiện bị người ta đặt ở trên giường trong trướng, thở hổn hển cười, khóe mi còn vương lại nước mắt chưa khô, bị xúc cảm dưới thân làm cho không thoải mái mà uốn éo vặn vẹo cái eo, còn bị bàn tay y vững vàng chế trụ lại một chỗ, không thể loạn động dù chỉ nửa điểm. Lam Vong Cơ day cắn lên cần cổ hắn, đem da thịt ôn nhuận lưu lại những dấu hôn như hồng mai nở rộ trong tuyết, lạc ấn đỏ tươi khiến cho du͙© vọиɠ của người ta càng dâng lên mãnh liệt, đến hơi thở cũng nặng nề hơn. Âm thanh quần áo ma sát với nhau hòa với tiếng mυ"ŧ mát ướŧ áŧ khiến hai tai y nóng bừng, hàng mi dài lay động không ngừng. Ngụy Vô Tiện bất ngờ thở dốc "a" một tiếng, ngửa cổ ra sau, vô thức nắm chặt lấy vạt áo Lam Vong Cơ. Ngoại bào màu đen của hắn chưa cởi hẳn, hai vạt áo mở ra, hai đầṳ ѵú phấn nộn sưng lên dưới lớp vải, giống như vừa bị bàn tay ai đó ra sức giày vò, vừa đau đớn lại vừa thoải mái, khiến cho khóe mi hắn ngấn lệ, con ngươi đen nhánh như được phủ một làn hơi nước mơ hồ. Mi tâm Ngụy Vô Tiện khẽ nhíu, hơi thở hỗn loạn nắm lấy cổ áo Lam Vong Cơ. Quần dài dưới thân hắn bị cởi ra, bàn tay nóng hổi của không ngừng vuốt ve hai chân thon dài trắng nõn, bởi vì động tình mà có chút thô bạo ngắt nhéo từ mắt cá chân nhỏ gầy lên đến bắp đùi trơn nhẵn, như thể không muốn buông tha bất kỳ một tấc da thịt nào, đem từng chỗ mẫn cảm nhất trên người hắn nhéo qua mấy lần.

Da thịt tuyết trắng nổi bật trên quần áo đen tuyền, dâʍ ŧᏂủy̠ trắng trong chảy ra từ khe hở bí ẩn càng nhìn thấy rõ ràng hơn. Ngụy Vô Tiện lại vô thức kẹp chặt hai chân, ý đồ che bớt cảnh xuân bên dưới, khiến thủy dịch thuận theo bắp đùi chảy xuống, làm quần áo dưới thân ẩm ướt một mảng lớn, cảnh sắc da^ʍ mỹ đến không chịu nổi. Hậu huyệt phấn nộn kẹp chặt lấy đầu phân thân, vật kia chỉ cần hơi tiến vào bên trong là đã có thể cảm nhận được xúc cảm nhu mềm nóng ẩm kỳ diệu. Một khi dùng sức tiến vào sẽ làm cho dũng đạo không ngừng chảy nước, như cái miệng nhỏ tham lam liếʍ láp lấy hung khí đang xâm nhập. Nhưng đến khi Lam Vong Cơ đem tính khí rút ra, miệng nhỏ kia sẽ liền gấp gáp co rút lại, lưu luyến không muốn nó đi ra, giống như nhất định muốn vật thô to nóng rực kia phải đâm vào thật sâu mới khiến miệng nhỏ thỏa mãn. Lam Vong Cơ thở hổn hển, cố gắng kiềm chế, bên tai lại bị Ngụy Vô Tiện cố ý dùng thanh âm mềm mềm dinh dính xin tha thứ kí©h thí©ɧ đến tột cùng. Bàn tay thon dài đang nắm hai bên đùi dùng sức một chút, đem hai chân hắn mở ra, tính khí hung ác đang cọ cọ ở cửa huyệt non mềm như đậu hũ hoàn toàn bại lộ. Hai mắt ướŧ áŧ của Ngụy Vô Tiện khẽ nhắm lại, cắn lấy môi dưới, nghĩ tới đồ vật nóng hổi chuẩn bị xâm lấn vào cơ thể mình sẽ mang đến kɧoáı ©ảʍ muốn chết đi sống lại, toàn thân như bị điện giật, hai bên đùi vội vàng quấn lấy eo Lam Vong Cơ, xoay xoay vòng eo nhỏ của mình, thanh âm khàn khàn mang theo vài tia khẩn cầu:

"Lam Trạm, mau tiến vào!"

Phần đầu của hạ thân thô to bị cửa huyệt hết co lại giãn mυ"ŧ mát một trận, nhuốm đầy thủy quang oánh bạch, chậm chạp từng chút một tiến sâu vào vách thịt ấm áp mềm mại, giống như muốn ở trong nơi tư mật của đối phương lưu lại lạc ấn du͙© vọиɠ của mình, cả đời không phai. Dâʍ ŧᏂủy̠ thuận theo hai bên đùi đang giơ cao của Ngụy Vô Tiện tích táp chảy xuống, vừa đau nhức vừa sung sướиɠ, ngón chân co quắp lại chống đỡ bên trên chăn đệm, được Lam Vong Cơ nắm lấy trong lòng bàn tay, tinh tế xoa nắn. Ngụy Vô Tiện bị yêu thương đến mức xương cốt mềm nhũn, hai mắt nhuốm màu du͙© vọиɠ thất thần mở to, cánh môi bị mυ"ŧ mát đến sưng đỏ run rẩy nhè nhẹ. Thân thể mới chỉ trải qua hai lần hoan ái đối với tính khí hung hãn kia vẫn là như cũ không chịu nổi.

Thân thể kiều diễm dưới thân Lam Vong Cơ co rút run rẩy, giống như bị dươиɠ ѵậŧ của y cắm vào kí©h thí©ɧ, đem toàn bộ vách thịt mềm mại mở rộng, mặc cho y đùa bỡn. Lam Vong Cơ khẽ hạ mắt, im lặng nhìn hắn một lúc. Cuối cùng, dường như là bị bộ dáng thất thần trầm luân trong du͙© vọиɠ của hắn kích động đến không nhịn nổi nữa, y nặng nề thở một tiếng, hung tợn cắn lấy đôi môi mềm mại, hơi ưỡn người, đem hạ thân toàn bộ đâm vào, hung hăng yêu thương một hồi. Ngụy Vô Tiện chấn động toàn thân, trực tiếp khàn giọng rên to một tiếng, run run bám lấy vai Lam Vong Vơ, như van như cầu nói:

"Nhị ca ca, nhẹ... Đâm nhẹ!"

Lam Vong Cơ thế mà ngoảnh mặt làm ngơ, nắm lấy eo hắn, đem người đỉnh lộng đến mức lún vào trong đệm chăn. Hai chân Ngụy Vô Tiện mở rộng, bị tính khí đâm vào rút ra liên tục đến mức run lẩy bẩy, đúng là khóc không ra tiếng, nói không thành câu:

"Nhẹ... A!"

Khi nãy trên tàng cây thẳng thắn nói lời yêu thương, giống như bị từng chữ từng chữ một xuyên quan cánh môi cùng thân thể, truyền thẳng vào đáy lòng đối phương, giống như là người dùng tay ôm vào trong ngực, tinh tế ôn nhu hôn lấy. Trên người tràn đầy vết tích hoan ái, tà áo đen phía dưới lỏng lẻo để lộ ra hai bên đùi trắng nõn đang run rẩy, chỗ giao hợp đang không ngừng chảy nước theo từng động tác vào ra mạnh mẽ. Dưới tà áo ướŧ áŧ ẩn ẩn hiện ra một nửa phân thân đỏ tía, nhưng trong chớp mắt lại biến mất bên trong vải áo, đâm đến mức hai chân Ngụy Vô Tiện giãy giụa, vật giữa hai chân hắn cũng không nhịn được mà chảy nước, trọc dịch sền sệt không ngừng từ lỗ sáo rỉ ra.

Ngụy Vô Tiện bị thao đến mức đầu óc choáng váng, cảm thấy bản thân sắp thở không nổi nữa rồi, lông mi ướt sũng, nước mắt hạ xuống, lắc lắc đầu cầu xin tha thứ, lời nói nghẹn ngào giữa tiếng rêи ɾỉ tràn ra:

"Lam Trạm... quá... quá sâu..."

Huyệt thịt mềm mại bên dưới một mực mυ"ŧ chặt lấy tính khí nóng hổi, không giống như cái miệng bên trên luôn khước từ hay cầu xin tha thứ, ngược lại càng đem dươиɠ ѵậŧ của Lam Vong Cơ ăn đến say sưa ngon lành, nửa điểm cũng không muốn nhả ra. Chỗ giao hợp phát ra tiếng nước phóng đãng rõ ràng, bàn tay đang nắm hai bên đùi trắng muốt của hắn lại càng thêm chặt, trên mu bàn tay bạch ngọc lộ rõ gân xanh, tính khí thô bạo dùng sức như muốn đem người dưới thân chơi đến mức chết đi sống lại.

"Lam... Lam nhị công tử..."

Ngụy Vô Tiện đâu có nghĩ đến lúc ở trên cây mình nhất thời lanh mồm lanh miệng lại đem y trêu chọc đến mức cuồng tính đại phát, không chịu nổi mà ngửa cổ ra sau, khàn giọng bắt đầu nói lung tung:

"Ngươi đây là tư định chung thân, là... tư thông... Đáng bị nhét l*иg heo ngâm xuống nước!"

Lam Vong Cơ cắn lên hầu kết của hắn, hại hung hăng đỉnh hai lần, đem người phía dưới đâm đến nghẹn họng, phát run nép vào trong ngực mình:

"Đã kết nhân duyên, sao có thể... gọi là tư thông."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy bụng nhỏ của mình bị tính khí của y đỉnh đến mức phồng lên, đành bỏ cuộc mà nắm lấy đầu vai y, thay vì cầu xin tha thứ thì lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ:

"Ta ngược lại thật thà... đem chính mình làm lễ vật dâng cho ngươi... Nhưng ngươi... ngươi còn chưa trả lễ cho ta, nói cái gì mà đã kết nhân duyên... Ưm!"

Cái miệng đang phát thanh không ngừng của Ngụy Vô Tiện chỉ có thể phát ra một tiếng rêи ɾỉ thở dốc, hậu huyệt mềm mại bị người phía trên đâm một kích tất sát, cảm giác tê dại như bị điện giật lập tức khiến hắn giãy lên như cá nhảy lên bờ. Chóp mũi trắng hồng phủ ướt mồ hôi, vòng eo mềm nhũn như nước, chỗ kết hợp ra sức cắn chặt lấy hạ thân đối phương, da bụng căng lên. Miệng nhỏ bị cây trường thương đỏ tía dữ tợn chơi đùa đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong, nghẹn ngào đến sắp ngất đi. Bỗng nhiên một vật lạnh lẽo lại mượt mà rơi vào lòng bàn tay hắn, mang theo mùi đàn hương thân thuộc quấn ở ngón tay hắn.

"Lễ vật..." Lam Vong Cơ hôn lên bờ môi hắn, thanh âm trầm thấp từ tính nhưng lại cố nén vài tia khó nhịn, thở dốc: "Ta có."

Hơi thở gấp gáp mà nóng hổi xuyên qua cánh môi mềm mại chui vào tận tâm can, khiến Ngụy Vô Tiện toàn thân nhu nhuyễn, đem tiểu Lam Vong Cơ nuốt vào càng sâu, nước mắt tí tách rơi xuống chăn mềm:

"Ngươi... Ngươi rõ ràng là cố ý lừa gạt ta... Thế nào mà vừa nói đến lễ vật... liền có lễ vật... A..."

Ngụy Vô Tiện khó khăn mở hai mắt mông lung ra, cố gắng nhìn rõ xem y đến cùng là tặng mình vật gì. Đến khi thấy rõ thì hắn lại kinh ngạc trong phút chốc, hai mắt phiếm hồng có chút mở to:

"Ngươi..."

Không nghĩ đến vật hắn tìm suốt một buổi tối, vậy mà lại ở trong tay Lam Vong Cơ. Hôm đó, trong lúc hắn nản lòng thoái chí nhất đã từng thuận tay nhặt lên vật này từ trong giỏ xách của tiểu nha đầu kia, vì ngửi thấy một mùi hương thân thuộc, không phải là mùi cánh hoa thơm ngát, mà là một hạt châu có mùi đàn hương trầm ổn. Đáng tiếc là trong lúc cân nhắc có nên giữ nó hay không thì trong lòng hắn lại đang hoảng loạn, vậy nên cuối cùng vẫn không mua. Sau khi cùng Lam Vong Cơ nói rõ tâm ý, trong lúc đi dạo chợ đêm thì nhớ đến vật này, tự nhiên muốn tìm lại nó để mua hoặc tìm vật tương tự thay thế, nếu không sẽ thấy có chút tiếc nuối. Nhưng mà đã tìm đến mấy hàng đều không thấy tiểu cô nương kia, kiếm một viên đàn mộc châu cùng loại khác cũng không tìm được mùi tương tự, viên nào cũng đều có chút kém hơn, cuối cùng hắn dứt khoát bỏ cuộc. Vậy mà... vậy mà quanh đi quẩn lại, thông qua Lam Vong Cơ lại đến trong tay hắn. Đàn mộc châu nho nhỏ màu đen nhánh, có một sợi dây xuyên qua quấn ở ngón tay hắn, được mài giũa đến bóng loáng như ngọc, cảm giác ấm áp quanh quẩn ôm lấy toàn thân hắn.

Ngụy Vô Tiện bị người trên thân yêu thương đến eo lưng tê dại, cố gắng nhịn lại tiếng rên nghẹn ngào nơi cổ họng, lẩm bẩm nói:

"Tại sao ngươi lại có nó...?"

Lam Vong Cơ khẽ mím môi một cái rồi mới mở miệng đáp lời hắn:

"Hôm đó, ta thấy ngươi thích nhưng lại không mua."

Ngụy Vô Tiện vội la lên:

"Hôm đó?"

Trong một giây, hắn liền bừng tỉnh đại ngộ:

"Ngươi ngươi ngươi... Hôm đó ngươi đi theo ta?"

Lam Vong Cơ cắn vành tai của hắn, hơi thở mềm mại:

"Nhưng không biết là ngươi đi ra ngoài tìm ta, vốn dĩ tưởng rằng ngươi có việc."

Lam Vong Cơ dừng lại một chút, thanh âm trầm thấp, có chút ngập ngừng, hỏi:

"Ngươi... thích không?"

Ngụy Vô Tiện liên tục gật đầu:

"Thích... Thích..."

Mừng rỡ ngập tràn cùng với tình ý mãnh liệt nóng bỏng hòa vào nhau khiến lòng hắn rung động. Dường như Ngụy Vô Tiện thực sự chịu không nổi nữa, thở gấp ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, gấp gáp hôn lên môi y, lẩm bẩm nỉ non:

"Thích đến ghê gớm..."

Nắm chặt đàn mộc châu trong tay, trái tim đang treo lơ lửng bỗng chốc an tâm hạ xuống. Cho dù lực đạo của đối phương lại mất đi khống chế, hắn vẫn cam chịu mà cuốn lấy, nhịn không được muốn Lam Vong Cơ thô bạo mà hung hăng yêu thương mình.

Hắn đúng là một kẻ kỳ quái. Tiết Hoa Nhật nhìn đâu cũng là hoa, nghe thấy cũng là hoa, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác giữa hương hoa tràn ngập nồng nàn ngửi ra một tia mùi đàn hương thanh đạm. Cũng giống như hắn chỉ thích mùi đàn hương này, nếu không có nó, hắn liền ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy tất cả mọi thứ... mặc dù là đàn mộc châu hay là Lam Vong Cơ, thật ra đều chưa từng bỏ mình mà đi.

_____///____

Quà giáng sinh =))))

Post chậm bởi vì trong lúc đem ra beta để post lại thấy edit chưa ổn lắm, thế là mở máy làm lại.

Mình thích đọc H, nhưng edit hay viêt H lại khá tệ.

Có thể đã làm mọi người thất vọng, thông cảm a~