Chương 6

6.

Đêm hôm qua thiếu niên vùi vào trong lòng mình khóc thút tha thút thít đến khi mệt lử rồi ngủ thϊếp đi, cảm giác ấm áp dường như vẫn còn lưu lại nơi lòng bàn tay. Thoang thoảng đâu đó vẫn còn mùi hương ngọt ngào như sữa, lại mềm mại như bông gòn rơi vào nơi sâu nhất trong trái tim, khiến cho Lam Vong Cơ cảm thấy mãn nguyện mà ngâm nga thành tiếng. Hai cái đùi nhỏ trắng muốt không nhịn được mà vặn vẹo, thủy dịch trong suốt theo từng động tác đâm vào kéo ra mà tí tách vương vãi khắp lòng bàn tay y.

Tiếng nức nở rêи ɾỉ nương theo từng đợt thở dốc mà tràn ra ngoài, khi mới bắt đầu thì không ngừng kêu than quá sâu chịu không nổi, nhưng qua một lúc rồi dần dần trầm luân trong đó. Hai cánh tay y vì hắn véo đến mức lưu lại toàn dấu tay, vách thịt nhỏ nằm giữa hai cánh mông đầy đặn không ngừng co rút theo từng động tác ra vào của ngón tay, bị giày vò đến nỗi mềm mại đỏ ửng lên. Ngụy Vô Tiện rêи ɾỉ giống như một con thú nhỏ bị chà đạp, rồi lại thoải mái mà nỉ non, thanh âm thiếu niên ngày thường vốn trong trẻo giờ lại trở nên khàn khàn vì du͙© vọиɠ, dán vào bên tai y mà không ngừng kêu "Nhị ca ca". Tiểu huyệt đang mυ"ŧ lấy ngón tay vừa chật hẹp lại vừa ấm nóng, chỉ cần hơi đảo lộng một chút, dịch thể ngọt ngào mị hoặc sẽ như mật đào chảy ra đầy hai bên bắp đùi. Miệng nhỏ kia lần đầu tiên biết đến mùi vị hoan ái gần như thèm khát đến muốn mạng, siết chặt đến mức mỗi lần rút ra còn nghe thấy một tiếng động nho nhỏ.

Lam Vong Cơ chưa từng tiến vào nơi mềm mại ấm nóng như vậy, cũng không nghĩ đến chỗ đó của Khôn trạch lại câu nhân đến thế. Chỉ nhét ngón tay vào thôi cũng gần như khiến y nổi điên, phải dùng hết sức nhẫn nại mà chịu đựng cảm giác hạ thân cương nóng đến mức phát đau. Thiếu niên mị hoặc trong vòng tay lại còn vô thanh vô tức mà quấn chặt lấy y, giống hệt như một yêu tinh dính người không nhịn được mà mở rộng chân, giục giã y mau mau tiến vào, đem dươиɠ ѵậŧ đỏ tím trời sinh đã thô dài của Càn nguyên mà lấp đầy toàn bộ tiểu huyệt đói khát của Khôn trạch, dùng sức mà yêu thương đến khi nào thiếu niên không chịu được mà thét lên khóc lớn, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở thì mới thôi. Khiến y muốn túm chặt lấy hắn mà thúc mạnh vào bên trong, khiến khung giường cũng phải vang lên tiếng kẽo kẹt, tiến thẳng vào nơi mềm mại non nớt tư mật nhất trong cơ thể Khôn trạch, mở rộng dựng khang rồi đạt đến cao trào mà thành kết bên trong. Sau đó để lại dấu hiệu, trở thành Càn nguyên của hắn, để thân thể thuần khiết như tờ giấy trắng kia từ nay quen thuộc với chuyện thừa hoan, mềm mại giống như một cục bông trong ngực, chỉ có thể ôm chặt lấy y mà gọi "ca ca" kêu "phu quân".

Đầu ngón tay không ngừng day ấn điểm mẫn cảm, Ngụy Vô Tiện toàn thân run rẩy nức nở mà cuộn tròn trong ngực y, muốn kêu cũng không kêu được, chỉ có thể thở dốc rêи ɾỉ đầy nɧu͙© ɖu͙©. Cuối cùng được Lam Vong Cơ khẽ cắn vào tuyến thể ở sau cổ, đánh dấu tạm thời, miễn cưỡng xem như là vượt qua tình triều trong lúc phân hóa.

Những hình ảnh khó quên cùng với tiếng rêи ɾỉ da^ʍ dật phóng đãng giống như cơn sóng không ngừng đánh vào đại não y từng đợt từng đợt một, chính là tiểu sư đệ ngày thường y luôn yêu thương nhất dán vào bên tai mà nức nở, mạnh mẽ khắc sâu vào tận xương tủy, khó mà quên được. Ngưng thần tĩnh khí nhưng lại không thể bình tâm, chỉ cần trong lòng có chút rung động, những ký ức đó sẽ ngay lập tức tràn ngập tâm trí.

Lam Vong Cơ ngồi trong suối nước lạnh một lúc lâu, ấn đường nhíu càng thêm chặt, hơi thở lại hỗn loạn đến lợi hại. Bản chất của suối nước lạnh là giúp người ngâm mình trong đó tâm bình khí hoà, nhưng giờ phút này lại có một luồng chân khí hỗn loạn từ dưới đan điền nhốn nháo khắp cơ thể y, trong lúc mấu chốt Lam Vong Cơ đã kịp thời thu tay, ngăn chặn nó xâm nhập vào tim phổi.

Không được, hoàn toàn không thể tĩnh tâm.

Nước thì lạnh, nhưng cả người y lại nóng bừng. Sau khi thu xếp ổn thỏa rồi đặt Ngụy Vô Tiện nằm xuống, Lam Vong Cơ đã đến suối nước lạnh ngâm một lúc lâu. Kết quả là vừa rồi nói chuyện với Ngụy Vô Tiện vài câu, sự áy náy từ đáy lòng lại nổi lên, vừa bối rối không biết nên nhắc đến chuyện đêm qua như thế nào, vừa cảm thấy may mắn khó mà nói nên lời cùng tâm tư muốn trốn tránh.

Nếu như Ngụy Anh đã không nhớ rõ thì...

Không được!

Y có lỗi, đương nhiên phải nhận. Nếu như giấu giếm cho qua, chính là không tuân theo những lời sư phụ dạy bảo, vi phạm gia huấn, cũng là làm trái với ý muốn ban đầu của bản thân.

Nhưng nếu sau khi Ngụy Anh biết được mà không vui thì sau này phải làm sao đây?

Những suy nghĩ này ở trong đầu y không ngừng bác bỏ lẫn nhau, chuyện chưa nói ra lại vì Ngụy Vô Tiện một chút cũng không nhớ rõ mà trở thành một thanh đao treo lơ lửng trên đỉnh đầu Lam Vong Cơ. Bất cứ lúc nào nó cũng có thể vì sự hổ thẹn của bản thân mà rơi xuống, sau đó một nhát chặt đứt tất cả những ý niệm trong lòng y. Lam Vong Cơ lùa tay vào trong mái tóc đen nhánh, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hơi thở bạo loạn, hiếm khi cảm thấy bản thân hoang mang không biết nên làm thế nào như bây giờ.

Từ xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lam Vong Cơ nhanh chóng thu lại tâm tình, lên bờ mặc quần áo.

Ngụy Vô Tiện cố nén đau đớn bám vào thân cây, rõ ràng không phải là một quãng đường quá xa, nhưng lại giống như kéo dài thật dài. Ngước mắt lên nhìn thấy Lam Vong Cơ đang bước nhanh lại đây, Ngụy Vô Tiện cười nhẹ một tiếng, kêu:

"Lam Trạm!"

Sắc mặt Lam Vong Cơ cực kỳ không tốt, đem tấm áo ngoài dày nhất của mình khoác lên người Ngụy Vô Tiện, sau đó đem người gần như chỉ mặc một lớp áo mỏng manh ôm vào lòng, đặt tay lên thắt lưng truyền chân khí vào cho hắn:

"Mặc phong phanh."

Thời tiết mùa đông cực kỳ khắc nghiệt, lại đang có tuyết lớn, từng bông tuyết giống như lông ngỗng bám đầu trên đầu trên vai. Ngụy Vô Tiện cứ vậy mà ra ngoài, ô không cầm theo, chỉ mặc đúng một lớp áo mà chạy lung tung, không biết là lại đột nhiên lên cơn muốn làm cái gì.

Mùi đàn hương ngào ngạt ngay lập tức lấp đầy l*иg ngực, Ngụy Vô Tiện thoải mái mà bám lấy vai Lam Vong Cơ, theo thói quen mà dựa hẳn vào trong lòng người ta, ngửa đầu cười nói:

"Hóa ra đúng là huynh ở chỗ này thật sao."

Cái ngửa đầu này vừa vặn khiến môi hắn chạm vào khóe môi của y. Lam Vong Cơ chưa ổn định được tâm trạng, bây giờ lại tiếp xúc thân mật như vậy, tay lập tức run lên, nhẫn nhịn ra vẻ trấn định mà quay mặt đi chỗ khác một chút, đem cả người Ngụy Vô Tiện bọc trong áo choàng lông cáo, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng. Đồng thời đưa tay gạt đi hạt nước trên mi mắt hắn do tuyết đọng tan chảy, khiến cho Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy nên nhắm mắt lại, đúng là cực kỳ giống dáng vẻ đang chờ đợi một nụ hôn.

Lam Vong Cơ thu tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm nước, nói:

"Sao thế?"

Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, cười nói:

"Ta không thấy huynh quay về nên đi tìm huynh."

Lam Vong Cơ hỏi:

"Tìm ta làm gì?"

Ngụy Vô Tiện nghe y nói vậy thì ngẩn người ra, mím môi một cái rồi hạ mắt cười nhẹ:

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn xem huynh đang ở đâu thôi..."

Hắn dừng lại một chút, ra vẻ tự nhiên mà cười khanh khách, nói:

"Hơi đói bụng nữa."