Chương 26

26.

Ngựa đã được dắt từ trong chuồng ra, sẵn sàng dưới lầu. Đám người sau khi được nghỉ ngơi thì tinh thần tăng lên gấp trăm, tiêu đầu hạ lệnh chuẩn bị lên đường. Ôn Tình đợi tiêu đầu đi khuất tầm mắt mới tiến vào cửa, uống chút thuốc khí sắc cũng đã khôi phục gần như hoàn toàn. Nàng nhìn nhìn tiêu sư dưới lầu, nói:

"Chắc bọn họ cũng không biết người hạ tiêu là ai."

"Một mạch trực hệ của Ôn Nhược Hàn luôn bị người ta đòi đánh đòi gϊếŧ, cho dù muốn Đông Sơn tái khởi cũng không dám gióng trống khua chiêng đâu."

Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh nàng, chắp tay sau lưng, nói:

"Chắc hẳn Ôn Triều đã tìm một kẻ khác đến hạ tiêu, mục đích chính là muốn dẫn dụ chúng ta thôi."

Nhưng mà một phần huyết mạch còn lại của Ôn Nhược Hàn này, người đáng chết đã chết, kẻ nên bắt đã bắt, cho nên cũng không còn bất cứ kẻ nào có thể sai người hạ tiêu đến trách tội nữa. Lần này tiêu đầu tay không vét được một mẻ, lại còn thu được bạc cải tiêu của hắn, là một vụ làm ăn có lời. Ôn Tình "ồ" một tiếng, xoa xoa l*иg ngực còn chút khó chịu của mình, nhíu mày nói:

"Lần này các ngươi đúng là lỗ mãng."

"Nếu không như vậy cái mạng này của ngươi còn sao?" Ngụy Vô Tiện cười cười liếc nàng một cái: "Nếu không phải biết rõ ràng bản đồ cơ quan, ta đây cũng không nắm chắc có thể thắng được Ôn Trục Lưu."

Hắn dừng lại một chút, thở dài, bất đắc dĩ nói:

"Hơn nữa, ngươi cũng đã mắng ta đến mức đó rồi. Nếu còn không ra chẳng phải sẽ lập tức chứng thực ta là một tên "lòng lang dạ thú" sao?"

Ôn Tình nhướn mày lên, nói:

"Không đến mức lòng lang dạ thú, nhưng phiền phức thì đúng là số một. Gặp được người thật rồi, từ nay về sau cũng đừng lải nhải hai chữ kia trước mặt ta nữa."

Đương nhiên Ngụy Vô Tiện biết hai chữ mà nàng nói là gì, thầm nghĩ: sau này không thèm nhắc nữa, dù sao ngươi cũng sẽ nhìn thấy, đã vậy còn nhìn thấy mỗi ngày, không phải còn phiền hơn sao?

Đôi lông mày lá liễu của Ôn Tình nhíu chặt hơn, nói:

"Tại sao không gϊếŧ luôn đi?"

"Một mạch nhà các ngươi sẽ có ta và Lam Trạm bảo vệ. Dù sao năm đó cũng là bị người cưỡng ép nhập vào Ôn gia, tội nghiệt của quá khứ, các ngươi chẳng liên quan gì cả."

Ngụy Vô Tiện cách không chỉ tay về phía Ôn Triều đang bị nhốt trên xe, nói:

"Nhưng gã không giống vậy. Tuy rằng ta hận gã, nhưng cũng muốn đem tất cả tàn dư còn lại của Ôn thị nhổ cỏ tận gốc, tránh lưu lại tai họa ngầm."

Ngụy Vô Tiện cũng không phải là người thích gϊếŧ chóc, năm đó Bão Sơn tán nhân là bị Ôn Trục Lưu lợi dụng Tán công đại pháp gϊếŧ chết, thù này đã báo xong, hắn cũng không muốn dính dáng đến nữa. Mà Ôn Triều dùng Ôn Ninh làm mồi nhử bọn họ, bây giờ bị gậy đập lưng ông, mượn tay Võ Lâm Minh dẫn dụ hết tàn dư của Ôn thị ngu ngốc kia ra, tiêu diệt tận gốc.

Mọi chuyện nên đến lúc chấm dứt rồi.

Thấy Ôn Tình còn có chút do dự, Ngụy Vô Tiện giải thích thêm:

"Thân phận của ta không thích hợp để ra mặt, để người đời nghĩ rằng ta chết rồi có khi cũng là chuyện tốt, không cần lo có người muốn đến tìm bảo tàng nữa. Hơn nữa Lam Trạm còn đi theo giám sát chuyện này, nếu thật sự không ổn sẽ đem người áp giải ngược về Lam gia xử lý."

Hắn dừng lại một chút, cười cười:

"Không ít người muốn gϊếŧ Ôn Triều, thừa dịp lần này còn chưa ai chú ý đến bí mật cải tiêu, đem qua chỗ đó trước rồi tính sau. Đem người giao cho cái tên Kim gì gì đó..."

Ôn Tình nói:

"Kim Tử Hiên."

Võ lâm minh chủ hiện nay, có vợ có con, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng lớn.

Ngụy Vô Tiện "à" một cái, nói tiếp:

"Đúng rồi, Kim Tử Hiên. Cái tên khó nghe chết đi được."

Ôn Tình hỏi:

"Ngươi quen hắn à?"

Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ một lúc, chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ghét bỏ, bỗng dưng nảy sinh cảm giác muốn chụp bao bố lên đầu tên đó mà đánh:

"Chưa từng gặp qua, nhưng cái tên của hắn khiến ta không thoải mái."

Ôn Tình chẳng hiểu hắn lại giở cái chứng thần kinh gì, cười nhạo nói:

"Cũng chỉ có mình cái tên "Lam Trạm" là khiến ngươi cảm thấy thoải mái thôi chứ gì."

"Đúng rồi!" Ngụy Vô Tiện lập tức mặt mày hớn hở nói: "Sư huynh của ta là tốt nhất trên đời!"

"Ngừng ngay ngừng ngay!" Ôn Tình đưa tay lên ngăn hắn lại, tầm mắt dừng trên người nam tử mặc bạch y dưới lầu, trêu chọc:

"Sắp đi rồi kìa, không xuống tạm biệt sao?"

Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, lười biếng nói:

"Có phải không gặp lại nữa đâu, nói nhiều làm gì."

Sau khi hai người bọn họ gϊếŧ Ôn Trục Lưu, những người còn lại của Ôn gia cũng không đáng lo ngại nữa. Trói chặt Ôn Triều rồi dẫn lên trên xong, lại phân phó mọi người đưa đám người lão nhược phụ nhũ trở về nhà, khôi phục về nguyên trạng. Cuối cùng, đến tận gần hừng đông mới xong xuôi mọi việc, muốn thân thiết một chút cũng không kịp.

Một đêm này xảy ra thật nhiều chuyện, cũng có thể nói là hoảng loạn nhốn nháo, hoang đường vô cùng... Nhưng kết quả thì không tồi chút nào, không phải sao?

"Không tiễn thật sao? Tốt xấu gì cũng nói một hai câu lên đường bình an chứ. Dù sao sư huynh ngươi cũng đã thức trắng một đêm."

Ôn Tình nhìn Ngụy Vô Tiện đang chần chừ định quay người về phòng thì lên tiếng nhắc nhở.

"Đều là đại nam nhân với nhau, làm gì mà phải bịn rịn lưu luyến thế." Ngụy Vô Tiện dùng quạt gõ gõ sau lưng mình, giống như đau nhức cực kỳ, ngáp một cái: "Không tiễn, mệt chết được, về ngủ đây."

Ôn Tình: "Ồ."

Ôn Tình nhìn theo vạt áo hắn biến mất ở khúc rẽ, đưa mắt nhìn xuống mấy người đi theo hộ tống tiêu cục đang bận rộn bên dưới, thấy Lam Vong Cơ hữu lễ mà gật đầu với nàng, Ôn Tình cũng gật đầu đáp lễ lại. Đồng tử nhạt màu dừng lại khoảng trống bên cạnh nàng, Ôn Tình nhún vai ra vẻ nàng cũng hết cách. Lam Vong Cơ gật gật đầu, thu hồi ánh mắt, xoay người chuẩn bị lên ngựa.

"Lam Trạm!"

Giọng nói thân thuộc bất ngờ vang lên sau lưng, Lam Vong Cơ thu tay lại, đứng yên chỗ cũ. Nam nhân mặc một thân trường sam đen tuyền nhanh chân đi từ trong phòng ra, bây giờ mới nhận ra mình có hơi vội vã, lúc đến đầu bậc thang mới kìm lại cảm xúc mà thả chậm từng bước. Đám người tiêu cục nghe thấy cũng nhìn hắn chằm chằm, Ngụy Vô Tiện ho nhẹ một tiếng, nhìn xuống mũi chân mà bước qua chỗ y.

Bọn họ chưa bao giờ thấy ông chủ không thích gần gũi cùng Càn nguyên kêu tên ai thân mật như thế, lại còn gọi lớn trước mặt mọi người. Ai ai cũng lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên, sinh ra vài phần hứng thú, xì xà xì xào hạ giọng bàn tán. Tận đến khi đến trước mũi ủng màu trắng, Ngụy Vô Tiện mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt màu ngọc lưu ly nhàn nhạt kia. Hắn đưa vật vẫn luôn giấu sau lưng ra trước mặt Lam Vong Cơ. Đây là một tấm áo choàng trắng muốt, chỉ dùng mỗi chất liệu màu trắng, Lam Vong Cơ mơ hồ thấy có chút quen mắt, nhưng có thể chắc chắn không phải là tấm áo choàng mà mình từng mặc lúc trước. Ngụy Vô Tiện cố tỏ ra bình tĩnh mở áo choàng ra, khoác lên vai y, đôi mắt đen nhánh bừng sáng lên:

"Trên đường gió lạnh, chú ý an toàn."

Lam Vong Cơ khẽ siết tay lại một chút. Ngụy Vô Tiện gảy gảy chóp mũi, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang ném sang đây, thầm nghĩ sư huynh nhà mình da mặt mỏng, vẫn không nên làm trò trước mặt người khác khiến y xấu hổ, cho nên chỉ nhỏ giọng nói:

"Không phải ta... không muốn tiễn huynh. Ta chỉ sợ..."

Hơi thở ấm áp lập tức bủa vây lấy hắn, mùi hương thanh lãnh giống như cây tùng giữa trời tuyết, dễ chịu muốn chết. Ngụy Vô Tiện không kịp phòng bị, được người ta ôm vào trong lòng. Cái ôm của Càn nguyên như giam hắn trong l*иg ngực, chỉ vì một mình hắn mà chặn lại gió rét của ngày đông.

Đám người tiêu cục đang vây quanh đều hít một ngụm khí lạnh. Dù sao thì họ cũng chưa từng thấy vị Lam nhị công tử luôn thanh lãnh hời hợt này thân mật với ai đến vậy, ngay lập tức giật mình bàn tán xem đã xảy ra chuyện gì mà chỉ qua một đêm hai người đã tiến triển đến mức này rồi. Nhưng không hiểu sao tiêu đầu lại trấn định vô cùng, sau khi bị bất ngờ thì để lộ ra ý cười có chút đăm chiêu của người từng trải.

Nhưng lúc này Ngụy Vô Tiện đã không rảnh mà lo mấy chuyện đó nữa, chỉ cảm thấy trái tim của đối phương đang đập thình thịch trong l*иg ngực kề sát mình. Người kia giống như muốn đem trái tim nóng bỏng đó giao phó hoàn toàn vào tay hắn, khiến hắn không thể rời bỏ, toàn thân được bao bọc bởi mùi đàn hương trên người đối phương.

"Ta biết." Vành tai Lam Vong Cơ tuy là đã có chút phiếm hồng, nhưng vẫn ghé sát vào tai hắn, thanh âm cực nhẹ nhưng vô cùng nghiêm túc: "Chờ ta quay về."

Trong lòng Lam Vong Cơ cũng cảm thấy tương tự.

Không phải hắn không muốn tiễn, cũng không phải không dám tiễn, chỉ là hắn sợ lúc tiễn người đi chính mình... nhỡ may không nỡ để sư huynh đi thì biết làm sao bây giờ. Bàn tay cứng đờ của Ngụy Vô Tiện siết lại một chút, chớp mắt liền thấy đáy lòng mỹ mãn vô cùng, một tay ôm lấy eo, một tay đặt lên vai Lam Vong Cơ. Hắn nở một nụ cười rạng rỡ còn hơn nắng sớm, có những lời này, hắn đợi cả một đời cũng được.

"Được, ta chờ huynh về."

____//___

Sắp hoàn rồi T_T