Chương 22

22.

Sau khi trận kí©ɧ ŧìиɧ cuồng nhiệt kết thúc, Ngụy Vô Tiện mềm nhũn cả người, sự tê dại ngứa ngáy như ngấm vào xương tủy. Đống lửa đốt lên từ lúc bắt đầu rơi vào đây vẫn bập bùng cháy, ánh sáng chiếu rọi khắp hang đá, quần áo ẩm ướt được phơi trên giá gỗ dựng tạm gần đó.

Hành thân thành kết đã bắn toàn bộ vào trong cơ thể hắn rồi, sau gáy cũng bị người ta để lại một tiêu ký thật sâu, nhưng dươиɠ ѵậŧ thì vẫn cắm trong dựng khang chưa rút ra, che kín cung khẩu không để tϊиɧ ɖϊ©h͙ trơn nhớt cùng bạch trọc đặc sệt bên trong chảy ra ngoài. Hơi thở của Càn nguyên vương vít sau gáy, đôi môi dịu dàng thương tiếc hôn lên tuyến thể, để mùi tin hương của Khôn trạch lấp đầy khoang mũi mình, cứ như dù có hôn cả đời cũng chẳng thấy đủ. Mùi hương của Khôn trạch đã bị đánh dấu khác hoàn toàn với khi chưa thuộc về ai, giống như khảm sâu khí tức của Càn nguyên vào xương tủy, cho dù là Trung dung cũng có thể từ sự thay đổi của tin hương mà dễ dàng nhận ra Khôn trạch này đã bị đánh dấu.

Cổ họng Ngụy Vô Tiện khản đặc cả đi, cảm thấy thanh quản đau rát. Lam Vong Cơ cẩn thận đỡ hắn lên rồi đưa ống trúc đựng nước lúc nào cũng mang theo bên mình kề sát miệng, để hắn uống từng ngụm tùng ngụm nước nhỏ, sau đó mới đỡ hơn một chút. Cả người Ngụy Vô Tiện lúc này ướt đẫm mồ hôi, tay chân chẳng còn tí sức lực nào, Lam Vong Cơ chỉ vuốt ve tấm lưng trần thôi cũng khiến hắn than nhẹ một tiếng mà co người lại. Thế nhưng hắn vừa khẽ động, vật bên trong lại cắm vào sâu hơn, đâm đến mức Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu thở dốc.

"..." Ngụy Vô Tiện chậm rãi ngẩng đầu, mấy đầu ngón tay mềm mại vuốt ve khuôn mặt sư huynh nhà mình, khóe môi sưng đỏ khó khăn nhếch lên: "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, hàng mi dài theo đó mà nhẹ nhàng run rẩy. Ngụy Vô Tiện nhại lại giọng điệu của y:

"Gì nhỉ? À, "cố gắng nhẹ một chút"...?"

Lam Vong Cơ: "..."

Y vuốt ve tuyến thể của hắn, giọng nói thật nhẹ:

"Xin lỗi."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: May mà năm huynh mười tám tuổi không làm như lúc này. Bằng không xuống tay tàn nhẫn như vậy, đoán chừng chỉ cần nửa năm thôi ta sẽ bị huynh làm đến mức mang thai.

Ngụy Vô Tiện đảo mắt đánh giá y một vòng, thấy trong mắt sư huynh của mình thật sự có chút hối hận, trong lòng yêu thích đến mức vui vẻ tràn trề, cười hì hì mà dán lại gần, tận đến khi chóp mũi cọ vào chóp mũi Lam Vong Cơ, hơi thở ướŧ áŧ phả thẳng vào mặt y mới nũng nịu gọi:

"Sư huynh..."

Mỗi lần hắn dùng giọng điệu này mà gọi một tiếng sư huynh thì chắc chắn bên trong còn mang hàm ý khác. Lam Vong Cơ nhìn hắn, cuối cùng vẫn đáp lại một tiếng, ôm người trong lòng chặt hơn:

"Ơi?"

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, hỏi:

"Huynh đánh dấu ta rồi đúng không?"

Lam Vong Cơ: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:

"Vậy huynh chính là người của ta."

Lam Vong Cơ: "Ừm..."

Ngụy Vô Tiện reo lên:

"Thế ta đây cũng là người của huynh rồi!"

Lam Vong Cơ hôn "chóc" lên trán hắn một cái, một tia ý cười nhẹ nhàng hiện lên trong đồng tử trong suốt:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện không nén nổi ý cười, đáy lòng cũng sắp nở hoa đến nơi, mừng rỡ không kìm được, cọ cọ đầu vào lòng Lam Vong Cơ, hệt như một con nhím nhỏ thu hết gai nhọn lại. Hắn cầm lấy tay Lam Vong Cơ, cười hì hì mà miết qua miết lại, nhỏ giọng nói:

"Tốt quá, người của ta..."

Lam Vong Cơ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, chẳng hiểu sao lại thấy vô cùng giống lúc Ôn Uyển nhìn bọn họ nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Ôn bà bà, vừa chơi con bướm nhỏ đan bằng cỏ vừa nhỏ giọng lẩm bẩm. Đáy lòng y lập tức mềm mại như bông. Năm năm trôi qua, nhưng bản chất người này chưa từng thay đổi, vẫn là tiểu yêu tinh dính người từ nhỏ đã bám theo sau mình liên mồm gọi sư huynh.

"À còn nữa." Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên lên tiếng: "Lam Trạm, huynh có nhìn thấy hình xăm trên lưng ta không?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Có."

Sau khi đánh dấu, hình xăm thực sự không biến mất nữa. Hình xăm hoa da^ʍ bụt đỏ thắm, cánh hoa tròn đầy, nhụy hoa như lấp lóe ánh vàng diễm lệ. Vậy mà chẳng đối lập với dung mạo anh khí của nam nhân kia, giống như nó chỉ là một món trang sức lẳng lặng mà nở rộ trên đầu vai.

"Lúc huynh nói nó là hình một bông hoa da^ʍ bụt, thật ra ta cũng đã lờ mờ đoán ra."

Ngụy Vô Tiện tùy ý để Lam Vong Cơ nâng mình dậy. Chất lỏng trắng đυ.c lập tức rỉ ra từ miệng nhỏ giữa khe mông, tí tách chảy xuống. Ngụy Vô Tiện xem như không có chuyện gì mà tùy tiện lau qua loa một chút, cười cười nhéo nhéo vành tai đã đỏ nay còn đỏ hơn của sư huynh nhà mình. Lam Vong Cơ khoác y phục đã hong khô lên người hắn, hắn lại quay mặt nhìn y, chớp chớp mắt nói:

"Nhìn giúp ta xem, hình dáng của nó như thế nào?"

Lam Vong Cơ liếc mắt một cái, nói:

"Năm cánh hoa tròn đầy, nhụy hoa đỏ thẫm ở giữa."

"Nhụy hoa?" Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, đăm chiêu một chút rồi hỏi thêm: "Cánh hoa nào cũng nối liền với nó phải không?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Phải."

Đầu mỗi cánh hoa đều gắn liền với nhụy ở giữa, tuy chồng chất lên nhau nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bên trong có chút ý vị huyền diệu. Ngụy Vô Tiện đưa tay lên gãi gãi cằm, nhìn cái hồ ở giữa:

"Huynh không thấy nước trong cái hồ này rất kỳ quái sao?"

Lam Vong Cơ gật đầu:

"Không rõ nguồn nước, nhưng bên dưới chắc chắn có khe hở. Cho nên mặt hồ mới lăn tăn như vậy."

Khi nãy Lam Vong Cơ cũng cho Ngụy Vô Tiện uống nước lấy từ cái hồ này. Hơn nữa mặt hồ vẫn luôn kêu ùng ục, phía trên còn có bóng nước lăn tăn, cho nên ắt hẳn phía dưới có mạch nước ngầm. Nói cách khác, cái hồ nước này chắc chắn thông ra bên ngoài, không những thế dưới đáy cũng có rất nhiều khe hở, kết cấu đặc thù.

Ngụy Vô Tiện gật đầu:

"Đúng vậy."

Hắn cười cười, vén tay áo lên khua qua khua lại nước trong hồ như đang tìm kiếm gì đó, làm cho bọt nước văng tung tóe:

"Từ đầu ta vốn đã cảm thấy địa đạo này rất kỳ lạ, bởi vì tùy tiện đặt chân đến bất kỳ chỗ nào cũng có thể gặp phải cơ quan mở ra ám đạo và bẫy rập, hệt như là muốn đề phòng cái gì đó... Nhưng đứng trên góc độ khác mà suy nghĩ, những kẻ khác đi nhầm vào chỗ này dễ giẫm phải cơ quan, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc chỉ có người biết đường mới có thể an toàn đi ra ngoài sao."

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Ôn Tình luôn nói bí mật giấu trên hình xăm của ta. Ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nghĩ ra được cái bí mật gì mà có thể giấu giếm kiểu đấy. Tận đến hôm nay lúc huynh nói đó là một bông hoa da^ʍ bụt, ta mới ngộ ra."

Da^ʍ bụt là một loại hoa nổi tiếng của xứ Phù Tang*, ý nghĩa của nó chính là "tìm đường sống từ chỗ chết", "cầu cát tường tài phú trong hiểm nguy".

*Xứ Phù Tang: Nghĩa là "đất nước mặt trời mọc", tức Nhật Bản.

Ánh mắt của Lam Vong Cơ khẽ động, nói:

"Ý đệ là..."

"Chỉ có ngọc bội mới mở ra khách điếm. Bên dưới khách điếm có địa đạo. Cần hình xăm để tìm được bảo khố. Bên trong một ngọn núi hoang ở Trần Châu, nằm giữa Trung Nguyên."

Bàn tay Ngụy Vô Tiện lần mò trong nước, sờ đến vật gì đó cưng cứng. Hắn nhíu mày, dùng sức kéo một cái!

Ngay lập tức, nước trong hồ "ầm ầm" rút hết, giống như chảy ngược về đầu nguồn. Chớp mắt một cái đã chẳng còn lấy một giọt nước, đáy hồ chuyển động một chút rồi để lộ ra bề mặt cơ quan cổ xưa đã mục nát đến nơi. Hình như chỗ này chính là trung tâm của địa đạo, có thể thao túng tất cả những bẫy rập trùng trùng điệp điệp uy lực cực lớn ẩn giấu khắp nơi.

"Sợ rằng không hề có thứ gọi là tài phú đủ dưỡng vạn quân."

Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười:

"Hình xăm của ta, chẳng qua chỉ là bản đồ của một địa đạo đủ sức chứa cả "vạn người" mà thôi."

Cũng giống hệt như trốn tránh Ôn gia năm đó, "vạn người" này có thể là lão nhược phụ nhũ, là những người vô tội muốn tránh né sự truy sát của võ lâm chính đạo, hoặc là để vận chuyển lương thực trong những năm mất mùa đói kém không thể đi đường lớn. Những trạm dịch do triều đình thiết lập, từ kẻ cầm đầu đến vài tên lính gác tiểu tốt đều muốn tham ô nuốt bạc làm của riêng. Bách tính thôn dã lại không dám tự mình mình bôn ba, sợ rằng trên đường va phải sơn tặc ắt sẽ gặp nạn, chỉ có thể ủy thác hi vọng cho tiêu cục đi áp tiêu. Mà khách điếm không tên tuổi này sừng sững giữa núi hoang, nằm ở trung tâm của cả Trung Nguyên rộng lớn, chính là chốt chặn quan trọng nhất của giao lộ tám hướng.

Nói cho cùng thì trong thời giang hồ loạn lạc này, không có gì quan trọng quý giá hơn mạng sống của chính mình.

Một con đường sống, đáng giá ngàn vàng.

____///____

Mình đang gom in ficbook "Một đêm hoang đường" và "Cả thế giới chỉ có mình ta tin vị hôn thê", còn thiếu vài slot, bạn nào hứng thú thì ib