Liên hoa Ổ đã qua cơn nguy cấp, mà ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hi Thần đã sớm dàn xếp ổn thỏa cho Mạnh Dao, liền truyền tin nhanh chóng tập kích Ôn thị cho Thanh Hà Nhϊếp thị, cùng Nhϊếp Minh Quyết phối hợp ăn ý với nhau, chuẩn bị một trận chiến bất ngờ, đem bội kiếm của các đệ tử thế gia đoạt lại.
Sau khi thông báo cho thúc phụ, Lam Hi Thần liền chuẩn bị xuống núi, quyết định bái nhập Mạnh Dao làm môn hạ Lam thị.
Vừa lúc đến ngày nghỉ ngơi, Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn dĩ không bị thiêu hủy nhiều lắm, khoảng thời gian này đệ tử luôn ra sức trùng kiến, khó có được dịp nghỉ liền trở về nội xá nghỉ ngơi,hoặc là đi Thải Y Trấn mua sắm đồ dùng. Lam Hi Thần hỏi qua môn sinh, biết được Mạnh Dao đang ở Lan Thất.
"A Dao như thế nào lại không đi nghỉ ngơi, khó lắm mới có dịp được ngày nghỉ." Lam Hi Thần cười cười, phất áo thượng vị. Tuy rằng đã biết kiếp trước Mạnh Dao hại không ít người, nhưng trong mắt hắn, Mạnh Dao hiện tại cái gì cũng chưa làm, giống như Lam Vong Cơ đã nói, thời gian còn chưa muộn.
Mạnh Dao ngượng ngùng buông bút mực trong tay, "Gia quy Lam thị ta chưa học xong, nên muốn thừa dịp được nghỉ, chép lại vài lần, sớm ngày thành thục."
Gia quy Lam thị thật khiến người ta sợ hãi, 3000 điều, gần ba mươi ngàn chữ, tuy nói đệ tử đều phải thuộc lòng, nhưng thật sự đọc từ đầu đến cuối một chữ cũng không sai phải hơn tháng mới học được, Lam Hi Thần an ủi: " A Dao, gia quy dài dòng, từ từ sẽ xong."
"Ta, ta muốn nhanh thuộc gia quy Lam Thị, sau đó bắt đầu nhập đạo tu tập tâm pháp, như vậy có thể cùng sư huynh đệ xuống núi săn đêm." Mạnh Dao thấp giọng nói.
Lam Hi Thần khó hiểu:" Vì sao vội vã xuống núi săn đêm?"
Mạnh Dao yên lặng nắm chặt góc áo, "Tiền tiêu vặt của đệ tử là cố định, nhưng xuống núi trừ túy sẽ được trợ cấp thêm ngân lượng, A Dao muốn tích góp chút tiền."
Lam Hi Thần nhíu mày, gia phong Lam thị, từ trước đến nay đều đối xử công bằng, tuyệt đối không có chuyện khắc khe đệ tử mới vừa nhập môn, cũng chưa từng nghe qua có đệ tử oán giận tiền tiêu vặt không đủ dùng. Hơn nữa, đệ tử nội môn ngày thường đều ở Lam thị tu hành, ăn ở đều là tiền Lam thị chi ra, vì thế khó hiểu hỏi: "Chi phí ăn mặc ở có cái gì không ổn?"
Mạnh Dao vội vàng xua xua tay, khuôn mặt nghẹn ra một tia đỏ ửng, sốt ruột nói: "Không phải, không phải, chi phí ăn mặc đều rất tốt, các huynh đệ đối đãi với ta cũng thực hảo. Chính là, là A Dao muốn tích góp chút tiền chuộc thân cho mẫu thân."
Lam Hi Thần nhẹ nhàng đè đè trán, bản thân như thế nào mà đem việc này quên mất đi. Tụy rằng đã đưa mẫu thân Mạnh Dao một ít tiền, nhưng lúc ấy ngẫu nhiên phát sinh, trên người hắn cũng không mang nhiều. Hơn nữa bản thân là trưởng tử của Lam thị, càng không có tiếp xúc với những nơi như vậy.
Nhưng mà một vị nữ tử cư ngụ trong câu lan viện cũng không thể để lâu dài, hơn nữa lại là mẫu thân mình. Lam Hi Thần hối hận bản thân suy nghĩ không chu toàn, lại cảm thấy Mạnh Dao thực sự hiếu thuận.
Nhìn sắc mặt Mạnh Dao rất ngượng ngùng, cũng hiểu rõ Mạnh Dao ngượng ngùng là do mở miệng nói với y, cũng ngượng ngùng lại dùng tiền của y, mới muốn dựa vào chính mình tích góp chút tiền chuộc thân cho mẫu thân.
Lập tức đề bút trên giấy viết vài câu, sau đó đưa cho Mạnh Dao giải thích: "Là ta không tốt, suy xét không chu toàn, người cầm tờ giấy này đến phòng thu chi, có thể ứng trước tiền tiêu vặt một năm, hẳn là đủ để lệnh đường chuộc thân. Còn dư một chút còn lại, sinh hoạt hằng ngày cũng không có ảnh hưởng."
Lại cầm một tờ giấy khác xếp vào phong thư, nói: "Đây là một phong thư đề cử, A Dao trước chuộc thân cho lệnh đường rồi đưa người cùng thư này đến Cầm phường ở Thải Y Trấn. Đã từng nghe A Dao nhắc qua lệnh đường cũng từng là tiểu thư khuê các, cầm tài cao siêu, cũng có thể dạy được một A Dao ôn tồn lễ độ như vậy, sau này liền lưu lại cầm phường làm lão sư, cũng có thể đảm bảo sinh hoạt ngày sau."
Mạnh Dao mở to hai mắt, đôi tay run rẩy tiếp nhận giấy và thư, chậm rãi hạ người hành một cái đại lễ với Lam Hi Thần, "Mạnh Dao đa tạ đại ân của Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần bước đến đỡ hắn dậy, "A Dao, không cần như thế, chỉ cần ngươi ở Lam thị hảo hảo tu hành, cả đời vì thiện, vì dân trừ hại, là trấn an lớn nhất với ta."
Mạnh Dao ngẩng đầu, trong ánh mắt hình như có lệ quang dâng tràng, lại thi lễ đổi với Lam Hi Thần. Trong đầu không biết vì sao cảm thấy lời nói của Lam Hi Thần có ẩn ý.
Lam Hi Thần xoa xoa đầu mạnh dao an ủi, "A Dao, ta còn có việc phải xuống núi, nếu có phát sinh vấn đề gì, có thể hỏi các sư huynh của ngươi."
Mạnh Dao ngoan ngoãn gật gật đầu, tiễn Lam Hi Thần đến tận sơn môn.
Bên kia, y quán của Di Lăng Ôn thị nghênh đón một vị khách quý.
Ôn Ninh đang đem một ít dược liệu ở hậu viện đi sao, lại nhìn thấy một bóng người cao lớn đĩnh bạt đứng ở cửa, lại là bạch y lưng đeo cổ cầm Lam Vong Cơ.
"Lam, Lam nhị công tử." Năm đó Hội Thanh Đàm tại Kỳ Sơn, Lam thị Song Bích một thân hồng y lên đài, một thoáng kinh hồng, Ôn Ninh tự nhiên khó quên.
Lam Vong Cơ lễ phép gật đầu một chút, "Ôn Ninh công tử, xin hỏi Ôn Tình cô nương có ở đây?"
"Ngạch, có, có, ta đi gọi tỷ tỷ." Ôn Ninh buông dược liệu chạy nhanh, tiến vào buồng trong đi tìm Ôn Tình, thời điểm chạy đị còn bị đống dược liệu mình vừa buông xuống gác chân suýt nữa thì ngã.
Một lát sau, Ôn Ninh trở lại, có chút vâng vâng dạ dạ nói: "Lam, Lam nhị công tử, tỷ tỷ nói, bên ngoài có rất nhiều bá tánh đến xem bệnh, mời, mời Lam nhị công tử, xếp, xếp hàng." Âm thanh càng về sau càng mỏng dần, hai chữ xếp hàng cơ hồ muốn không nghe rõ.
Lam Vong Cơ lại không có lấy nữa phần không vui, nhẹ nhàng gật gật đầu, liền ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi.
Chờ một lượt từ ban trưa đến hoàng hôn, Ôn Ninh mới đem Lam Vong Cơ đi vào trong.
Trong phòng sạch sẽ mười phần, trên giá sách không ít y thư, tuy rằng không dùng lư hương, lại có thể ngửi được mùi dược liệu không tiêu tan.
Ôn Tình đang ngồi sau thư án, ăn mặc một thân viêm dương hồng bào, ngẩng đầu liếc mắt đánh giá người mới đến, mở miệng nói: "Không biết Lam nhị công tử tới cái y quán nho nhỏ này của ta vì việc gì?"
Lam Vong Cơ hành lễ, kiếp trước có vài lần tiếp xúc, sau này Ngụy Vô Tiện cũng có ngẫu nhiên đề cập đến. Y biết Ôn tình có thể là một nữ tử Ôn gia có khí khái, cái hành lễ này, kính nàng vì Ngụy Vô tiện năm đó đến Kim Lân Đài mà xương nghiền thành tro, cũng cảm tạ nàng ở bãi tha ma quan tâm đến Ngụy Anh của y.
Ôn Tình thấy hắn như thế, nhướng mài, "Lam nhị công tử, có chuyện gì mời nói thẳng."
Lam Vong Cơ lúc này mới mở miệng: "Ôn Tình cô nương, tại hạ muốn thỉnh cô nương đi Vân Mộng xem bệnh cho một người."
"Nga? Người nào ở Vân Mộng?"
"Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện."
Ôn Tình đối với Ngụy Vô Tiện cũng có chút ấn tượng, giống như tự hỏi gật gật đầu, "Bất quá, dựa vào cái gì mà muốn ta đi Vân Mộng?"
Lam Vong Cơ cũng không tức giận, nhàn nhạt nói: "Xạ Nhật chi chinh, là việc phải làm. Thất phu vô tội, hoài bích có tội*."
(Thời xưa lưu truyền một câu chuyện có ý răn đe con người không nên có lòng tham vô độ, nên biết chừng mực. Chuyện kể rằng: Ngu Thúc có viên ngọc quý. Ngu Công nghe tiếng muốn lấy, sai người đến cầu.Ngu Thúc trước không chịu cho. Sau hối lại, nói rằng: Tục ngữ có câu: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Ta giữ làm gì hòn ngọc này? Thật là mua tai vạ vào mình. Rồi liền đem ngọc dâng cho Ngu Công. Ngu Công đã lấy được ngọc, nghe Ngu Thúc còn thanh gươm báu, muốn lấy nốt, lại cho người đến cầu thanh gươm ấy. Ngu Thúc giận quá, nói: Ngu Công trưng cầu hết cái này, lại đến cái khác. Thật là người vô yêm! Đã là vô yêm, thì tất có ngày hại cả đến thân ta nữa. Nói rồi, đem quân đi đánh Ngu Công. Ngu Công thua, chạy ra đất Cung Trì.) Ngôn từ ẩn ý, cho dù mạch họ của Ôn Tình chưa từng gieo cái ác, cũng sẽ bởi vì họ "Ôn" mà mang tội liên đới theo.
Ôn Tình đương nhiên biết bách gia hiện giờ đã đối với Ôn thị giương cung bạt kiếm, nàng cũng lo lắng cho chính mình, càng lo lắng cho đệ đệ và người trong tộc nhân của mình, vẫn giả vờ trấn định nói, "Lam nhị công tử nghĩ như thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: " Lấy thanh danh của Vong Cơ ra thề, giữ một mạch Ôn cô nương vô sự."
Ôn Tình không nói một tiếng nhìn Lam Vong Cơ cũng không biểu tình, Ôn Ninh một bên lo lắng nhìn qua nhìn lại mặt hai người, "Tỷ tỷ,...."
Ôn Tình xua xua tay với Ôn Ninh, nhìn đôi mắt Lam Vong Cơ, mở miệng nói: "Xem ra người ở Vân Mộng này đối với Lam nhị công tử thực sự quan trọng."
Mảng lông mi dài của Lam Vong Cơ hơi rung động một chút.
Ôn Tình tự nhiên thấy được, cười cười, "Thôi được rồi, làm y sư, không thể có đạo lý thấy chết mà không cứu, Lam nhị công tử nói cho ta một chút, người này rốt cục bị làm sao?"
Lam Vong Cơ lại lắc đầu, nhíu mày lại, "Ta không biết."
Ngụy Vô Tiện sau ngày đó thϊếp đi, không có tỉnh lại, mặc dù đã thỉnh y sư giỏi nhất Liên Hoa Ổ đến xem, cũng không nhìn ra được nữa phần vấn đề. Sự tình quan trọng, Giang gia hiện tại đã phong tỏa tin tức, Giang Trừng cùng Giang Yếm Ly đã ở cạnh chăm sóc Ngụy Vô Tiện hôn mê, mà Lam Vong Cơ đương nhiên lao đến Di Lăng tìm Ôn Tình.
"Xem ra, ta không thể không đi Vân Mộng một chuyến." Ôn Tình xem thần sắc của hắn, bất đắc dĩ đè đè ấn đường, quay đầu nhìn Ôn Ninh nói: " A Ninh, ngươi ở lại đây xem chừng y quán, đừng chờ ta trở lại thì y quán đã bị người ta đóng cửa."
"Được, tỷ tỷ." Ôn Ninh chạy nhanh đến gật đầu đáp ứng.
Lam Vong Cơ cũng lại hành thi lễ, "Đa tạ."
Việc này không thể chậm trễ, Ôn Tình chuẩn bị một chút, theo Lam Vong Cơ về đến Liên Hoa Ổ.
Hai người còn chưa đi đến cửa phòng của Ngụy Vô Tiện, liền gặp được Giang Trừng trở ra lấy nước, nhìn thấy phía sau Lam Vong Cơ là Ôn Tình một thân viêm dương hồng bào, đem chậu nước hất đi, một bộ muốn đi lên đánh người, giọng căm hận: "Ôn cẩu!"
Lam Vong Cơ giơ Tị Trần chắn phía trước, khó có khi nói được một câu dài: "Giang công tử, đây là kỳ hoàng thần y, Diệu Thủ Ôn Tình, một mạch này của Ôn gia chỉ tu y thuật, chưa bao giờ làm ác, đến đây vì Ngụy Anh chữa bệnh."
Giang Trừng vẫn một ánh mắt hung ác nhìn Ôn Tình, Ôn Tình cũng không chút nào lui bước, dùng ánh mắt lỗi lạc nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, Giang Trừng mới cắn chặt răng, "Ta cùng các ngươi vào."
- ------------------------------------------------------------
Nay trời bắt đầu vào đông tâm trạng thoải mái gõ nhanh tặng mọi người 2 chương nhé:>, gần đến tết rồi mà dịch chưa hạ nhiệt, mọi người nhớ giữ sức khỏe để đọc truyện chung với tui nhe!