Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hu hu vừa gõ xong chưa đọc lại đuối quá, mọi người đọc thấy gì sai sót cứ bắt nhé:< đau lưng quá!!!!!!!!!!!!!!

Mấy chương này đọc hơi khó hiểu và khô tại toàn hành quân đánh trận thôi. Có vài chổ tui không hiểu nên để nguyên QT luôn mn ai sửa được cmt tui sửa lại nhé <3 Xia xìaaaa

----------------------------------------------

Trong doanh trướng Lam Hi Thần, Giang Trừng cau mày nhìn hành quân đồ.

"Trạch Vu Quân, chúng ta cứ như vậy đi xuống, chỉ sợ lương thảo không đủ, sĩ khí cũng sẽ giảm xuống."

Lam Hi Thần cũng lo lắng nói: "Đúng, ta cùng Kim công tử đã thương lượng qua, Lan Lăng Kim thị sẽ viện trợ vật tư, nhưng cũng không phải là kế lâu dài."

Hai người nhìn nhau thở dài.

Mạnh Dao ở một bên yên lặng nhìn bản đồ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Trạch Vu Quân, Giang công tử, có lẽ.....có lẽ từ nơi này đột phá."

Mạnh Dao chỉ một chỗ, Giang Trừng nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày: "Nơi này địa hình hẹp dài, phía trước là vị trí đóng quân chủ yêu của Ôn thị, người chúng ta bên này cũng vô pháp tiến quân.

Mạnh Dao lắc lắc đầu, giải thích rõ ràng: "Không phải dùng cứng đánh cứng, qua cái đường núi này, là một con sông, chúng ta ở đường núi này mai phục, phái tinh anh tu sĩ đến quân doanh Ôn thị phía đông sơn cốc mai phục, sông bên này người chia làm hai phần, một nữa trực tiếp đánh qua sông."

Giang Trừng vẫn như cũ cảm thấy không ổn, "Đừng nói một nữa, cho dù lấy toàn lực đánh, cũng chưa chắc có thể thắng, huống chi là qua sông vượt rào."

Mạnh Dao bỗng nhiên tự tin cười, "Không cần thắng, muốn chính là quân đội qua sông nhận thua, tốt nhất đem quân kỳ ném đi."

Lam Hi Thần ở bên cạnh chăm chú nhìn bản đồ một lúc lâu, "A Dao, ngươi chính là đang nói đến "Tử chiến đến cùng"."

Mạnh Dao mắt sáng rực lên, "Đúng vậy! Trạch Vu Quân, địa hình nơi này, cùng với trận "Tử chiến đến cùng" giống nhau y như đúc, mà hiện giờ nhân số hai bên tỉ lệ so với trận "Tử chiến đến cùng" cũng không sai biệt lắm. Nhưng tu sĩ nhà chúng ta phần lớn đã tu hành trong tộc từ nhỏ, mà năm đó nhân tâm không đồng đều là hán quân, cho nên chúng ta có xác suất thắng lớn hơn."

"Năm đó Hàn Tín đều nên thắng, Xạ Nhật chi chinh hiện giờ, thực lực bên ta hơn xa hán quân lúc trước, vì sao không thể?"

"Hơn nữa chư vị công tử đều từ trong chiến tranh mà thành danh bên ngoài, đến lúc đó kêu gọi một tiếng, so với Hàn Tính hữu dụng hơn nhiều. Tuy nói là chặn đứt đường lui xông đến, nhưng đã là người phản ứng đầu tiên đều là chạy trốn, phải cho bọn họ thời gian phản ứng, vượt sông cùng đoạt quân doanh kế, liền có thể làm quân ta đại đại hòa hoãn."

Mạnh Dao thời điểm nói lời này, một đôi mắt phượng linh động tự tin, băn khoăn bày một mưu kế như một danh tướng, làm Lam Hi Thần có chút không thể rời mắt.

Giang Trừng cũng lập tức hiểu rõ lời Mạnh Dao nói, " Trá hàng, đoạt doanh, đến chi vong rồi mà sau đó tồn."

Mạnh Dao gật gật đầu: "Đúng là như thế."

Giang Trừng sau một phen suy tư, hơi hơi gật đầu, tình hình hiện giờ, xác thực là một biện pháp đáng giá thử một lần.

Lam Hi Thần nhìn Mạnh Dao không chớp mắt, lúc này mới chân chính cảm thấy hắn cùng với cái vị trong miệng Ngụy Vô Tiện đem tiên môn bách gia đảo đến long trời lở đất chính là một người.

Chưa cập quan, cũng chưa học binh thư, mà có thể mưu lược như thế này, tương lai tất quý như châu.

Mạnh Dao cũng phát hiện Lam Hi Thần đang nhìn hắn, bỗng nhiên ngượng ngùng, vừa thu lại bộ dáng hăng hái khí phách vừa nãy, cúi thấp đầu, cẩn thận nói: "Hi....Trạch Vu Quân, A Dao thấp cổ bé họng, chỉ là nói ra ý tưởng trong lòng, không có ý mạo phạm."

Lam Hi Thần mỉm cười một chút, theo thói quen định sờ soạng đầu hắn một chút, ôn nhu nói: "Không có, A Dao, ngươi làm ta thật kinh hỉ."

Mạnh Dao mặt càng ngày càng đỏ, nhanh chóng lắc đầu, "Trạch Vu Quân quá khen."

Giang Trừng thấy vẻ mặt này thì ngạc nhiên, khi nãy vừa mới tự tin mười phần chỉ điểm giang sơn là người này sao. Lại quay đầu nhìn về phía Lam Hi Thần, lại thấy hắn vẻ mặt nhu hòa nhìn Mạnh Dao. Giang Trừng cảm thấy một cơn ớn lạnh ập đến lắc lắc đầu, chỉ muốn nhanh rời khỏi cái nơi không khí quái dị này, vì thế chắp tay nói: "Một khi đã như vậy, ngày mai ta liền đi bố trí, cùng Ngụy Vô Tiện và Kim Tử Hiên tường thuật lại."

Lam Hi Thần phục hồi tinh thần, cũng đối Giang Trừng chắp tay: "Làm phiền Giang công tử."

Sau khi Giang Trừng rời đi, Mạnh Dao cũng tính toán định cáo lui, lại bị Lam Hi Thần gọi lại.

"A Dao, hôm nay thấy ngươi giống như có vị bằng hữu mới."

Mạnh Dao thuận theo trả lời: "A Dao tại hậu cần gặp được Tiết công tử, hàn huyên vài câu cùng hắn, rất là hợp ý."

Lam Hi Thần suy tư gật gật đầu, hôm nay A Dao cùng vị Tiết công tử kia, xác thật thoạt nhìn bộ dáng rất hợp duyên, lúc gần đi còn vẫy tay cáo biệt......

Mạnh Dao nhìn thần sắc Lam Hi Thần, mơ hồ mở miệng nói: "Hi Thần ca....không muốn A Dao kết bằng hữu sao?"

"Không, không có, sao thê được." Lam Hi Thần lắc lắc đầu, "Chỉ là tùy tiện hỏi một chút, A Dao có bằng hữu mới là chuyện tốt."

Mạnh Dao gật gật đầu, "Vậy A Dao về trước."

Xoay người lại suy nghĩ, Trạch Vu Quân chẳng lẽ không biết, phủ định của phủ định là khẳng định sao?

Nhưng Trạch Vu Quân vì cái gì lại không thích mình kết giao bằng hữu mới.

Mạnh Dao suy nghĩ nửa ngày cũng không ra kết quả, lắc lắc đầu, liền đi hỗ trợ hậu cần.

Ngày hôm sau, Giang Trừng liền triệu tập Ngụy Vô Tiện, quyết định bảy ngày sau dựa theo phương pháp Mạnh Dao nói, lại tiến công lần nữa.

Mà Ngụy Vô Tiện cũng thừa dịp này mà cùng Lam Vong Cơ ngự kiếm đi bãi tha ma Di Lăng.

Nhìn bãi tha ma như cũ gió cuộn từng trận oán khí, Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ gõ gõ đầu, quay đầu lại nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, hiện tại bãi tha ma không thể so với với năm đó ngươi nhìn thấy, ta cũng không có hạ cấm chế gì ở đây, ngươi đi vào nhất định phải để ý a."

Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, "Ngươi cũng vậy, đi cùng nhau, đừng tách ra."

Trên bãi tha ma, xác chết khắp nơi, quạ đen xoay vòng phía trên sơn cốc, nơi xa đều có thể nghe thấy tiếng hung thi lệ quỷ rít gào, loài thực vật duy nhất có thể thấy được là mạn châu hoa sa, nơi đây xung quanh giống như hoàng tuyền, mấy ngày liền đều ẩn ẩn nhuộm màu đỏ tươi.

Lam Vong Cơ bất giác nhíu chặt hai hàng lông mày, Ngụy Anh, năm đó chính là ở cái nơi này, gian nan sinh sống qua ba tháng.

Ngụy Vô Tiện đang đi về phía trước, quay đầu lại thấy Lam Vong Cơ cau mày không bước về trước, lập tức minh bạch hắn suy nghĩ cái gì.

Chạm vào người Lam Vong Cơ, cố ý bày ra gương mặt tươi cười: "Lam Trạm, đừng nghĩ nữa, chúng ta tìm được Trần Tình liền chạy nhanh trở về đi."

Dừng một chút, lại như nhớ tới cái gì,:"Kỳ thật nơi này cũng không phải luôn âm trầm khủng bố như vậy."

Lam Vong Cơ khó hiểu nhìn hắn một cái.

Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn cười, thổi vài tiếng huýt sáo, mặt đất một mảng đen đen đỏ đỏ sinh ra từng mảnh xương cốt, chợt biến thành vô số tiểu bạch cốt hoa, từ từ nở rổ trên bãi tha ma.

Huyết bùn trán anh, anh tán không tiếng động.

Bạch cốt sinh hoa, hoa lạc vô ngân.

Xác thật xua đi không ít âm trầm, nhưng tình cảnh này cũng tuyệt đối không thể gọi là mỹ lệ, chỉ làm thêm vài phần kiều diễm vào trong phần thê lương hoang tàn.

Một trận gió thổi đến, cánh hoa theo gió bay khắp nơi trong không gian phiếm hồng cùng quạ đen xoay quanh, quỷ dị mà lãng mạn.

Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng cười cười, "Năm đó ở bãi tha ma học được ngón út lệnh, bởi vì đất nơi này oán khí thật sự quá nặng, hạt giống hoa căn bản là không phá được đất, nhưng đã là hoa thì ở tuyệt cảnh huyền nhai hay băng sơn đỉnh núi cũng có thể nở rộ, chỉ là không muốn có người biết thôi. Sau này ta ở nơi này cũng quỷ vật sống chung, bọn họ dạy ta, có thể thúc bạch cốt trong đất đem hoa này đưa lên."

Khi đó hắn đã sa vào quỷ đạo, lại chưa có năng lực thoát khỏi bãi tha ma, cả ngày cùng vị nữ quỷ tỷ tỷ nhàm chán, lúc đó liền lĩnh ngộ cái thuật pháp này.

Bạch cốt chi hoa, tuyệt cảnh nở rộ, cũng giống như chính hắn năm đó.

Tình cảnh này thê mỹ như vậy, hoa nở rực rỡ tuyệt sắc, bạch cốt lại lành lạnh đáng sợ. Khung cảnh hoang đường như vậy làm Lam Vong Cơ nhất thời hoảng hốt, còn nhớ tới năm đó trên chiến trường dùng Trần Tình điều khiển bách quỷ, Ngụy Vô Tiện thổi suốt một đêm dài.

Lúc đó y không biết tiền căn hậu quả, cũng không thể nói vài ngôn từ an ủi, một lòng một dạ muốn đem Ngụy Vô Tiện về Vân Thâm Bất Tri Xứ giấu đi, làm hại cả hai người càng lúc càng xa, cuối cùng thì thành người lạ.

Ngụy Anh lúc đó, cũng giống như cái bạch cốt khai hoa kia, trải qua trăm ngàn cay đắng mới có thể nở rộ, đẹp thì rất đẹp, lại yếu ớt dễ tàn.

Mà chính mình, vốn nên hảo hảo bảo hộ hắn, lại trời xui đất khiến, lần lượt cùng hắn đao kiếm tương hướng.

Ngụy Vô Tiện duỗi tay kẹp lấy một đóa hoa đang bay trong gió, cài lên bên tai Lam Vong Cơ, "Lam nhị ca ca, đừng đau lòng, ta hiện tại đang hảo hảo mà đứng trước trước mặt ngươi đây."

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hoa bay đầy trời, cũng không đem đóa hoa trên tay gỡ xuống, cúi đầu nhẹ nói: "Đi thôi."

Hai người chém mấy cái hung thi lệ quỷ, Ngụy Vô Tiện lại gọi đến vài vị nữ quỷ tâm địa thiện lương năm đó, rốt cuộc cũng tìm ra nơi của Trần Tình.

Ngụy Vô Tiện dùng Tùy Tiện đầy ra tầng tầng bùn máu, rốt cuộc cũng đào ra một cây trúc toàn thân đen nhánh.

Lam Vong Cơ hỏi: "Cây trúc?"

Ngụy Vô Tiện hoài niệm vuốt ve cây trúc kia một chút, "Đúng vậy, là một cây quỷ trúc, lại không phải sinh trưởng ở nơi này, hẳn là đã từng theo một vị tu sĩ linh lực cao cường lấy trúc thay kiếm, chẳng qua ở bãi tha ma ngày nối tiếp đêm chống lại oán khí, bất tri bất giác biến thành quỷ trúc."

"Trần Tình, là dùng nó chế tác."

Dùng Tùy Tiện thành thạo múa may một phen, quỷ sao Trần Tình, rốt cuộc một lần nữa xuất thế.

Ngụy Vô Tiện nhìn Trần Tình cảm khái nói: "Năm đó không có kiếm, ta còn trộm đao của thi thể để làm, ai, vẫn là Tùy Tiện của ta thuận tay a~."

Lam Vong Cơ nhìn Trần Tình, bỗng nhiên duỗi tay nhận lấy, dùng Tị Trần khắc trên thân sáo một cái tên, rồi mới đem đưa lại cho Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhìn hai chữ nhỏ tinh tế "Trần Tình", bất giác nở nụ cười, "Như thế rất tốt, trần tình của ta cũng có một phần là Lam nhị công tử."

Vị Lam nhị công tử cao lãnh cũng không trả lời, cũng không biểu tình gì, trong mắt biểu lộ một tia vừa lòng nhỏ nhỏ lại không thoát khỏi đôi mắt của Ngụy Vô Tiện, nhin không được tiến đến hôn lên khóe môi Lam Vong Cơ, cười nói: "Đại công cáo thành, chúng ta nhanh trở về đi."

Lam Vong Cơ gật đầu, "Được."

Đang chuẩn bị rời khỏi bãi tha ma, Ngụy Vô Tiện bỗng dưng ngừng bước, quay đầu hỏi: "Lam Trạm, có mang cầm không?"

Lam Vong Cơ không biết hắn muốn làm gì, vẫn là lấy cầm từ túi Càn khôn mang ra, "Dùng thế nào?"

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt đưa trần tình lên môi thổi một đoạn giai điệu, mấy vị nữ quỷ khi nãy chỉ đường cho hắn lượn lờ bay đến.

Ngụy Vô Tiện hướng các nàng hành lễ, bỗng nhiên rũ mắt, ngữ khí có chút hạ xuống: "Năm đó huyết tẩy Bất Dạ Thiên, mấy vị tỷ tỷ này vì bảo hộ ta mà đều hồn phi phách tán, các nàng bị nhốt tại nơi này, vô pháp chuyển thế luân hồi. Năm đó ta dùng Trần Tình triệu các nàng ra ngoài, các nàng cũng không muốn rời, thường xuyên cùng ta làm bạn giải sầu, kết quả....lại rơi vào kết cục như vậy.

Mắt ngọc mày ngài còn đâu, huyết nhục du hồn cũng chẳng về.

Lam Vong Cơ nhìn nhóm quỷ hồn trước mắt, hắn nhớ rõ, là mấy vị nữ tử năm đó ở ban công vứt hoa trêu đùa hắn.

Nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện có chút buồn bã, trong lòng hiểu rõ nói: "Ngươi muốn ta tấu cho các nàng một khúc < An giấc ngàn thu >."

Ngụy Vô tiện ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời lên, dùng sức gật đầu: "Lam nhị ca ca, ngươi thật đúng là con giun trong bụng ta."

Lam thị huyền khúc, an linh độ hồn đưa các nàng bình an nhập luân hồi.

Lam Vong Cơ gật đầu, tìm một cục đá tương đối bằng phẳng, đang định ngồi xuống tấu đàn, Ngụy Vô Tiện chạy nhanh qua dùng tay áo lau một chút, cười hì hì nói: "Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết cũng không thể để quần áo bị làm dơ."

Bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, ngồi xuống tấu vang < An giấc ngàn thu>.

Theo tiếng đàn ngân lên, thân ảnh mấy vị nữ tử dần dần trong suốt, hướng Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hành lễ, phất phất tay, liền tiêu tán vào không khí.

Ngụy Vô Tiện nhìn theo bọn họ biến mất mặc niệm nói: Đi bình an.

Bãi tha ma không giữ lại vong linh của các nàng nửa, tâm nguyện cũng đã xong, Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ bụi đất trên người Lam Vong Cơ, "Đi thôi Lam Trạm, mấy ngày tới còn có một trận ác chiến chờ chúng ta."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, ôm lấy Ngụy Vô Tiện ngự kiếm về doanh trướng.
« Chương TrướcChương Tiếp »