"Lam Trạm!!!"
Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần mang theo một thân bạch y mang theo đệ tử Lam thị rất xa đã thấy một cái bóng người màu đen, đứng ở trước doanh trướng Giang thị, vẫy tay quyết liệt với bọn họ.
Phía sau, là Giang Trừng cùng với các tướng lĩnh Giang thị.
Lam Vong Cơ thấy thân ảnh của Ngụy Vô Tiện, dưới chân vừa động, thúc ngựa bước nhanh tiến lên, bạch mã khiếu tây phong, anh tuấn đến cực điểm.
"Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ khắc chế dục vong bản thân muốn hung hăng đem người trước mắt ôm vào lòng ngực, chỉ có thể dùng ánh mắt mạnh mẽ mà khóa chặt hắn.
Ngụy Vô Tiện cũng thế.
Hảo hảo muốn ôm ôm Lam Trạm, hôn hôn Lam Trạm, nói cho hắn, mấy tháng này bản thân có bao nhiêu nhớ hắn, có bao nhiêu lo lắng cho hắn.
Ngụy Vô Tiện không cần phải khắc chế thủ lễ như Lam Vong Vơ, hiện tại cũng không có sự vụ, quay đầu nhìn Giang Trừng chớp chớp một chút đôi mắt, "Sư muội, ta mang Hàm Quang Quân đi doanh địa xung quanh thăm dò địa hình, ngươi chiêu đãi Trạch Vu Quân cho tốt nga!."
Nói xong, hành lễ với Lam Hi Thần, được Lam Hi Thần cho phép, liền nắm tay Lam Vong Cơ xoay người lên ngựa, bỏ lại Giang Trừng đứng tại chỗ hô tên hắn trong vô vọng.
"Ngụy Vô Tiện!!! Ngươi trở lại cho ta!!!"
"Ha ha ha ha, Giang Trừng lại bị ta chọc tức chết rồi!" Giục ngựa một hơi đến trong rừng, Ngụy Vô Tiện đem ngựa buộc lại, dựa trên thân cây cười nửa ngày.
"......hồ nháo."
Ngụy Vô Tiện dừng cười, làm vẻ mặt mờ mịt, vô tội nhìn Lam Vong Cơ, "Lam nhị ca ca, chẳng lẽ ngươi không phải thích bộ dáng ta hồ nháo sao?"
Ngoài miệng nói hồ nháo, biểu tình Lam Vong Cơ lại thập phần nhu hòa, kia cũng không phải một câu trách cứ, đúng hơn là....mắng yêu.*
( Câu cuối QT ghi là "đảo như là tình nhân gian nói mớ"...ùm không biết rõ nghĩa lắm nên mắng yêu là toi chém đấy:))))
Lam Vong Cơ cũng không tiếp tục lên tiếng, chỉ yên lặng hướng đến Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng giơ hai tay lên.
Thành công thu hoạch một Ngụy Vô Tiện nhào vào lòng ngực.
"Lam Trạm, ta rất nhớ ngươi a......" Rốt cuộc cũng về trong lòng ngực ái nhân, quen thuộc nhất, an tâm nhất, Ngụy Vô Tiện vô thức đem cả khuôn mặt chôn trong ngực Lam Vong Cơ, giọng nỉ non.
"Ta cũng vậy." Lam Vong Cơ gắt gao người trong lòng ngực, cảm thụ được nhiệt độ cùng mạch đập trong người hắn.
Mấy tháng này, hai người đều đem nỗi nhớ dày nặng hóa thành mũi kiếm trên sa trường, tắm máu gϊếŧ địch, chỉ mong sớm có ngày cùng người trong lòng gặp lại.
Mỗi khi chiến đấu hăng hái, thân vùi trong biển máu, đêm về mệt mỏi nhìn ánh trăng, lại trông về phương xa.
Giờ phút này, rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, dùng tay nâng cằm hắn, vội vàng nói: "Lam Trạm, Lam Trạm, mau hôn ta."
- ----------------------------------------------
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ bế trở lại quân trướng, trời xui đất khiến, trên đường lại đυ.ng trúng Giang Trừng.
Cùng một tư thế, cũng là Lam Vong Cơ bế Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng cảm giác mình vừa về lại ngày đại chiến Liên Hoa Ổ, bị dáng bế công chúa dọa cho nổi hết da gà.
"Ngụy Vô Tiện đây lại làm sao vậy?" Đè lại cái mi tâm kinh hoàn nhăn lại, nhịn khí xuống hỏi.
Lam Vong Cơ cũng không muốn trả lời, mà không trả lời cũng không được, chỉ nhàn nhạt nói: "Mệt mỏi, Giang công tử, quân trướng của Ngụy Anh hướng nào."
Giang Trừng tức giận chỉ cho hắn cái phương hướng, sau đó nhìn Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, ôm Ngụy Vô Tiện đi mất.
Ngày hôm nay, bọn họ vừa đánh một hồi trận ác liệt, Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên đều bị thương, hắn cùng Ngụy Vô Tiện cũng mệt mỏi cực độ, xác thực không có nghỉ ngơi tốt, có lẽ Ngụy Vô Tiện là thật sự mệt mỏi.
Chỉ là nhìn đến bộ dáng Lam Vong Cơ vững vàng ôm Ngụy Vô Tiện rời đi, trong đầu Giang Trừng không biết như thế nào lại nhớ đến Ngụy Vô Tiện nói đến mỹ kiều nương.
Lại nói tiếp,hắn vẫn là chịu phục vẻ ngoài của Lam Vong Cơ.
Nghĩ đến nhiều thứ phát sinh. Bỗng nhiên một tia sáng chợt lóe.
Chẳng lẽ Lam Vong Cơ chính là mỹ kiều nương?
Giang Trừng cảm giác sau lưng nổi một trận sởn tóc gáy.
"Ta nhất định là đánh giặc đánh tới đầu óc ngu muội......." Lắc lắc đầu tự mình lẩm bẩm, ôm Tam Độc đi về phía quân trướng của mình.