Chương 8

8.

Lam Vong Cơ phát hiện, Ngụy Vô Tiện tựa như không quá thích căn nhà gỗ nhỏ không biết là do ai làm ra kia.

Cho dù là đút cho thỏ ăn, hay là ra ngoài để đón y trở về, Ngụy Vô Tiện cũng chưa từng cất bước về hướng đó.

Nhưng hôm nay, Ngụy Vô Tiện lại nhìn về phía đó rồi ngẩn ngơ một lúc lâu.

Nguyên nhân của việc này xuất phát từ một bao dược liệu.

Từ khi biết Lam Vong Cơ cùng chung sống với đạo lữ của mình ở trên núi, người dân trên trấn vô cùng tò mò, là người xinh đẹp đến nhường nào mới có thể khiến một tiên quân không đυ.ng đến khói lửa nhân gian như Lam Vong Cơ đây rung động xuân tâm được cơ chứ.

Lam Vong Cơ sẽ không đề cập đến chuyện của Ngụy Vô Tiện trước mặt bọn họ quá nhiều, chỉ nói rằng thân thể đạo lữ của mình không tốt, còn có chút sợ người lạ, không tiện gặp mặt.

Cũng không biết là những kẻ bát quái nào ngồi bên quán trà lại não bổ ra chuyện tình có một không hai đến kinh thiên động địa, cảm nhân chí thâm(*) đến nhường nào, làm cho bà chủ của quán thuốc một bên nước mắt lưng tròng kiên định đưa một bao dược liệu lớn cho Lam Vong Cơ, một bên lau nước mắt nói rằng không cần khách khí, không đủ liền nói với đại nương, đại nương(*) nấu thêm thuốc cho các ngươi (?)...........

(*) 感人至深: Cảm nhân chí thâm - xúc động lòng người.

大娘: đại nương (theo cách gọi của ngày xưa) tương đồng với bác gái của ngày nay.

Như rơi vào mây mà dẫn theo bao dược liệu vào căn nhà gỗ, Lam Vong Cơ thở dài, mở gói thuốc ra bắt đầu phân loại thuốc.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở một bên, nhìn chằm chằm vào phần thuốc đã được phân chia tốt, bổng nhiên vươn tay ra trộn vài loại vào với nhau.

Lam Vong Cơ ngạc nhiên nhìn sang, lại phát hiện những dược liệu bị hắn trộn lại đúng là phương thức cầm máu cực kì tốt.

"Ngụy Anh?" Lam Vong Cơ kêu.

Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng gọi của y, liền lộc cộc lộc cộc chạy đến bên cạnh y, tựa vào người y rồi nhìn vào căn nhà gỗ nhỏ đến ngẩn người.

Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày.

Y nhớ rõ hiểu biết về thảo dược và y thuật của Ngụy Vô Tiện không sâu, đáng lý ra hắn không nên biết đến phương thuốc này.

"Ngụy Anh, thuốc này......."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy y nói chuyện liền thu hồi ánh mắt lại, sững sờ nhìn thoáng qua dược liệu mà Lam Vong Cơ chỉ vào, một hồi lâu mới phản ứng lại, nâng tay nhéo lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ.

"..........Hữu dụng." Ngụy Vô Tiện nói, "Tình..........."

"Tình?" trong đầu của Lam Vong Cơ hiện lên khuôn mặt của một người y đã từng gặp mặt qua một vài lần.

Mà chủ nhân của khuôn mặt kia, là một người trong tàn quân Ôn thị, cùng chung sống sinh hoạt tại một nơi được hắn quản lý.

Kỳ Sơn thần y, diệu thủ Ôn Tình.

Nếu là Ôn Tình, biết được tác dụng của loại thuốc này cũng chẳng có gì lạ, nhưng mà.........

Ôn Tình sẽ không đặc biệt chỉ cho Ngụy Vô Tiện những thứ này, thuốc này chỉ có thể dùng ở trong một điều kiện thực tế.

Rốt cuộc phải bị thương biết bao nhiêu lần, mới có thể khiến cho người này vô ý nhớ kỹ phương thuốc phức tạp này đây?

Tâm trạng của Lam Vong Cơ dần trở nên phức tạp.

Mà Ngụy Vô Tiện không biết từ khi nào đã lấy một nắm thảo dược thanh thần minh tâm(*), dựa vào vai y ngủ thϊếp đi.

(*) 把清神明心: mọi người có thể hiểu là thuốc làm thư giãn và thanh tĩnh đầu óc, nhưng nó không có hiệu lực như thuốc ngủ.

Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc lâu, di chuyển thân thể, đem người ôm vào trong lòng để hắn ngủ dễ chịu hơn, nhẹ nhàng rút thảo dược trong tay của Ngụy Vô Tiện ra.

Rõ ràng chỉ là thảo dược để làm thư giãn đầu óc, người này lại ngủ ngon đến như vậy.

Lam Vong Cơ thở dài.

Nguyên nhân này cũng không quá khó đoán.

Ngụy Vô Tiện đã không dựa vào thứ khác để duy trì thanh tỉnh, mà trường hợp có thể dùng đến loại cây cỏ này chỉ có thể là khi thức đêm.

Chỉ sợ là...........dùng qua quá nhiều rồi, sớm đã mất đi tác dụng đối với hắn.

Tay đang phân loại dược liệu của Lam Vong Cơ khẽ dừng lại một chút.

Y bổng dưng nhớ đến cái chuông bạc kia.

Thứ đó......là chuông bạc do Ôn Tình giao lại cho Giang Yếm Ly.

Nàng nói, đó là do Ngụy Vô Tiện điên đảo ngày đêm hơn nửa tháng trời, tự tay làm ra một cái chuông bạc.

Là để tặng cho lễ đầy tháng của Kim Lăng.

Ôn Tình nói, trước một buổi tối của lễ đầy tháng, hắn ngồi trên một cái cây ở đỉnh núi nguyên một đêm, một vò lại một vò uống cạn tất cả rượu do Tứ thúc ủ.

Hắn mong đợi như vậy, hắn vui vẻ đến như vậy khi nhận được lời mời, nhưng hắn lại không thể đi.

Hắn thực sự rất khổ sở, lại vẫn cười cười mà lắc lắc chuông bạc, nói với Ôn Ninh đang bồi hắn uống rượu:

".........Thực đáng tiếc, không tặng được rồi."

Nhưng chuông bạc tặng không được kia cuối cùng vẫn được mang đi, mà người muốn đưa chuông bạc ấy lại không còn nữa.

Lam Vong Cơ nhìn người người trong vòng tay của mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của hắn.

Ngụy Vô Tiện tựa như cảm nhận được mà hừ hừ một tiếng, nghiêng đầu cọ cọ vào trong lòng bàn tay của y.

Hai má mềm mềm mại mại được Lam Vong Cơ nuôi rất vất vả mới có thể thêm một chút thịt, cọ đến lòng người ngứa ngáy.

Lam Vong Cơ nghĩ rằng, không sao.

Không quan trọng là dược liệu nào nữa.

Y tuyệt đối sẽ không để cho Ngụy Vô Tiện bị thương thêm một lần nào nữa.

[TBC]

______________________________

Cảm ơn tấm ảnh bìa của nàng hthi_kngan gất nhiềuuu ✨

Beta by: Cá.

Trans by: Dannn_pie.

______________________________

31.10.2021