Chớp mắt đã đến lúc Ngụy Vô Tiện phải đi, hắn còn đang thắc mắc tại sao ba ngày nay đều không thấy bóng dáng Lam Vong Cơ, hắn hỏi Lam Đại ca, Lam Hi Thần nói: "Phụ hoàng gần đây tìm Vong Cơ có chút chuyện, chắc là đang thảo luận ở ngự thư phòng đó!"
Ngụy Vô Tiện nghe được cũng không đi quấy rầy Lam Vong Cơ, mình chuẩn bị đi rồi mà Lam Trạm cũng không đến tiễn.
Ngụy Vô Tiện đang bước lên xe ngựa, đột nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "A Tiện."
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng quay người lại bước xuống xe ngựa, nhìn thấy Giang Trừng, Giang Yếm Ly, còn có Lam Hi Thần cũng tới, nhưng vẫn không thấy bóng áo trắng kia đâu, trong lòng không khỏi nổi lên một tia mất mát.
Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy Giang Yếm Ly liền nở nụ cười, vui vẻ hô một tiếng: "Tỷ." Giang Yếm Ly từ nhỏ đã thích Ngụy Vô Tiện, coi hắn như đệ đệ ruột mà cưng chiều, hơn nữa lại chơi cùng Giang Trừng từ nhỏ đến lớn, quan hệ tốt như vậy càng có vẻ giống ba tỷ đệ ruột thịt hơn.
Giang Yếm Ly mặc một chiếc váy màu tím nhạt thêu hoa sen chín cánh khiến nàng vô thức trở nên ôn nhu thanh nhã hơn, Giang Yếm Ly sờ sờ đầu Ngụy Vô Tiện, nói: "A Tiện trên đường về phải cẩn thận a, đến nơi nhớ viết thư báo bình an cho tỷ, về nhà rồi cũng đừng có mà nghịch ngợm nha. "
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Sư tỷ, tỷ còn không biết võ công của đệ sao? Không có mấy người có thể đánh bại lại đệ đâu. Tới nơi rồi đệ nhất định sẽ gửi thư cho tỷ."
Giang Yếm Ly ôn nhu cười nói: "Được rồi, A Tiện nhớ tới đây thường xuyên nha."
Ngụy Vô Tiện ôm Giang Yếm Ly nói: "Được, đệ sẽ thường xuyên tới đây. Tỷ đừng lo lắng, đợi sau này Giang Trừng thành thân, đệ nhất định sẽ đến." Nói xong còn không quên nháy mắt với Giang Trừng một cái.
Giang Trừng nghe vậy liền nổi giận lớn tiếng nói: "Được a, có phải ta thành thân thì ngươi mới chịu về đúng không? Bình thường ngươi không thể thường xuyên trở về thăm chúng ta sao?"
Ngụy Vô Tiện càng cười vui vẻ nói: "Có thể, có thể, có thể mà, sao lại không thể a!"
Giang Trừng cười cười đánh một cái vào bả vai Ngụy Vô Tiện nói: "Đồ khốn kiếp, ngươi nếu dám không trở lại, ta sẽ đi Ngụy quốc trói ngươi đem về."
Ngụy Vô Tiện cũng ôm Giang Trừng: "Được rồi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó."
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần nói: "Lam đại ca, Lam Trạm đâu, sao y không tới?."
Vẻ mặt Lam Hi Thần có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn cười nói: "Hôm nay Vong Cơ đột nhiên có chút chuyện, không thể tới tiễn A Tiện được."
Ngụy Vô Tiện không biết vì sao cảm giác mất mát trong lòng càng ngày càng khó chịu, rầu rĩ nói: "Vậy Lam Trạm, y có muốn nói gì với đệ không? "
Lam Hi Thần mở miệng nói: "Có."
Ánh mắt Ngụy Vô Tiện đột nhiên sáng lên, nóng lòng hỏi: "Lam Trạm nói gì? "
Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ nói, ngươi một đường bình an. "
Ánh mắt Ngụy Vô Tiện vừa sáng lên lại ảm đạm: "Không có... muốn nói gì khác nữa sao, tốt xấu gì cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ. "
Lam Hi Thần nhìn Ngụy Vô Tiện như vậy cũng có chút không đành lòng, tuy rằng y không biết vì sao đệ đệ nhà mình lại đột nhiên không gặp Ngụy Vô Tiện nữa, nhưng mà dù sao cũng là chuyện riêng của Lam Vong Cơ, y cũng không tiện nói gì.
Lam Hi Thần vẫn cười nói như trước: "Không có việc gì đâu, A Tiện khi nào về nhà còn có thể viết thư cho Vong Cơ mà, vẫn có thể giữ liên lạc a. "
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, lấy ngọc bội từ thắt lưng đưa cho Lam Hi Thần, nói: "Đệ vốn dĩ muốn tự tay đưa cho Lam Trạm, nhưng ba ngày nay lại không thấy y, hôm nay Lam Trạm cũng không có tới, cho nên phiền Lam đại ca đem ngọc bội này đưa cho Lam Trạm. "
Lam Hi Thần nhận lấy ngọc bội rồi nói: "Được, ta sẽ thay đệ đưa nó."
"Công tử, nên đi rồi, không còn sớm nữa." Thị vệ trên xe ngựa lên tiếng nói.
Ngụy Vô Tiện gật đầu nói: "Được, tới ngay."
Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng nói gì đó với đám người Giang Trừng, sau đó liền lên xe ngựa, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn nơi mình đã từng sống nhiều năm nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng bạch y lạnh lùng trong trí nhớ.
Lam Hi Thần trở lại ngự thư phòng vừa đúng lúc nhìn thấy Lam Vong Cơ đang cẩn thận lau đàn cổ, Lam Hi Thần bước đến nhẹ nhàng nói: "A Tiện đã đi rồi. "
Ngón tay trắng nõn thon dài của Lam Vong Cơ dừng lại, đôi mắt lưu ly không một chút cảm xúc nhàn nhạt đáp "Ừm" một tiếng.
Lam Hi Thần ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ: "Lúc A Tiện không nhìn thấy đệ, ta cảm giác đệ ấy có gì đó rất mất mát, cũng có chút không được vui."
Lam Vong Cơ vừa nghe thấy lời này, đôi mắt ảm đạm đi một chút, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, nhàn nhạt nói: "Có lẽ hắn cũng không muốn gặp đệ."
Lam Hi Thần cười nói: "Làm sao có thể chứ, các đệ từ nhỏ đã thân nhau như vậy rồi mà."
Lam Vong Cơ thản nhiên nói: "Ừm, giống như huynh trưởng với Giang Trừng."
Lam Hi Thần vừa nghe thấy tên Giang Trừng, nụ cười trên mặt không khỏi có chút sủng nịch nói: "Đúng vậy. "
Lam Vong Cơ cụp mắt xuống, cẩn thận lau cây đàn của mình, không nói lời nào nữa.
Lam Hi Thần từ trong ngực lấy ra ngọc bội ra đưa cho Lam Vong Cơ: "Đây là A Tiện trước khi đi cho đệ, đệ ấy nói, đệ ấy muốn đích thân đưa cho đệ, nhưng mãi vẫn không tìm được đệ."
Lam Vong Cơ vươn tay nhận lấy ngọc bội, mặt sau khắc một chữ "Anh", trong mắt Lam Vong Cơ mang theo cảm xúc không rõ nhẹ giọng nói: "Đây là ngọc bội bên người Ngụy Anh từ nhỏ đến giờ. "
Lam Hi Thần cười nói: "Đúng vậy, A Tiện đem ngọc bội cho đệ, có lẽ là muốn để đệ mãi mãi không quên được đệ ấy đi!"
Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Sẽ không quên." Làm sao có thể quên, đây chính là người mà y muốn bảo vệ suốt đời, hai chữ "Ngụy Anh" đã khắc sâu vào trong xương cốt, làm sao có thể quên đi được.
Chuyện Lam Hi Thần đáp ứng Ngụy Vô Tiện đã làm xong, vậy nên y cũng không ở lại lâu nữa, chỉ nói với Lam Vong Cơ một tiếng rồi rời đi.
Lam Vong Cơ đứng trên cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy xe ngựa của Ngụy Vô Tiện vừa ra khỏi cổng lớn, y cố ý tránh mặt Ngụy Vô Tiện, không biết là đúng hay sai. Nhưng rốt cuộc bây giờ y cũng không biết nên đối mặt với Ngụy Vô Tiện như thế nào, dù sao... hắn cũng không thích y. Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ liền cảm thấy trong ngực ẩn ẩn đau đớn, không khỏi siết chặt ngọc bội trong tay....
——————————————————————
Hồ Ly Tỷ Tỷ: Não bộ Tiện Tiện vẫn chưa được khai sáng...EQ... thực sự rất thấp.. Thiệt là khổ cho Uông Kỉ mà.
22/12/2021