Hôm nay Ngụy Vô Tiện sẽ kết hôn!
Tin này công bố vừa xong, toàn bộ Ngụy quốc đều nhốn nháo xôn xao, bời vì đại hoàng tử của bọn họ còn chưa về nhà được bao lâu đã muốn đi, lần này lại là gả ra ngoài!
Người dân trên đường đều bàn tán: "Đại hoàng tử muốn gả cho một vị đại thần ở Lam quốc."
"Không biết, nhưng mà chắc là hoàng tử, sao có thể là đại thần được chứ."
"Ta cũng nghĩ vậy, chắc chắn là hoàng tử, đại hoàng tử của chúng ta vô cùng anh tuấn a."
"Aiz, aiz, hoàng tử gì, không biết gì thì đừng nói bậy nha, có khả năng là gả cho bệ hạ của Lam quốc đó."
"Cái gì, hoàng thượng hả, vậy đại hoàng tử của chúng ta gả qua đó thì chẳng phải là hoàng hậu rồi sao?"
"Đúng rồi, các ngươi đã nghe qua gì chưa, bệ hạ Lam quốc có thể là xem trọng hoàng tử của chúng ta rồi, nghe nói sinh lễ cũng đưa qua không ít đâu!"
"Phải đó, hơn nữa hôm nay kết hôn còn là kiệu tám người khiêng đến đón. Tuy nói Lam quốc không xa Ngụy quốc là bao, nhưng mà đi bằng xe ngựa thì cũng phải mất ít nhất hai ngày."
"Đúng đúng, cũng nghe nói đội ngũ hòa thân rất dài, còn rất khí phái nữa."
Bên ngoài truyền đi như lửa nóng ngất trời, bên trong Ngụy Vô Tiện lại khổ không thể tả.
Ngụy Vô Tiện nhìn giá y đỏ thẫm nặng trịch, bên ngoài còn thêu uyên ương hý thủy sống động như thật. Ngụy Vô Tiện thú thật chỉ muốn trốn đi thật xa, cái giá y nặng thế này, một mình hắn mặc chắc cũng phải mất hai ngày, đúng là tự làm khó mình mà.
鸳鸯戏水 /yuān yāng xì shǔi/ Uyên ương hí thủy
Ngụy Vô Tiện cười miễn cưỡng nói với Tàng Sắc: "Mẫu hậu...ta có thể mặc cái khác được không? Cái này cũng quá nặng rồi!"
Tàng Sắc cười vui vẻ đáp: "Ai kết hôn mà không mặc hỷ phục chứ? Đây là lần duy nhất cho nên A Anh, ngươi ráng nhịn một chút."
Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt: "Được rồi, nhưng mà ta vẫn chưa mặc được."
Cứ như vậy, Tàng Sắc khoác từng lớp hỷ phục lên người Ngụy Vô Tiện. Bộ hỷ phục này được Lam Vong Cơ phái người đưa tới từ mấy ngày trước, trang trọng xa hoa, dựa theo kiểu dáng của nam tử mà làm. Sau khi hoàn thành bước cuối cùng là quấn thắt lưng xong, Ngụy Vô Tiện cảm thầy mình sắp chết rồi, kết hôn sao lại phiền toái như vậy, may mà cả đời chỉ có một lần, không thì chắc sẽ phát điên mất thôi.
Tàng Sắc có chút hối hận nhìn Ngụy Vô Tiện: "Đáng ra phải để ngươi ăn nhiều hơn mới đúng, giờ nhìn xem, gầy thành dạng gì rồi, thắt lưng cũng sắp không buộc được nữa rồi."
Ngụy Vô Tiện cười một tiếng đáp lại: "Ta tuy ăn nhiều nhưng không tăng cân a, cũng không thể trách ta được."
Tàng Sắc ôn nhu cười nói: "Được rồi được rồi, mau tới đây, mẫu hậu trang điểm cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện thành thành thật thật ngồi trước bàn trang điểm, ngón tay Tàng Sắc mảnh khảnh nhẹ nhàng chải mái tóc đen của Ngụy Vô Tiện: "A Anh của chúng ta đúng là ngày càng tuấn tú a."
Ngụy Vô Tiện nhìn thiếu niên tuấn tú trong gương đồng, một thân hồng y mặc lên người Ngụy Vô Tiện lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Ngụy Vô Tiện không khỏi suy nghĩ, 'Lam Trạm mà mặc màu này chắc chắc cũng sẽ vô cùng vô cùng đẹp mắt.'
Tàng Sắc đem toàn bộ tóc của Ngụy Vô Tiện xoắn lên, ngay cả một chút tóc trên đỉnh đầu cũng được chải về phía sau. Tiếp đó, nàng đội cho Ngụy Vô Tiện một cái phát quan. Ngụy Vô Tiện kế đó liền cảm thấy... rất nặng!!
Tàng Sắc cẩn thận trang điểm lên mặt Ngụy Vô Tiện, rồi lại điểm một hoa điền giữa hai mày hắn. Nàng nhìn người trong gương đồng môi đỏ răng trắng, mắt sáng răng ngài, lông mày tinh xảo mang theo ý cười động lòng người.
Tàng Sắc hài lòng gật đầu: "A Anh chúng ta đúng là đẹp a."
Ngụy Vô Tiện cũng cười nói: "Mẫu hậu ta cũng rất đẹp a, là đại mỹ nhân xinh đẹp nhất."
Tàng Sắc cười điểm nhẹ lên trán Ngụy Vô Tiện một cái nói: "Chỉ có cái miệng là ngọt, được rồi được rồi, xe tới rồi, nên đi thôi." Nàng vừa nói xong, pháo bên ngoài liền nối tiếp nhau vang lên.
Tàng Sắc phủ khăn voan lên đầu Ngụy Vô Tiện, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, may mà Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy, nếu không sẽ càng đau lòng.
"Đến Lam quốc cho tốt, đừng nghịch ngợm, tình tình thay đổi một chút."
Ngụy Vô Tiện gật rồi lại gật: "Ta biết rồi mẫu hậu."
Ngụy Thường Trạch đợi Ngụy Vô Tiện ở chính điện, vừa thấy hắn đi ra liền vỗ vỗ bả vai Ngụy Vô Tiện: "Nếu ở Lam quốc có ủy khuất gì thì cho dù có trở về đi chăng nữa cũng không cần ở đó chịu bực dọc."
"Yên tâm đi phụ hoàng, ta sao có thể ở đó chịu ủy khuất được."
Tàng Sắc đỡ Ngụy Vô Tiện vào kiệu, vì Ngụy Vô Tiện không có huynh trưởng nên chỉ có thể để Tàng Sắc làm thay.
Kiệu khởi hành, thảm đỏ chạy dọc từ hoàng cung đến cửa thành, dọc đường pháo nổ không ngừng, còn Hỷ Nương thì không ngừng ném kẹo cưới từ đường xuống, thật đúng là làm cho người ta phải hâm mộ.
Dân chúng bên cạnh thảo luận không ngừng.
"Ngươi nhìn cảnh này xem, hoàng đế Lam quốc nhất định là có ý với hoàng tử của chúng ta."
"Bây giờ đừng nói sớm, bộ không biết vô tình nhất là nhà đế vương sao?"
"Vậy cũng không chắc, ngươi không thấy hoàng thượng vì hoàng hậu nương nương của chúng ta mà cả đời không xây hậu cung sao?"
"Thì là, vạn nhất hoàng đế Lam quốc cũng vì hoàng tử của chúng ta mà cả đời không dựng hậu cung thì sao?"
"Ai biết được, dù sao cũng là thế sự khó lường!"
Toàn bộ những gì bọn họ vừa nói Ngụy Vô Tiện đều nghe thấy, dù sao thính lực của người tập võ vốn tốt hơn người bình thường rất nhiều. Ngụy Vô Tiện không khỏi nở nụ cười, Lam Trạm sẽ nạp hậu cung sao? Hắn không tin!
Cứ như vậy Ngụy Vô Tiện ngồi trong kiệu suy nghĩ rất nhiều chuyện, mà hơn nữa kiệu lắc qua lắc lại, làm Ngụy Vô Tiện buồn ngủ muốn chết.
***
Một ngày vội vã, đến tối mọi người đều nghỉ ngơi ở khách điếm. Ngụy Vô Tiện còn chưa ra khỏi kiệu đã nhận ra có gì đó không đúng...có sát thủ!
Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện khẽ mở rèm ra liền thấy bốn phía toàn bộ đều là hắc y nhân đeo mặt nạ. Ánh mắt Ngụy Vô Tiện lạnh lùng, võ công của những hắc y nhân này đều không cao lắm, nhưng nhân số thì lại nhiều. Vẫn là có chút khó khăn.
Thị vệ bên cạnh Ngụy Vô Tiện toàn bộ đều là ám sĩ võ công cao cường, nếu thật sự đánh nhau, bọn chúng cũng không chiếm được chỗ tốt gì. Chẳng qua tên cầm đầu có chút khó đối phó mà thôi.
Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng: "Ngụy thừa tướng không ở Ngụy quốc mà tối nay lại cư nhiên đến chặn kiệu hỷ của ta, có phải không được hợp lễ nghĩa lắm không?"
Mặt Ngụy Tử Hy nghiêm lại, nhưng vẫn ôn nhu nói: "A Anh, đi với ta đi, chúng ta cùng đến một nơi không ai biết chúng ta, được không?"
Ngụy Vô Tiện nghe xong cười nói: "Ngụy thừa tướng sợ là không phải mù, ta đang mặc hỷ phục chuẩn bị kết hôn, sao có thể đi với ngươi chứ."
Ngụy Tử Hy vẫn cười nói như cũ: "Không sao, miễn là ngươi còn chưa bái đường, ta lúc nào cũng có cơ hội."
Ngụy Vô Tiện cách bức rèm lạnh lùng đáp: "Ngụy Tử Hy, ngươi tội gì phải chấp mê bất ngộ."
Ngụy Tử Hy ánh mắt điên cuồng, ngữ khí lạnh như băng: "Sao ta lại chấp mê bất ngộ, ta vì ngươi liều mạng làm thừa tướng, chính là vì có thể để mình xứng với ngươi. A Anh ngươi biết không, ta đã rất nhiều lần đi Lam quốc lén thăm ngươi, ta thấy ngươi và Lam Vong Cơ mỗi ngày đều ở cùng nhau, nói nói cười cười, ngươi có biết là ta ghen tị biết bao nhiêu không!"
"Ta quản chuyện của ngươi à, ta bắt ngươi nhìn ta sao!! Chính ngươi tự tìm chuyện không vui còn trách ta hả?"
Ngụy Tử Hy đột nhiên cười lên: "Không sao, ngươi chỉ có thể là của ta."
Đột nhiên Ngụy Tử Hy rút kiếm đâm về phía Ngụy Vô Tiện trong chớp mắt, tốc độ nhanh đến mức thị vệ bên cạnh nhìn không rõ. Ngụy Vô Tiện phản ứng nhanh, lập tức nhảy ra khỏi kiệu.
Khoảnh khắc đó, khăn voan đỏ trên đầu cũng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt động lòng người.
Ngụy Tử Hy thấy Ngụy Vô Tiện như vậy không khỏi nhìn đến ngẩn ngơ. Một thân hỷ phục đỏ rực làm Ngụy Vô Tiện tạm vắng chút bóng dáng thiếu niên, lại thêm chút tư thái quyến rũ. Thắt lưng ôm chặt phác họa lấy eo gầy gò, trên mặt hơi điểm phấn, lại lộ ra phong tình khác biệt. Không chỉ Ngụy Tử Hy, mà ngay cả ai bên cạnh cũng ngẩn người.
Ngụy Vô Tiện mi mục như họa, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: "Ngụy Tử Hy, ngươi đúng là chấp mê bất ngộ."
Ngụy Tử Hy không nói lời nào, trực tiếp cầm kiếm xông về phía Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện lắc mình tránh chiêu.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói: "Ngươi đánh giá thấp ta rồi." Nói xong, hắn rút thanh chủy thủ bên hông ra, đâm mạnh vào vai phải của Ngụy Tử Hy.
Ngụy Vô Tiện thờ ơ nói: "Người tập võ kiêng kị nhất chính là lộ ra sơ hở, ngươi cho rằng ta sẽ không gϊếŧ ngươi sao?"
Ngụy Tử Hy đau đớn, một tay che vai, mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu ta cùng ngươi lớn lên, ngươi có phải sẽ thuộc về ta không?"
Ngụy Vô Tiện cười nhẹ nói: "Không đâu, bởi vì chúng ta căn bản không có khả năng."
Ánh sáng trong mắt Ngụy Tử Hy phút chốc mờ đi, tự lẩm bẩm một mình: "Ngươi có từng thích ta không?"
Từng chữ lạnh như băng thoát ra khỏi miệng Ngụy Vô Tiện: "Không, từ lúc ngươi ở bãi săn ám sát Lam Trạm, ta đối với ngươi cũng chỉ còn lại chán ghét cùng hận thù."
Ngụy Tử Hy cười khổ một tiếng: "Hóa ra ngươi đều biết cả rồi!"
Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: "Ta đương nhiên biết, Lam Trạm không phải kẻ ngốc, ta cũng không vậy."
Ngụy Tử Hy còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ta không muốn nghe ngươi nói gì nữa, ngươi đi đi." Nói xong liền xoay người vào kiệu.
Ngụy Tử Hy ôm chặt bả vai, cắn răng mở miệng nói: "Rút lui."
Trong tích tắc, hắc y nhân liền biến mất sạch sẽ.
Khúc nhạc đệm qua đi, Ngụy Vô Tiện lại muốn bật cười. 'Ta sao lại nổi tiếng như vậy a.'
Ngụy Vô Tiện thế nào cũng không ngủ được, thức trắng đêm, nhưng hắn không biết Lam Vong Cơ cũng giống hắn, cả đêm không ngủ.
***
Lam Hi Thần cười nói: "Đợi một chút đi, hẳn là sắp đến rồi."
Trong lòng Lam Vong Cơ kỳ thật có chút khẩn trương nhưng ngoài mặt vẫn bình đạm gật đầu "Ừm" một tiếng thật trầm.
Lúc Lam Vong Cơ nhìn thấy đội ngũ đón dâu ở cửa thành đã là gần trưa, trong đôi mắt nhạt màu ánh lên ý cười, Lam Hi Thần hô lớn: "Tới đây."
Giang Trừng trên mặt thì nở nụ cười nhưng ngoài miệng lại nói: "Cuối cùng cũng tới, gấp chết rồi."
Lam Hi Thần ôn nhu nhìn Giang Trừng: "Vãn Ngâm, Vong Cơ còn chưa vội, ngươi vội cái gì a!"
"Có quỷ mới tín y không gấp."
————————————————————
Hồ ly tỷ tỷ: Kỳ thật Ngụy Tử Hy người này...cũng khá đáng thương
('; ︵; ')
Editor: Cách giải tỏa áp lực sau khi thi → Tui: Dịch truyện (^v^)
_25/03/2022_