Chương 64

Hôm nay, Lam Vong Cơ đến chỗ Lam Hi Thần giúp đỡ xử lý công việc trong tộc, Nguỵ Vô Tiện chán muốn chết, nên đến chỗ Tình Nhã Quân chơi.

Sau khi trở về Cô Tô, Tình Nhã Quân đưa đến cho hắn một cuốn thoại bản cũ đã tuyệt tích trên thị trường từ lâu, chủ đề của cuốn thoại bản là nói chuyện phiếm về thần và quỷ. Mở ra trang đầu tiên, là "Tranh truyện cười huyền ảo của bộ xương khô" của Lý Song thời Nam Tống, một bộ xương khô lớn mang một bộ xương khô nhỏ như con rối để chơi, đến trêu chọc một em bé đang ê a tập nói, trong đó có vài lời nói âm linh tà ác, phong cách kỳ quái, lấy việc trào phúng châm chọc tà tuý làm thành đủ loại truyện cười dân gian, Nguỵ Vô Tiện xem mà hai mắt sáng rỡ. Lật tiếp những trang sau, là những mẩu chuyện nhỏ rất có chiều sâu học thuật đáng chú ý, dùng bộ xương khô để gieo quẻ hung cát. Làm cho Nguỵ Vô Tiện mất ăn mất ngủ vài hôm, cả ngày ôm cuốn sách cũ mèm tơi tả ố vàng này, hết sức vui vẻ, cho đến giờ đi ngủ, bị Lam Vong Cơ bế lên giường, mới không thể không buông tay.

Trong Cô Tô Lam thị, óc thưởng thức của lão nhân gia có thể nói là kỳ lạ, hoàn toàn không cùng phong cách với những trà cầm thư hoạ này kia, trong mớ quà mừng, cái này xem như là món quà mà Nguỵ Vô Tiện vừa ý nhất. Đọc xong chưa đã thèm, không tới mấy ngày, đã mặt dày đến hỏi Tình Nhã Quân còn có nữa hay không.

Một già một trẻ, bao quanh bởi một vòng những cuốn sách kỳ lạ không đứng đắn, xem say sưa, nhân dịp, Nguỵ Vô Tiện hỏi xem liệu có phương pháp thực sự để gieo quẻ bằng bộ xương khô hay không?

Tình Nhã Quân nói, có thì thực ra là có, nhưng cách làm rất tàn nhẫn, trong đó có một phương pháp, dùng đầu lâu như một chậu hoa, trồng cây vào, để rễ cây xuyên qua hộp sọ, bị dị vật xuyên qua cơ thể, không khác gì khổ hình tra tấn, quỷ hồn đau đớn không chịu nổi, mỗi đêm lúc giấc mộng về, thì thầm nói về mọi vấn đề được hỏi hung cát thế nào, cho nên phương pháp này không được những người theo chính đạo cho phép.

Nói vài câu đến các loại ma đạo dị pháp trong huyền môn, lão tiên sinh hứng thú, nói có sách mách có chứng, thuộc như lòng bàn tay, Nguỵ Vô Tiện nghe mà tầm mắt được mở rộng, ở bên cạnh châm trà rót nước, vội vàng dâng lên cho lão nhân gia đỡ khát.

Qua vài tuần trà nóng, tròng mắt hắn trượt một cái, gian manh cười hề hề nói: "Lời nói đầu trong chương đầu của《Lễ Tắc Thiên》có nói, diệt yêu tà, lập chánh pháp, Tình Nhã Quân ngày đêm nghiên cứu những phương pháp tà ác không đàng hoàng này, có vi phạm gia huấn của Lam thị không? Hay là... ở Cô Tô Lam thị đến một độ tuổi nhất định nào đó, cho dù già mà không đứng đắn, cũng không ai dám nói gì dám làm gì?"

Tình Nhã Quân nhìn thái độ cợt nhả này của hắn, cũng không nổi giận, nói: "Ta chỉ xem, chứ không tu luyện, cho dù luyện, cũng không dùng để hại người, có cái gì để nói?"

Mấy câu đó nói ra thật nhẹ nhàng thẳng thắn, giống như đang nói tối nay ăn gì, không hề có lời lẽ đao to búa lớn khiến người khác đau đầu như Lam Khải Nhân, Nguỵ Vô Tiện nghe xong vô cùng thích, hơi ngẫm nghĩ, liền nói ra một vài nghi vấn ở trong lòng mình: "Tuy rằng đã chép《Nhã Chính Tập》không dưới mười lần, nhưng ta vẫn chưa suy nghĩ được rõ ràng, 'NHÃ' và 'CHÍNH' của Cô Tô Lam thị rốt cuộc là thế nào?"

Đuôi mày Tình Nhã Quân hơi nhướng lên, vuốt vuốt hàm râu bạc trắng, "Vấn đề này của ngươi thật sự đã hỏi tới điểm mấu chốt, ngay cả người Lam thị, đến cuối đời, muốn hiểu thấu đáo hai chữ này cũng không phải là dễ. Huống chi mọi người hiểu khác nhau, ngay cả các đời gia chủ của Lam gia, cũng có những giải thích khác nhau một trời một vực thậm chí là mâu thuẫn với nhau. Ngươi đã hỏi tới ta, thì hẳn là cũng không muốn một câu đáp án chính quy ở trong sách của gia tộc, nhưng trừ điều này ra, ở đây ta chỉ có một cách nhìn thô thiển, nếu không chê, thì nói cho ngươi nghe, để ngươi tham khảo".

Nguỵ Vô Tiện liên tục gật đầu, thân hình nghiêng hẳn sang một bên chứ không ngồi thẳng, rất hứng thú chống má, làm như nghe tiên sinh kể chuyện ở đầu đường cuối ngõ.

Tình Nhã Quân nói: "'CHÍNH' (chính trực, ngay thẳng), đối lập với 'TÀ', ví dụ như người của Kỳ Sơn Ôn thị, cậy thế làm việc ác, ăn hϊếp người yếu đuối, xác định CHÍNH, tức là không phải TÀ; 'NHÃ'(thanh cao, không thô tục), đối lập với 'TỤC', giống như người Lan Lăng Kim thị, xa hoa da^ʍ dật, nịnh nọt, bè phái xu nịnh, tuy không quá ác độc, lần nào cũng để mặc kệ, vì vậy, xác định 'NHÃ', chính là không ở cùng với TỤC. Gia quy 3000 điều, mục đích là để xác định 'NHÃ' và 'CHÍNH' này, trong thế gian vẩn đυ.c, giữ cho nội tâm sạch sẽ ở một góc riêng. Đây cũng là nền tảng danh dự mấy trăm năm của Lam thị".

Nguỵ Vô Tiện nằm dài trên bàn suy nghĩ một lát, hơi có nghi ngờ, "Nghe như vậy, thật ra rất đơn giản, cần gì 3000 điều gia quy? Không làm chuyện ác, không trở nên dung tục, đạo ở trong tim, tội gì phải quy định đi đứng thế nào ăn cơm làm sao? Những chuyện này có liên quan gì đến 'NHÃ CHÍNH' đâu?"

Tình Nhã Quân nói: "Đạo ở trong tim, cho nên mọi thứ đều liên quan. Nếu đi đứng ăn cơm cũng có thể đứng đắn nghiêm túc, xác định CHÍNH duy trì NHÃ, vậy lúc đối nhân xử thế đương nhiên cũng dễ dàng giữ đúng đường ngay."

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu: "Ta lại cảm thấy, những việc quá mức bình thường, linh tinh vụn vặt, có liên quan gì đến thiện ác đúng sai đâu. Đại đạo chí giản (càng đơn giản càng dễ đắc đạo), trong lòng chứa nhiều quy củ như vậy, mới là mệt mỏi, mới là không nhìn được tâm cảnh."

Tình Nhã Quân liếc hắn một cái, bỗng nhiên cười, "A Tiện đứa nhỏ đáng yêu nhà ngươi, quá thẳng thắn quá tự nhiên, đã có thiên tư ngút trời, lại có gia tộc che chở, đương nhiên dễ dàng, nhưng mọi người chẳng lẽ ai cũng được như ngươi? Có một số việc với ngươi dễ dàng, với người khác lại chưa chắc. Thiên phú không bằng ngươi, tâm tính không bằng ngươi, xuất thân không bằng ngươi, trước mặt thế gian trần tục, thuyền nhỏ không vượt biển sâu được, dễ dàng bị cuốn trôi đi. Đại đạo chí giản, nhưng lòng người phức tạp, cũng chỉ đành dùng vài biện pháp ngu xuẩn, mọi thứ lập quy củ, vạch giới hạn, khiến cho người ta không cần đầu óc thông minh, tài trí xuất sắc, chỉ cần chấp hành có nề nếp, là có thể gần với đại đạo hơn một bước. Tầng tầng thưởng phạt, giám sát chặt chẽ, thật ra là chia sẻ gánh nặng tự kiểm điểm tự kỷ luật, hành động trong vòng phạm vi quy củ này, việc hành xử của bản thân sẽ khó mà sai lệch. Phương pháp áp dụng đồng nhất là phương pháp thông dụng, phổ biến, ai cũng có thể làm. 3000 điều gia quy, đúng là có hơi ngu xuẩn, nhưng dễ dùng nha".

Lời này Nguỵ Vô Tiện nghe thấy mà sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát, bỗng cười hì hì nói: "Tình Nhã Quân, ta không nghe lầm đấy chứ, chính ngài đang nói gia quy của Cô Tô Lam thị là biện pháp ngu xuẩn sao? Lời này để Lam tiên sinh nghe được, không biết sẽ nghĩ gì?"

Tình Nhã Quân chỉ cười không nói.

Tròng mắt Nguỵ Vô Tiện xoay chuyển, nhớ tới một người, bất giác lẩm bẩm thành tiếng: "Nói đến có nề nếp... Nói vậy, Lam Trạm, chẳng phải là người ngu xuẩn nhất?"

Tình Nhã Quân mỉm cười nói: "Nhị công tử thuần khiết nhất, là một người hiếm có".

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt trong chớp mắt, bỗng nhiên khẽ cười, làm như nghe được lời nói khiến hắn vui vẻ nhất trên đời.

Lát sau, lại lắc đầu thầm than thở trong lòng: "Đáng tiếc, gặp phải ta, người không thuần khiết nhất này".

Tình Nhã Quân thấy hắn trầm tư, nói: "Không biết những lời nói của lão phu hôm nay, có giải toả được nghi hoặc của ngươi không?"

Nguỵ Vô Tiện cong một ngón tay, gõ nhẹ lên bàn một cái, "Nhưng Tình Nhã Quân, ta cảm thấy, chữ 'NHÃ' trong 'NHÃ CHÍNH' này có cách giải thích khác".

Tình Nhã Quân nghi ngờ nói: "Ồ? Sẵn lòng nghe kỹ càng".

Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm nói: "Ta cảm thấy 'NHÃ' ở Cô Tô Lam thị, đều không phải là đối lập với 'TỤC', mà là đối lập với 'SỬU' (xấu xí). So với thô tục, các ngươi càng ghét xấu xí hơn, bằng không, cớ sao đều từ chối thu nhận môn sinh có diện mạo không đẹp? Cũng không phải là phường ca hát, tu cái gì tiên mà một hai phải mỹ nam tử mới được? Cái gì mà không thể ngồi ở tư thế xấu, không thể đứng không nghiêm túc, không thể ồn ào ầm ĩ, không thể chạy nhanh liều mạng, không thể vô cớ cười nhạo, đơn giản là mọi thứ đều phải đẹp, lúc nào cũng đẹp, chỉ sợ phá hư hình tượng tiên nhân mĩ mạo tráng lệ, bay bay như lông vũ mà các ngươi cố tình xây dựng. Để tay lên ngực tự hỏi, thật sự không có một chút lòng kiêu căng tự luyến, tự cho mình là thanh cao nào ở đây hay sao?"

Tình Nhã Quân cứng họng.

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Nếu để ta nói, trông mặt đặt tên, lấy đẹp so với xấu, mới là TỤC nhất đó! Lam thị chẳng lẽ không phải là tục nhất hay sao?"

Tình Nhã Quân trầm ngâm một lát, bất đắc dĩ nói: "Có lẽ có lý".

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Vừa khéo, ta cũng là một người rất thô tục, mới chịu thế này, nếu không, còn chưa chắc đồng ý gả cho người nào đó đâu".