Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì hâm mô danh tiếng của Lam Vong Cơ mà người đến cầu thân nhiều như cá diếc qua sông, để đơn giản hoá công việc coi mắt, Lam Khải Nhân đã ra tay tiến hành vòng sàng lọc thứ nhất.

Phương pháp sàng lọc, đương nhiên cũng rất có phong cách đặc trưng của Cô Tô Lam thị ---

Thi kiểm tra!

Không sai, muốn gả cho Lam Vong Cơ sao? Trước hết thi kiểm tra để qua cửa!

Lúc tin tức này truyền đến, Nguỵ Vô Tiện đang hứng thú dâng cao, trên đầu dính cỏ, kể cho mấy cô nương nghe chuyện lúc hắn và Giang Trừng cùng các sư đệ ở Vân Mộng đi săn đêm, tình cờ gặp được sơn tiêu, anh dũng vật lộn ba ngày ba đêm.

"Bọn họ đây là chọn dâu hay là chọn trạng nguyên? Còn phải thi kiểm tra.... Cứng nhắc đến cực điểm, bài binh bố trận cũng lớn ghê".

Các cô nương lập tức giải tán, châu đầu ghé tai thảo luận về nội dung kiểm tra, từng gương mặt nhỏ nhắn mới vừa rồi sóng mắt đong đưa nhìn hắn vô cùng sùng bái, nhất thời trở nên nghiêm túc, bầu không khí vui vẻ nhẹ nhàng một khắc trước tan thành mây khói, ban đầu còn vừa nói vừa cười kêu tỷ tỷ muội muội, lúc này ranh giới rõ ràng, khí thế địch ta nặng nề, khoé mắt ngắm nghía tới lui, làm như dùng ánh mắt có thể đánh giá ra được, ai tương đối thông minh, ai so với mình đẹp hơn, ai chuẩn bị chu đáo hơn.

Ngọn cỏ trên đầu Nguỵ Vô Tiện rớt xuống, lập tức bên người mình vắng vẻ trở lại, nhìn xung quanh, dưới ống tay áo, quyển sách nhỏ viết đầy những điểm quan trọng được các cô nương lật vội vàng, trong miệng lẩm nhẩm, nghe kỹ, đoán chừng là gia phả, sự tích tổ tiên và những thứ như các câu nói nổi tiếng của những danh sĩ của Cô Tô Lam thị, nghiễm nhiên mang vẻ khẩn trương chuẩn bị chiến đấu của trường thi như chiến trường.

Nguỵ Vô Tiện quả thực sợ ngây người: "Không phải chứ... đua tranh như vậy ha..."

Trước Lan Thất, bạch y bay bay, người đến người đi chuẩn bị, bàn ghế không đủ dùng, di chuyển từ các phòng ở, từ đường và Tàng Thư Các đến, lít cha lít chít, bày ra thẳng tới ngoài sân.

Nguỵ Vô Tiện một chút màu xanh giữa vạn bông hoa, đi trong một đám cô nương, thật là chói mắt, nhìn một vòng, quả nhiên, chỉ có một mình hắn là nam.

Hắn cũng không cảm thấy xấu hổ, ung dung bình tĩnh đi qua, khiến cho những người gần đó phải cúi đầu thì thầm bàn tán một trận.

Có giọng nói không khách khí ngay lập tức phản đối, "Gì đây, nam tử cũng muốn tranh giành với chúng ta ha?"

Một giọng nói rầu rĩ không vui, "Lam nhị công tử quả nhiên quá mức được săn đón...."

Có người nghi ngờ, "Nhưng chưa từng nghe nói nam tử cũng có thể nha, có phải nhầm lẫn hay không?"

Có người buồn bã, "Đừng nói nữa, bề ngoài của hắn còn rất đẹp trai nữa, làm sao đây, đối thủ lại tăng thêm một người".

Nguỵ Vô Tiện đương nhiên là không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, vốn dĩ chỉ mong chờ không bị chọn trúng, đúng lý hợp tình giao nộp giấy trắng là có thể trở về Liên Hoa Ổ tiếp tục bắt cá bẫy chim, trong lòng còn rất vui sướиɠ hài lòng, tuỳ ý chọn một chỗ ngồi, ai ngờ mông còn chưa kịp nóng, đã bị một giọng nói chán chường vô vị, ngân nga kéo dài gọi lên: "Vân Mộng Giang thị, Nguỵ Anh!"

Hắn giơ tay lên, "Đây" một tiếng, cà lơ phất phơ đi lên.

Lam Khải Nhân nghiêm nghị ngồi trên sảnh, vừa ngước đầu, đã thấy Nguỵ Vô Tiện ngậm trong miệng một cọng cỏ, thoáng nhìn vẻ mặt của hắn sau khi ngại ngùng phun sang bên cạnh, lập tức liền không thích nổi.

Phụ thân Thanh Hành Quân mặc kệ sự đời, Lam Khải Nhân làm thúc phụ của Lam Vong Cơ, là trưởng bối đứng đầu phụ trách chuyện hôn sự, lời bình trong quẻ bói của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đương nhiên ông đã xem qua, lúc biết được Nguỵ Vô Tiện là nam tử vốn định trực tiếp gạch bỏ, nhưng lời trong quẻ này không giống bình thường, không phải chuyện nhỏ. Lam Khải Nhân tuy không tin hết, nhưng lão tiên sinh tính quẻ này đức cao vọng trọng ở trong tộc, cũng không tiện bỏ qua mặt mũi của lão nhân gia, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gặp người thật rồi mới nói.

Ai ngờ vừa gặp chính là dáng vẻ bất kham vô dụng thế này, vẫy tay, đày hắn vào tận trong góc.

Nguỵ Vô Tiện nhìn vị tiên sinh dường như rất có quyền lên tiếng này, vừa gặp hắn, ấn đường đã thấp thoáng chuyển sang màu đen, nhịn không được cúi đầu nhìn sơ qua, thấy bản thân từ đầu đến chân đều nghiêm túc chỉnh tề ra dáng này nọ, xuất sắc đoan chính, không biết có chỗ nào không tốt. Tất cả mọi người của Cô Tô Lam thị, từ khi bước vào sơn môn đến giờ, đều cho hắn một cảm giác cứng nhắc cổ hủ, nhìn sao cũng không hợp bát tự với mình, chuyện ăn chuyện uống, chuyện ở chuyện chơi, nhân khí hoạt khí, linh khí tiên khí, còn xa mới bằng Liên Hoa Ổ, hắn còn chưa ghét bỏ thì thôi, bày đặt nhìn người ta lạnh căm căm.

Ấn tượng này đến khi nội dung kiểm tra được phát xuống đã được chứng minh.

Thứ mỗi người nhận được chính là một quyển trục dài đến mức khiến người ta giận sôi, bên trên ghi《Quy Phạm Tập》, bên trong chi chít chằng chịt chữ giống như những con kiến nhỏ, Nguỵ Vô Tiện nhìn thoáng qua, quả thực bị doạ suýt nữa ném xuống đất.

Trên sảnh truyền đến giọng nói kéo dài lê thê của Lam Khải Nhân: "Trong vòng hai canh giờ, đọc gia quy của Lam thị, viết một bài cảm tưởng".

Dưới sảnh tiếng bàn tán xì xà xì xào vang lên, không ít người oán giận đề bài khó khăn, vì sự lười biếng của mình trước khi lên núi mà rầu rĩ không thôi, chỉ cầm một bản gia quy tóm tắt, đáng lẽ nên xem hết quyển đầy đủ từ sớm.

Nguỵ Vô Tiện dựng thẳng lỗ tai lên, thầm nghĩ đây đúng là một vụ làm ăn khá tốt, lúc đầu dưới chân núi nhìn thấy dọc bên đường chào bán《Làm thế nào gả vào Lam môn》, liền tò mò mua một quyển, lật vài tờ, nhàm chán tẻ nhạt. Giang Trừng thì giễu cợt ngay tại chỗ, đến tột cùng là ai rảnh rỗi đến mức không có gì làm soạn ra cái thứ này, người nào mua người nấy ngốc, bây giờ nhìn lại, không ngờ đến các cô nương gần như ai cũng cầm một quyển, còn lên tiếng oán trách nội dung trong sách quá mỏng, không bao quát được đề bài trước mắt này, khiến người ta trở tay không kịp.

Nguỵ Vô Tiện xoa xoa hai mắt, còn chưa nhìn kỹ, hơn 3000 mục mục khoản khoản kia dường như nhoà đi ở trước mắt, chớp mắt một cái, những chữ viết nhỏ xíu đó như thể nhảy múa, từng bước từng bước lắc lư trước mặt hắn, vặn vẹo uốn éo.

Ngón tay hắn lướt nhanh trên bề mặt cuộn giấy, ôm một tia hy vọng thầm thì nói: "Có phải tổ tiên Lam gia già cả mắt mờ ghi lặp lại hay không, sao có thể có hơn 3000....?"

Không ngờ giọng nói hơi lớn, bị Lam Khải Nhân dùng ánh mắt trừng một cái lạnh thấu tim.

Thư đồng sai vặt phát bút mực và một chồng giấy trắng. Nguỵ Vô Tiện nhận được giấy trắng, không tốn công đếm xem bao nhiêu trang, hắn cảm thấy mình có thể viết đầy một trang là đã khá rồi.

Hắn hận không thể ném ra tờ giấy trắng và rời đi, cẩn thận suy nghĩ, không chừng còn phải bị lão cũ kỷ này ở sau lưng kể tội, cho dù Giang Phong Miên không nỡ nói hắn, thì Giang Trừng cũng sẽ không chút khách khí mắng hắn làm mất mặt mũi Vân Mộng Giang thị. Nguỵ Vô Tiện lớn như vậy chưa từng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngàn vạn xa xôi đến trình diện, ngại thể diện nhà mình, không thể quá mức trắng trợn lộ liễu, nghĩ thầm viết cho ông ấy vài câu qua loa chiếu lệ vậy.

Nguỵ Vô Tiện cắn cán bút, bên dưới mở cuốn 《Làm thế nào gả vào Lam môn》ra, lật đến bản tóm tắt gia quy, kiên nhẫn xem vài trang, cũng may không khiến người ta chóng mặt hoa mắt như trong bản gốc, nhưng cũng đủ làm hắn đau đầu.

Tình hình bi đát lật xem một hồi, không có chút linh cảm nào.

Nhìn thấy "Không thể giờ mẹo không thức dậy, không thể giờ hợi không nghỉ ngơi", lẩm bẩm tự nói, cái gì chứ, đây là người viết à? Cứ thế này, chết cũng không gả.

Nhấc bút lên, "giờ mẹo" đổi thành "giờ tỵ", "giờ hợi" đổi thành "giờ sửu".

Vậy còn tạm được, vẫn có thể suy xét một chút.

"Không thể có dáng ngồi không phù hợp, không thể đứng với tư thế không đứng đắn", ở bên cạnh hắn vẽ hai hình người nhỏ méo mó dính nhau, tay chân quấn quýt bên nhau, không biết đang bận làm cái gì.

Nguỵ Vô Tiện nằm dài trên bàn, không làm việc đàng hoàng, mỗi điều gia quy vẽ một ví dụ ngược lại, xong rồi, che miệng trộm cười, thiếu chút nữa lại bị Lam Khải Nhân trừng mắt. Hắn nhét quyển sách nhỏ vào trong ngực áo, cầm bút lên, làm ra vẻ suy nghĩ vất vả.

Lợi dụng ánh mắt Lam Khải Nhân dời đi, hắn duỗi cổ nhìn xung quanh, các cô nương múa bút thành văn, một chồng giấy trắng được phát ra đã dùng hơn phân nửa, Nguỵ Vô Tiện "wow" một tiếng, nghiêng đầu, cười hì hì muốn nhìn trộm, người sau vội vội vàng vàng giấu bài thi trong vòng tay, hung dữ liếc mắt nhìn hắn một cái.

Giữa mày Lam Khải Nhân đánh một cái nút kết thật to, ho khan một tiếng, từ trên cao nhìn xuống đi đến giữa chiếu, cái bàn khả nghi đó bị ông chiếu cố kỹ một chút, chậm rãi ung dung lượn vòng.

Chiếc cổ trần trụi của Nguỵ Vô Tiện chịu đựng hơi thở nóng rực của Lam Khải Nhân một hồi, an phận được một lúc.

Vò đầu bứt tai một chặp, tờ giấy vẫn trắng tinh, chịu không nổi, giơ tay đặt câu hỏi.

Lam Khải Nhân kiên quyết làm lơ.

Cánh tay Nguỵ Vô Tiện vẫy đến mờ đi, cũng không ai để ý tới, trực tiếp mở miệng nói: "Tiên sinh! Ít nhất phải viết bao nhiêu chữ?"

Lam Khải Nhân khoé miệng run rẩy, gian nan rít ra một câu: "Số lượng chữ không giới hạn".

Nguỵ Vô Tiện sảng khoái dạ vâng.

Tập trung một lát, nhấc bút ngoáy, viết xuống một chữ, đi lên nộp bài thi.

Trong ngoài Lan Thất, viết loạt xoạt viết chữ ngưng bặt, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, từng cặp mắt đổ dồn vào người chưa đến một nén nhang đã nộp bài, không biết là ngông cuồng hay là tự tin.

Lam Khải Nhân sắc mặt xanh trắng một mảnh, vội không ngừng đi tới để xem bài thi, Nguỵ Vô Tiện thật đúng là cũng chỉ viết một chữ, mà chữ này, chiếm trọn một trang giấy.

Môn sinh bên cạnh trơ mắt nhìn sắc mặt Lam Khải Nhân từ tái xanh chuyển sang đỏ bừng, rồi từ đỏ bừng tăng lên xanh tím, màu tím thăng cấp thành màu gan heo vì máu bị tắc nghẽn, mắt thấy sắp sửa phi thăng trước thời hạn, nơm nớm lo sợ, nhịn không được ghé mắt liếc nhìn qua.

Trên bài thi kia, chình ình một chữ to ----

Da^ʍ

Lam Khải Nhân râu run rẩy bay ngược cả lên, ngực hơi hơi phập phồng.

Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào mấy quyển trục trên bàn kia, đã chuẩn bị sẵn sàng. Ai ngờ cũng không có thứ gì bay về phía hắn, giọng Lam Khải Nhân rõ ràng nén cơn tức giận nói: "... Chữ này, ý gì?"

Nguỵ Vô Tiện vừa thấy cho hắn cơ hội giải thích, liền há mồm nói thao thao bất tuyệt: "Tiên sinh! Chữ 'Da^ʍ' này cũng không phải là có ý nghĩa như ngài nghĩ kia. Xưa có câu nói, nếu mưa quá ba ngày là 'da^ʍ', có nghĩa mưa lâu không tạnh, sau đó nghĩa rộng ra, phàm việc gì quá mức, thì gọi là 'da^ʍ'. Ví dụ như, một người yêu đến quá si, yêu đến quá mê, gọi là 'da^ʍ' (nghĩa ở đây là say mê), đọc sách, thành con mọt sách, cũng gọi là 'da^ʍ' (nghĩa ở đây là chìm đắm). Một gia tộc muốn dựng nên quy củ, giống như con người đối nhân xử thế, đều phải có chừng mực, thấp quá, không thành giới hạn, cao quá, bó tay bó chân, không thể linh hoạt, gia quy Cô Tô Lam thị hơn 3000 điều, rõ ràng là quá mức, vì thế là 'da^ʍ' (nghĩa ở đây là quá nhiều), quá mức mà không biết, quả thật hạ sách...."

"Toàn nói bậy bạ!!"

Quyển trục trong tầm tay Lam Khải Nhân quả thực không ở yên được nữa, nhắm ngay đầu Nguỵ Vô Tiện bay tới.

Nguỵ Vô Tiện nghiêng người tránh, tiếp tục nói nhảm: "Gia quy 3000 điều, hơn phân nửa bắt đầu bằng từ 'Không thể', bất kể việc lớn nhỏ, chuyện gì cũng cấm, thật cũng quá kỳ lạ. Nếu để ta nói, rõ ràng là người viết sách trong lòng có trở ngại, hành động bị giam cầm, nên cho rằng đệ tử trong tộc ai cũng như ông ấy, nhất định phải làm việc trong khuôn khổ, mới có thể thành người. Quân tử tiêu sái không bị ràng buộc, không từ việc gì, tại sao phải hạn chế nặng nề? Đại đạo đi đến sự đơn giản, vốn không có bất kỳ cái gì, thế giới nào? Người định ra quy củ này, tách rời thế giới xung quanh, tâm bất thanh ý bất tịnh....."

Lam Khải Nhân: "NGUỴ ANH!!"

Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn dừng lại: "Có mặt!"

Lam Khải Nhân: "Cút!"

"Dạ!"

Vì thế Nguỵ Vô Tiện cút ngay.

Ngày đó, tên của hắn bị Lam Khải Nhân nặng nề viết ở dưới cùng danh sách.

- ------------------------------------------------

Lời tác giả: Nghĩa của chữ "Da^ʍ" và chữ "Anh" đều trích dẫn từ giải thích của lão tiên sinh Lưu Sa Hà.
« Chương TrướcChương Tiếp »