Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngồi dự tiệc trong sảnh không bao lâu, Nguỵ Vô Tiện đã bị các sư đệ kéo ra bên ngoài.

Tiệc ngoài trời ở bên ngoài sảnh, là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng e dè câu nệ ở trong sảnh, rượu say mặt đỏ, các đệ tử trẻ tuổi của các thế gia cười nói cãi nhau ầm ĩ, vất vả mãi ngồi xuống trong tiếng la hét gào to của các trưởng bối, vô cùng khốn khổ bắt đầu nghe con nhà người ta giỏi như thế nào, đặc biệt là Lam Vong Cơ nổi danh từ thời niên thiếu, hiện giờ càng nổi danh hơn khi lập gia đình.

Một hành động đặt nền móng cho mối quan hệ tốt đẹp hàng trăm năm của hai nhà Giang Lam, còn đem Nguỵ Vô Tiện – chàng thanh niên cũng có thiên tư xuất sắc, tiền đồ tốt đẹp này thu vào dưới trướng, như hổ thêm cánh cho Lam gia, Cô Tô Lam thị từ nay về sau, không chỉ có Lam thị Song Bích, càng có thêm một Nguỵ Anh, thế lực được trời ưu ái có thể nói là bỏ xa các thế gia khác, khiến người ta đỏ mắt.

Nguỵ Anh ấy hả, người này tuy rằng hơi phô trương một chút, kiêu ngạo khó thuần, dễ dàng gây chuyện thi phi một chút, nhưng vừa rồi không phải cũng bị Lam Vong Cơ làm cho dễ bảo đó sao? Trước lễ đường, không tốn một lời, chỉ nhìn chằm chằm một lúc, Nguỵ Anh một khắc trước còn ra sức vùng vẫy, thề sống thề chết không gả đã bị y kéo đi bái đường một cách ngoan ngoãn. Lam nhị công tử này, nhìn bộ dạng có quy củ, lòng dạ và tâm cơ đều không sâu, thế mà có thể đủ sức áp chế được Nguỵ Anh kia ngay tại chỗ, thâm tàng bất lộ như thế, sợ là vẫn luôn giấu tài.

Một bên, là bảy cô tám dì ngồi bao quanh, cắn hạt dưa hóng chuyện, trao đổi những chuyện bát quái, từng tin tức nóng hổi của các thế gia đã giấu riêng bấy lâu, làm cho người qua đường liên tiếp quay đầu, dựng thẳng lỗ tai lên nghe cẩn thận, đại ý là lần lựa chọn này của Lam Vong Cơ, vô tình làm biết bao nhiêu cô nương thương tâm, một tháng trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, người đến cửa xem mắt, cũng là cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt, như cá diếc qua sông, không kém gì ngày đại hôn này. Đồn rằng Lam Vong Cơ gặp mấy trăm cô nương, kết quả cố tình là không gặp mặt Nguỵ Anh kia, bị y trực tiếp đính hôn vắng mặt luôn, rồi trong cùng tháng đó, hấp tấp cưới về, sợ bị người ta cướp mất. Cô nương nhà nào đó, không biết là gia tộc nhỏ hay là nhà giàu có, lúc trước tin tưởng mười phần, chắc như đinh đóng cột mà nhận định con gái mình dung nhan tuyệt thế, chắc chắn có thể đoạt giải nhất, trên trang phục xuất giá thậm chí còn thêu cả hình hoa văn mây cuốn, kết quả vừa nghe tin tức này, liền giống như quả cà tím gặp sương giá, không gượng dậy nổi, tinh thần suy sụp đến tận bây giờ, trong lòng còn ôm cục tức, có tới tham gia hôn lễ này đâu.

Nguỵ Vô Tiện bị các sư đệ lôi kéo, ăn uống trò chuyện ở mấy bàn tròn của Vân Mộng Giang thị, chạy tới chạy lui, Lam Vong Cơ thì đi theo sau hắn một bước cũng không rời, làm như sợ người ta lại chạy mất.

Chẳng bao lâu sau, Giang Yếm Ly cũng ra tham dự cho thoáng khí, kéo Nguỵ Vô Tiện đến bên người, nhéo mũi hắn, "A Tiện, hồi nãy ngươi khiến mọi người đều sợ hãi, không ngờ ngươi vậy mà lại muốn đào hôn, cũng không biết định chạy đi đâu, làm ta lo lắng muốn chết... Giang Trừng xuống tay cũng thật là, không biết nặng nhẹ, nhìn chỗ này..." Nàng chỉ vào một mảng da thịt bị thương nơi khoé miệng của Nguỵ Vô Tiện, vẫn là đau lòng, đang nghĩ có cần tìm một ít thuốc xức lên hay không, thì đột ngột nhìn thấy Lam Vong Cơ đứng sừng sững ở phía sau hắn.

Theo ánh mắt Giang Yếm Ly nhìn lại, Lam Vong Cơ rũ mắt, an tĩnh đứng chờ bên cạnh hắn, Nguỵ Vô Tiện kéo chiếc ghế trống ở bên cạnh lại, vẫy tay vỗ một cái, "Nào, tiểu cũ kỷ, ngồi đi".

Xưng hô "tiểu cũ kỷ" này rơi vào tai Giang Yếm Ly không sót một chữ, nàng tỏ ra hơi kỳ lạ, nhớ lúc Nguỵ Vô Tiện bị trói gô mang về, lúc liếc mắt nhìn thấy Lam Vong Cơ, hình như buột miệng thốt ra cũng là mấy chữ này, không khỏi hỏi: "A Tiện, ngươi mới vừa kêu y là cái gì?.... Lúc trước không phải ngươi nói, ngươi chưa từng gặp qua Lam nhị công tử sao?"

"Chuyện này á..." Nguỵ Vô Tiện đau đầu cào cào tóc, thầm nói nếu kể ra chuyện này thì có thể mất cả ngày dài.

Làm như nhìn ra được manh mối từ thần sắc không hẹn mà giống nhau của hai người, Giang Yếm Ly thông minh nhạy bén nói: "Cho nên, hai người các ngươi có quen biết nhau?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừm, quen biết, chỉ là vẫn luôn không biết y... chính là Lam Vong Cơ" Nhẹ nhàng thoáng nhìn qua, đối diện với ánh mắt chăm chú của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện rụt rụt cổ, giấu mình vào trong ly rượu nhỏ.

Giang Yếm Ly bừng tỉnh đại ngộ nói: "A Tiện, cho nên lúc nãy ngươi nhận ra Lam nhị công tử trước lễ đường?.... Sau đó, liền quyết định gả cho y?"

Nguỵ Vô Tiện bật phun một ngụm rượu, ho khan một trận, luống cuống chân tay xin lỗi Giang Yếm Ly, vừa lung tung chùi chùi vệt nước trước ngực.

Một chút ửng đỏ chợt nổi lên ở vành tai hắn.

Lam Vong Cơ săn sóc vén tóc rơi trước ngực lên cho hắn, đầu ngón tay lơ đãng cọ qua làn da nóng rực nơi cổ, Nguỵ Vô Tiện hơi giật mình, cả người cứng đờ lại.

Ánh mắt nhảy nhót lung tung mấy cái, bay đến đôi mắt của Lam Vong Cơ, vừa chạm mắt, lại đánh trống lãng nhìn đi chỗ khác ngay.

Cách đó không xa, Lục sư đệ gặm đùi gà, nhìn một vòng sư đệ sư muội vây quanh cậu náo nhiệt cả nửa ngày vẫn như lọt vào sương mù, giọng nói và biểu cảm của cậu ta phong phú kể cho bọn chúng nghe, to giọng lớn tiếng nói: "Lần này đào hôn, đại sư huynh lên kế hoạch hơn nửa tháng, nhưng dễ dàng gây mê được mấy người Lam gia đến đón dâu kia, vẫn là do ta hỗ trợ đưa nước trà có thuốc! Còn tưởng rằng mình thoát nạn, kết quả bị Nhị sư huynh âm mưu cùng với tông chủ từ sớm để chờ bắt về. Bọn họ đánh nhau đao thật kiếm thật rất lâu, đại sư huynh không ngờ Nhị sư huynh cũng bỏ thuốc trong rượu của hắn, đánh nửa chừng thì đau bụng. Nhưng đại sư huynh lợi hại, bị như vậy vẫn chống đỡ được nửa canh giờ, cuối cùng lúc bị trói, cái miệng ghê gớm kia, nói đến mức Nhị sư huynh suýt chút lại lại đánh hắn một trận. Cứ thế bị trói đem tới Cô Tô, các ngươi không thấy, ngay từ đầu đại sư huynh chính là thà chết không đầu hàng, đường đường là đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị, dựa vào cái gì phải gả cho Lam gia làm tiểu tức phụ chứ? Ai ngờ...."

Ai ngờ Lam Vong Cơ giống như thiên thần hạ xuống, không nói một lời, không xen một câu, một kiếm chém đứt dây thừng trên người Nguỵ Vô Tiện. Sau khi chém đứt, Nguỵ Vô Tiện cũng không trốn, cũng không mắng, không hề phản kháng một chút nào, cứ như vậy bị Lam Vong Cơ dẫn tới trước mặt trưởng bối, quy quy củ củ bái xong tam bái. Chuyện này dưới mắt nhìn của Lục sư đệ - người đã từng ăn không ít khổ dưới tay Nguỵ Vô Tiện, quả thực giống như ma pháp, giống Như Lai Phật Tổ thu phục Tôn hầu tử, không cần tốn nhiều sức, không, thậm chí so với Phật Tổ còn lợi hại hơn, ngón tay không hề nhúc nhích, đại sư huynh nhà bọn chúng đã ngoan ngoãn chấp nhận, ánh mắt mê man, ngẩn ngơ giống như bị ma thuật vậy, từ đầu đến cuối chỉ lẩm bẩm mấy chữ, không còn một chút khí thế ngang ngược nào.

Lục sư đệ hăng hái cắn một miếng đùi gà, tiếp tục nói: "Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, các ngươi xem lúc đại sư huynh ở Vân Mộng kiêu ngạo biết bao nhiêu, có chỗ nào không tung hoành? Kết quả bây giờ bị thu phục đến khép na khép nép, không dám phát ra một tiếng ---"

Lời này còn chưa nói xong, đã bị ai đó vung tay đánh gãy đôi đũa.

Đùi gà của Lục sư đệ rơi xuống đất, vô cùng đau lòng nói: "Đại sư huynh ngươi mất mặt cái gì chứ? Ta nói có chỗ nào không phải sự thật?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Câu nào cũng là nói bậy bạ! Nhãi ranh nhà ngươi, thấy ta sau này không ở Vân Mộng nữa, không có ai trị ngươi phải không? Xem ta có lột một lớp da của ngươi không?"

Lục sư đệ ngao ngao kêu to lên, hai người đuổi nhau khắp nơi, vướng vào người hầu mang đồ ăn của Lam gia nghiêng ngả loạng choạng, đồ ăn nước canh bắn lên khắp đầu mình của khách ngồi bàn bên cạnh. Khách hùng hùng hổ hổ, sau khi nhìn kỹ lại, thì ra là tân lang của buổi đại hôn hôm nay, vội ngậm miệng, đem cơn giận trút lên đầu người hầu đáng thương.

Hai bạn nhỏ ngọc đồng, mới vừa rồi được ẵm lên đùi, nghe Lục sư đệ bên cạnh nói một hồi, lúc này đua nhau chạy tới bên người Lam Vong Cơ, kéo đùi y, ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm. Hai đứa bé này, tuổi còn nhỏ, lời Lục sư đệ nói tuy rằng không thể nghe hiểu hết, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ hình như rất là lợi hại, đánh bại đại ma đầu gì đó, sôi nổi reo lên: "Tân lang ca ca! Đại ca ca thật là lợi hại! Đánh bại đại ma vương!"

Lời tàn nhẫn vừa buông ra, Nguỵ Vô Tiện đang chạy khắp nơi gõ đầu mấy đứa nhóc chế giễu hắn, việc khống chế dư luận bên này còn chưa xong, giọng của đứa nhỏ từ phía bên kia truyền đến, không rảnh phân thân, dứ dứ nắm tay, từ xa gọi với qua: "Ê! Bạn nhỏ nói bậy gì đó? Lời đồn chính là xuất phát như thế, tuổi nhỏ không thể nói năng lung tung! Bố mẹ các ngươi đâu?"

Các bạn nhỏ đua nhau chạy trốn, hu hu gọi loạn lên: "Đại ma đầu! Đại ma đầu tới rồi!"

Nguỵ Vô Tiện chạy loạn khắp nơi, đến đâu cũng bị hồ bằng cẩu hữu chặn lại, cứ kính rượu một hồi, bất tri bất giác vài cân rượu vào bụng, hai mắt sáng lấp lánh, nụ cười càng lúc càng ngọt ngào.

Nhϊếp Hoài Tang xách một vò rượu đi tới, bị Lam Vong Cơ lia mắt đến, đông cứng ngay tại chỗ. Chỉ thấy Lam Vong Cơ lặng lẽ xoay người, giữ chặt Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Đừng uống nhiều như vậy, hại thân thể".

Nguỵ Vô Tiện hơi kinh ngạc, cuối cùng vẫn là gật đầu: "Ừ, được".

Nhϊếp Hoài Tang miệng há hốc, đá đá chân vào Giang Trừng bên cạnh: "Wow, dáng vẻ Nguỵ huynh nghe lời như vậy, trước giờ ta chưa từng thấy qua".

Giang Trừng nhận xét: "Không thể tưởng tượng".

Nguỵ Vô Tiện mới vừa buông chén rượu xuống không bao lâu, một đám tiểu sư muội đã xông tới, cả một đám cười tươi như hoa, hi hi ha ha nói: "Đại sư huynh, không ngờ ngươi thật sự gả đi đó!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Thế nào, luyến tiếc ta hả? Người đẹp trai nhất Vân Mộng đi rồi, sau này các ngươi sẽ cô đơn".

Tiểu sư muội nói: "Đại sư huynh, ngươi đã gả đi rồi, tại sao vẫn không đứng đắn như thế? Nhưng mà, ngươi phải thường xuyên trở về thăm Liên Hoa Ổ nha".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đó là tất nhiên, ta cũng luyến tiếc các ngươi, những tiểu sư muội đáng yêu như các ngươi, ta muốn nhìn miết thôi, không nhìn được mỗi ngày là khó chịu." Lúc hắn nói lời này, đã ngà ngà say, vẻ mặt tươi cười bay bổng, đám sư muội nhìn thấy, có người e lệ lên, dời ánh mắt đi, có người đảo mắt mấy vòng trên mặt hắn, khoé mắt có vài phần si mê và vài phần không nỡ, ghét hắn không biết xấu hổ.

Lam Vong Cơ kéo tay áo của hắn, ngắt lời: "Không còn sớm nữa, đi thôi".

"Hả?" Nguỵ Vô Tiện bị y kéo, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận: "Đi? Đi đâu?"

Bà mối thấy bọn hắn rời chỗ ngồi, nhét một đống lớn bao lì xì vào trong túi, uốn éo thân mình đuổi theo, "Tân nhân đây là muốn vào tân phòng sao? Thời gian cũng sắp tới rồi, còn phải uống rượu hợp cẩn đó".

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Bà không cần đi theo".

Bà mối bị bỏ rơi tại chỗ không chút khách khí, bản thân mình lại bị mang đi xa khỏi bữa tiệc, dần dần đi đến nơi vắng vẻ, Nguỵ Vô Tiện thắc mắc: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Lam Vong Cơ nói: "Đến một nơi".
« Chương TrướcChương Tiếp »