Chương 91

Hagiwara Kenji?

Matsuda Jinpei vừa mới cất tạm hộp thuốc và bật lửa vào túi quần, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì câu trả lời của Hera, thì đã nghe thấy câu này.

[Là đường vận mệnh lại lệch hướng sao?]

[Trực tiếp vượt quá một nửa.]

Matsuda Jinpei có chút kinh ngạc,

[Tôi mới rời khỏi bệnh viện An ninh Công cộng một buổi sáng, cậu ấy còn có thể làm gì?]

Dĩ nhiên Hera không thể trả lời, Matsuda Jinpei cũng không tiện liên lạc ngay với đối phương, chỉ đành tạm thời ghi nhớ chuyện này.

Anh lại hỏi, [Tại sao từ tối hôm qua đến sáng hôm nay không liên lạc được với cậu?]

[Không phải không liên lạc được với tôi.] Giọng Hera có chút phiêu hốt, nhưng vẫn đủ để Matsuda Jinpei nghe rõ, [Là cậu đang nghi ngờ sự tồn tại của tôi, hay nói cách khác, là cậu đã ngăn chắn tôi.]

Mặc dù giọng nói của thần vẫn đều đều, nhưng Matsuda Jinpei lại cảm thấy như mình đang bị trách móc.

[Những lời Hagiwara Kenji nói lúc đó khiến tôi quá sốc, tôi có thể...]

[Không sao.] Hera đáp lại rất nhanh, [Dù sao trước đây cậu cũng thường xuyên nghi ngờ.]

Matsuda Jinpei cứng đờ người, không thể nói gì ngay lập tức, còn giọng Hera vẫn tiếp tục,

[Cảm xúc của con người thật phức tạp, rõ ràng cậu không ghét tôi, nhưng lại thường xuyên nghi ngờ tôi.]

Lời nói thẳng thắn của nó khiến Matsuda Jinpei có chút không đỡ nổi.

Matsuda Jinpei im lặng một lúc, cuối cùng quyết định thành thật,

[Không, tôi không nghi ngờ cậu. Tôi đang nghi ngờ chính mình.]

Việc trùng sinh quá khó tin, đến nỗi anh thường xuyên tự nghi ngờ, liệu tất cả những điều này có phải là thật hay không, Hera có phải chỉ là ảo giác của anh hay không, chỉ là anh không ngờ, Hera lại có thể cảm nhận được.

[Xin lỗi... sau này sẽ không như vậy nữa.]

[Tại sao phải xin lỗi? Tôi không giận.]

[À, vì tôi đã nghi ngờ cậu... Mặc dù cậu không giận, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không làm sai và không cần xin lỗi.]

Matsuda Jinpei không phải là người thích nói rõ từng suy nghĩ của mình, nhưng đối với Hera, anh luôn cố gắng giải thích chi tiết hơn một chút.

Mặc dù Hera rất mạnh, nhưng nhận thức về con người vẫn chỉ dừng lại ở bề mặt ngoài.

Mặc dù họ chắc chắn chỉ có thể đồng hành một đoạn đường, nhưng nếu sau này thần có người bạn đồng hành mới, Matsuda cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp thần không bị lợi dụng vì không đủ hiểu biết về quy tắc của con người.

Mà sau khi nghe anh nói xong, Hera lại không trả lời ngay, đúng lúc Matsuda Jinpei lấy một lọ thuốc khác ra khỏi túi áo, ném quần áo ướt vào máy giặt.

Nó mới lên tiếng,

[Thật ra tôi có hơi giận một chút, nhưng bây giờ đã hết giận rồi.]

Matsuda Jinpei cười khẽ, [Vậy cảm ơn cậu đã tha thứ cho tôi.]

[Không có gì.]

Matsuda Jinpei tiếp tục hỏi về vấn đề trao đổi cái chết.

Từ khi Hera xác nhận Matsuda Jinpei khác cũng là anh, Matsuda Jinpei đã không ngừng suy nghĩ về nhiều khả năng.

Anh thậm chí còn nghĩ liệu mình có phải sẽ quay lại quá khứ một lần nữa trong tương lai, tạo thành một vòng lặp thời gian, giống như trong phim hay không.

Nhưng khi nói đến chuyện này, câu trả lời của Hera lại không được rõ ràng dễ hiểu như vậy.

[Hai người vốn dĩ là cùng một người.]

[Vậy tại sao trong ấn tượng của tôi, Hagi không đeo đồng hồ.]

Hera bối rối nói: [Vậy sao? Nhưng tôi nhớ cậu đã nói là đã tặng anh ta một chiếc đồng hồ mà.]

Matsuda Jinpei không thể tin được:

[Tôi đã nói khi nào?]

[Năm năm trước, khi ở London.]

Matsuda Jinpei:...

Phản ứng đầu tiên của anh là làm sao có thể.

Nhưng anh cẩn thận nhớ lại lúc đi London năm năm trước, phát hiện mình dường như đã vào một cửa hàng đồng hồ.

Nhưng thời gian quá lâu rồi, anh thậm chí còn không nhớ lúc đó mình vào vì lý do gì.

Matsuda Jinpei càng thêm hoang mang.

[Tôi đã mua một chiếc đồng hồ ở London, rồi tặng cho Hagi?]

[Hình như là đã thay đổi một số linh kiện, rồi thay mặt đồng hồ mới tặng cho anh ta.]

Matsuda Jinpei:...

Nghe có vẻ càng giống chuyện anh sẽ làm.

Sau đó Matsuda Jinpei lại thử hỏi thêm vài câu, nhưng câu trả lời của Hera cũng không khác gì không trả lời.

Cảm nhận về thời gian và không gian của thần khác với con người, trên thực tế, tất cả khả năng phân tích và nhận thức cảm quan gần giống con người của thần đều là học hỏi hoặc bắt chước từ Matsuda Jinpei.

Nếu là lĩnh vực mà bản thân Matsuda Jinpei chưa từng tiếp xúc, mà lại muốn Hera giải thích bằng những nội dung mà anh có thể hiểu được, thì cơ bản cũng giống như việc để Hera giải thích tại sao thần có thể du hành thời gian và trao đổi cái chết.

Matsuda Jinpei chỉ có thể hiểu được kết quả, nhưng không thể hiểu được cụ thể là đã sử dụng quy tắc như thế nào để thực hiện.

Hai người nói chuyện lòng vòng một hồi, Matsuda Jinpei vẫn không thể xác định được liệu anh có phải là nhớ nhầm hay là có tình huống khác.

Tiếp đó, cửa phòng tắm bị gõ, giọng nói của Furuya Rei vang lên,

"Cognac."

Matsuda Jinpei đột nhiên hoàn hồn, nhận ra trong tay mình vẫn đang cầm lọ thuốc vừa lấy ra từ quần áo ướt.

Lọ thuốc này hình tròn, để trong túi áo khoác thì không rõ ràng, nhưng để trong túi quần thì sẽ bị phát hiện ngay.

Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên.

"Đợi..."

Anh chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng "cạch" một tiếng, cánh cửa vốn đang khóa trái, không biết bằng cách nào đã bị Furuya Rei cạy mở.

Đồng tử Matsuda Jinpei lập tức co rút lại.

Furuya Rei đợi gần 10 phút mà Matsuda Jinpei vẫn chưa quay lại, anh đi đến cửa, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên trong.

Anh gõ cửa hai tiếng vẫn không có ai trả lời, lo lắng sẽ gây ra tiếng động, anh liền trực tiếp cạy cửa.

Nhưng sau khi mở cửa, lại phát hiện Matsuda Jinpei đang đứng ngay ngắn trước bồn rửa mặt.

"Vừa rồi cậu lén lút làm gì trong đó?"

Chàng trai tóc xoăn bị chất vấn bất mãn trừng mắt nhìn anh:

"Vào phòng tắm thì còn có thể làm gì?"

Furuya Rei đưa mắt nhìn qua bồn rửa mặt khô ráo, máy giặt chưa đóng nắp với quần áo bẩn bên trong, và những vật dụng vệ sinh cá nhân như dao cạo râu, kem đánh răng được bày biện có phần lộn xộn trên kệ bên cạnh, rồi lại nhìn về phía Matsuda Jinpei.

"Vậy mình đổi cách hỏi, cậu giấu cái gì?"

Matsuda Jinpei đứng thẳng người, "Sắp trưa rồi, cậu không đói sao?"

Anh không đợi Furuya Rei nói tiếp đã đi đến cửa, đẩy anh ta ra ngoài.

Mãi đến trước tủ lạnh trong bếp, Furuya Rei cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gạt tay anh ra.

"Thôi được rồi, cậu cũng không biết nấu ăn, vẫn là để mình làm."

"Không cần, hình như ở đây mình có mì udon đông lạnh..."

Matsuda Jinpei cúi người mở tủ lạnh, quả nhiên thấy bên trong đầy ắp, ngoài mì udon ra, còn có cơm rang, bánh bao, gà rán, tất cả đều có thể cho trực tiếp vào lò vi sóng hoặc chiên sơ qua là ăn được ngay.

"Hiro chuẩn bị à?" Furuya Rei nói với giọng điệu kỳ lạ.

"À, ừ." Matsuda Jinpei đáp lại một câu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên nhìn kỹ biểu cảm của Furuya Rei,

"Cậu nhìn mình làm gì?" Furuya Rei nhíu mày.

"Cậu đang ghen." Matsuda Jinpei khẳng định.

"Đùa gì vậy? Mình có gì mà phải ghen."

"Ai mà biết được? Dù sao cũng sẽ không phải là lý do trẻ con như kiểu bạn thân từ bé của mình lại chuẩn bị đồ ăn cho người khác."

"Những thứ này ở cửa hàng tiện lợi nào cũng có thể mua được!"

"Ừ, ừ."

"Matsuda Jinpei!"

Phát hiện phản ứng của Matsuda với cách gọi này không còn mạnh mẽ như trước, Furuya Rei cũng không còn cố tình né tránh, nghiến răng nghiến lợi gọi to.

Hai người cứ thế đấu khẩu cho đến khi ăn xong bữa trưa, trong khoảng thời gian đó Matsuda không nhận được tin nhắn của bất kỳ ai, liền biết Gin có lẽ đã không nói cho người khác biết chuyện anh đã trở về.

Đương nhiên cũng không nói cho Boss biết.

Vì Boss tạm thời không ở trong nước, theo thói quen dậy lúc bảy giờ của ông ta và chênh lệch múi giờ mà tính, chắc là còn một tiếng nữa mới tỉnh.

Matsuda đặt báo thức, định canh đúng thời điểm Boss thức dậy nửa tiếng sau rồi mới gọi điện báo cáo chuyện mình đã trở về.

Nhưng vừa đặt xong, đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.

Lẽ ra anh chỉ uống một lần thuốc, không nên có tác dụng phụ, nhưng chẳng may anh lại vừa uống thuốc lấy được từ cảnh sát, hai loại thuốc chồng lên nhau, vẫn gây ra hậu quả buồn ngủ như bây giờ, chỉ là không nghiêm trọng như khi uống SOI-H trước đó.

Matsuda Jinpei sợ mình lát nữa sẽ ngủ thϊếp đi thật, liền dứt khoát chỉnh báo thức sớm hơn nửa tiếng.

Furuya Rei, dù đang ngồi bên cạnh nhưng vẫn bận rộn liên lạc với nhiều người khác nhau để thu thập thông tin và xử lý nhiệm vụ của tổ chức, liếc nhìn giao diện điện thoại của anh,

"Đặt báo thức làm gì?"

"... Lát nữa phải liên lạc với Boss."

Tay Matsuda Jinpei dừng lại trên điện thoại một lúc. Vẫn thành thật trả lời.

Furuya Rei suy nghĩ một chút, lập tức nhận ra là do chênh lệch múi giờ.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là Matsuda Jinpei ở một mức độ nào đó, biết được hành tung của Boss.

Tim Furuya Rei thắt lại.

Ban đầu họ suy đoán Matsuda Jinpei không ác cảm với Brandy là dựa trên suy luận của Hagiwara Kenji về chiếc đèn trần ở phòng khách.

Việc Matsuda chính là Brandy tuy cũng chứng minh từ một góc độ khác rằng phán đoán của Hagiwara quả thực không sai, nhưng theo sau đó còn có một vấn đề khác:

Thái độ của Matsuda đối với Boss rốt cuộc là như thế nào.

Sự bài xích của anh đối với một phần quá khứ, ký ức hỗn loạn, sự thờ ơ với nỗi đau của bản thân, và cách tự định vị bản thân gần như bị biến chất, tất cả đều do một tay vị Boss này tạo ra.

Thế mà khi Matsuda Jinpei nhắc đến ông ta, lại không có cảm xúc tiêu cực rõ ràng nào, giống như đã quen từ lâu.

Furuya Rei không nhịn được muốn lên tiếng hỏi, nhưng lúc này Matsuda Jinpei lại nói:

"Vừa hay mình cũng có chuyện muốn hỏi cậu."

Bị Matsuda Jinpei cắt ngang, Furuya Rei nhìn anh thật sâu,

"Cậu nói đi."

"..." Matsuda Jinpei lại có chút ấp úng.

Nhìn phản ứng của anh, Furuya Rei hơi sững người.

Ban đầu anh cứ nghĩ Matsuda Jinpei chỉ cố tình lái sang chuyện khác, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ, dường như thật sự có điều gì khó mở lời.

Anh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói:

"Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng."

"... Mình muốn hỏi, tình hình của Hagi bên đó thế nào. Mình đột ngột rời đi như vậy, liệu có ảnh hưởng đến cậu ấy không."

Furuya Rei trở lại vẻ mặt vô cảm,

"Hay là cậu tự hỏi cậu ấy xem sao?"

Anh dựa vào ghế sofa, khoanh tay nhắm mắt, rõ ràng là không muốn quản chuyện này:

"Cậu không phải biết số liên lạc của cậu ấy sao? Cứ gọi điện thoại trực tiếp hỏi, chẳng lẽ cậu còn muốn kéo dài đến lần gặp sau?"

Matsuda Jinpei, người vừa rồi còn có thể cãi nhau tay đôi với Furuya Rei, lại im lặng.

Từ tối hôm qua khi bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình, đầu óc nóng lên liền tìm cách trốn khỏi bệnh viện Anh ninh công cộng, ném chuyện hẹn với Hagiwara Kenji ra sau đầu.

Bây giờ càng ngày càng áy náy, lúc này gọi điện cho Hagiwara Kenji... ngay cả anh, cũng khó tránh khỏi có chút muốn trốn tránh.

Nhưng Furuya Rei nói đúng, chuyện này không thể kéo dài.

Anh hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, nhưng chuông điện thoại lại vang lên trước.

Furuya Rei mở một mắt: "Ai vậy?"

"Boss."