Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Matsuda Jinpei, Furuya Rei liền nhận ra, chuyện này rắc rối rồi.
Vừa rồi trong con hẻm nhỏ, Furuya Rei đã nhận ra vấn đề tâm lý của Matsuda Jinpei, không, nên nói là vấn đề tinh thần, nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, tuyệt đối không chỉ là thị lực và thính lực mơ hồ.
Khi anh kéo Matsuda Jinpei trở về tiệm sửa chữa, Matsuda Jinpei hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của anh, nhưng lại phối hợp với động tác của anh, cho đến khi bị ấn xuống ghế sofa, đều không hề có bất kỳ phản kháng nào.
Vẻ ngoài gần như ngoan ngoãn này, khiến Furuya Rei nghĩ đến những con chuột bạch trong phòng thí nghiệm... Không cần ý thức tự chủ, chỉ cần tuân theo và phối hợp.
Anh vì liên tưởng của mình mà tim thắt lại, sau đó buộc bản thân phải tập trung chú ý vào tình hình hiện tại.
"...Cognac."
Để không kích động Matsuda Jinpei, Furuya Rei sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn chọn mật danh của tổ chức.
Nhưng sau khi nói ra, anh lại nghẹt thở phát hiện, Matsuda Jinpei đối với xưng hô này, cũng có vẻ không chắc chắn.
Vậy thì bây giờ Matsuda còn nhớ được bao nhiêu?
Chắc là không quên hết, nếu không thì vừa rồi ở cửa sẽ không cứu anh ra khỏi họng súng của Gin, cũng sẽ không chủ động nói không có camera giám sát sau khi hai người vào.
Có thể chủ động để anh đặt câu hỏi, lại còn nhớ Hagiwara Kenji, thì có nghĩa là phần lớn ký ức của Matsuda Jinpei vẫn còn. Nhưng nếu vậy, tại sao lại không biết mình là ai?
Chờ đã!
Chẳng lẽ Matsuda Jinpei phát hiện ra ký ức của mình bị lẫn lộn, bắt đầu nghi ngờ những chuyện nhớ được là thật hay giả, mới tự biến mình thành ra như vậy sao?
Và dưới ánh mắt của anh, chàng trai tóc xoăn cuối cùng cũng có động tĩnh,
"Cognac?"
Matsuda Jinpei chậm rãi đọc lại như đang nhai nuốt, giật giật khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Cậu nói đúng, chính là Cognac."
Thân phận Brandy không thể xác định, Matsuda Jinpei cũng đã chết ở tuổi 22, cuối cùng chỉ có mật danh mà anh tưởng chỉ là tạm thời sử dụng này, dường như mới là thuộc về anh.
Furuya Rei lại giật giật mí mắt, nhận ra sai lầm của mình, lúc này không nên suy nghĩ chu toàn như vậy, Matsuda Jinpei hiện tại còn hoang mang và dao động hơn anh.
"Đúng cái gì!"
Matsuda Jinpei đột nhiên nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi bên cạnh.
"Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức, phải băng bó vết thương cho một thành viên mật danh của tổ chức, còn phải lo lắng anh ta có thay quần áo hay không, có bị cảm lạnh hay không?"
Matsuda Jinpei á khẩu không nói nên lời, còn Furuya Rei lại như súng liên thanh tiếp tục truy hỏi,
"Cho dù không nói tôi, vậy còn cậu, tổ chức là làm từ thiện sao, có thể nuôi ra thành viên mật danh như cậu, suốt ngày ngoài cứu người ra thì chẳng làm gì khác?"
"Tôi không phải lúc nào cũng cứu người." Matsuda Jinpei khàn giọng nói, "Cậu gặp tôi trong tổ chức được mấy lần, quen biết tôi được bao lâu... Cậu thực sự quen biết tôi sao? Cậu chắc chắn tôi là người mà cậu quen biết sao?"
Matsuda Jinpei nhớ tới Hagiwara Kenji đã nói, Furuya Rei bọn họ đã sớm nghi ngờ ký ức của anh có vấn đề.
Vậy tại sao còn tin anh là Matsuda Jinpei, không sợ nhận nhầm người sao?
Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu cẩn thận đến mức nào, trong tổ chức cẩn thận từng li từng tí ra sao, anh đã tận mắt chứng kiến, mà chính bọn họ như vậy, tại sao lại kiên quyết cho rằng anh là Matsuda Jinpei?
Mặc dù Matsuda Jinpei đã hỏi câu này ra miệng, nhưng lại không biết mình muốn đáp án như thế nào. Phải, hay không phải?
Anh cảm thấy trước mặt bị bóng tối bao phủ, sau đó, đợi được một tiếng thở dài.
"Người mà mình quen biết, ngày phát hiện ra mình cũng ở trong tổ chức, đã thức cả đêm để giúp mình hoàn thiện những lỗ hổng trong lý lịch; khi minh bị Rum dò xét, đã vội vàng tìm người đến giúp mình, cậu ấy sẽ buông súng trước mặt mình, sẽ dốc hết sức để cứu mình."
"Cậu muốn nói với mình, những điều này đều là giả sao? Ký ức quá khứ coi là ký ức, chẳng lẽ hiện tại thì không tính sao?"
Matsuda Jinpei xoa xoa tay vịn ghế sofa, dù Furuya Rei trước mặt là hình ảnh người tí hon Lego dễ thương và không hề đáng sợ, anh vẫn không nhịn được mà tránh né ánh mắt của đối phương, nhìn chằm chằm vào bàn trà,
"Vậy nếu mình làm một chuyện không thể tha thứ thì sao?"
"...Mình cũng đã làm rất nhiều chuyện sai." Furuya Rei nhìn anh một cái thật sâu, giọng nói lặng lẽ trở nên trầm thấp.
Matsuda Jinpei cụp mắt: "Cậu muốn nói nếu làm sai thì hãy bù đắp sao? Nhưng có vài chuyện là không thể bù đắp được."
"Sao có thể."
Furuya Rei bình tĩnh nói,
"Mình muốn nói là, nếu làm lại từ đầu, mình có thể vẫn sẽ làm như vậy."
Matsuda Jinpei ngạc nhiên ngẩng đầu, anh không nhìn ra được thần sắc của Furuya Rei, nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói buồn bã nhưng không hề dao động của anh ta.
"Vì có vài chuyện là lựa chọn tốt nhất, thậm chí là duy nhất vào lúc đó. Vì mục đích quan trọng hơn, mình nhất định sẽ làm tổn thương một số người, thậm chí khiến họ mất mạng."
"Đây là giác ngộ mà mình đã có từ khi lựa chọn con đường này."
"Matsuda."
Furuya Rei cuối cùng cũng gọi ra cái tên này, nhưng tình huống của Matsuda Jinpei lại tốt hơn anh ta tưởng tượng một chút, không có phản ứng quá đau khổ nào, nên anh ta tiếp tục nói,
"Cho dù đến bây giờ, suy nghĩ của mình vẫn không thay đổi, mình cảm thấy cậu không nên ở đây, cũng không hy vọng cậu ở đây."
Anh ta và Morofushi Hiromitsu đều đã trải qua huấn luyện, hoàn toàn biết hậu quả mình sẽ phải gánh chịu, và tự nguyện làm nội gián, nhưng Matsuda Jinpei thì không.
Mặc dù Matsuda Jinpei cũng là một cảnh sát vô cùng xuất sắc, nhưng đây không phải là lý do cậu ấy nên gánh chịu tất cả những điều này.
"Cho dù mình là Brandy? Thời gian mình ở trong tổ chức có thể dài hơn cậu tưởng tượng."
Matsuda Jinpei nói trọn vẹn câu này, mà không bị quy tắc hạn chế, liền nhận ra lần bại lộ này của mình nhiều hơn dự kiến rất nhiều.
Nếu anh không nhắc đến "ở Nhật Bản", vẫn có thể nói theo ý tưởng trên tàu là trở thành Brandy mới hai năm trước. Nhưng thêm câu này, Furuya Rei không thể không suy nghĩ nhiều hơn, mặc dù bây giờ không hỏi anh.
Matsuda Jinpei suy đoán, Furuya Rei bây giờ hẳn là đang suy đoán theo hướng anh có thể đã là Brandy từ trước khi trở thành cảnh sát, thậm chí là trước khi vào trường cảnh sát.
Anh thậm chí không biết làm thế nào để phản bác lại việc này.
Furuya Rei đứng bên cạnh, nhìn xuống chàng trai tóc xoăn đang dựa vào ghế sofa không muốn nhìn anh, cảm giác chút buồn bực bị lừa dối còn lại trong lòng cũng không biết đi đâu mất rồi.
Đã từng thấy người cố gắng tẩy trắng cho mình, nhưng chưa từng thấy người cố gắng chứng tỏ mình đen tối đến mức nào.
Không, Hagiwara Kenji cũng tính là một. Nhớ đến những hành vi nguy hiểm đi trên dây thép của Hagiwara Kenji trong khoảng thời gian này, Furuya Rei lại càng thêm đau đầu.
Cặp đôi bạn thân từ bé này thoạt nhìn tính cách hoàn toàn khác biệt, nhưng đôi khi mạch não lại giống nhau đến kinh ngạc.
"Cho dù là Brandy, Cognac hay Matsuda Jinpei, chúng ta luôn đứng về cùng một phía."
"..." Matsuda Jinpei dừng lại vài giây, mơ hồ đáp lại một tiếng, "Đúng vậy."
Anh nhớ lại, lần đầu tiên Furuya Rei đến đây, cũng đã nói với anh câu này.
Quá gian lận.
Những suy nghĩ hỗn loạn về việc trao đổi cái chết, một bản thân khác, ký ức, v.v. không ngừng vờn quanh trong đầu Matsuda Jinpei đều bị cắt đứt.
Anh có chút không tự nhiên mà cử động.
Furuya Rei thấy vẻ mặt Matsuda Jinpei hơi thả lỏng, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nhưng nhắc đến chủ đề vừa rồi, anh ta liền không khỏi nghĩ đến một chuyện khác.
Mặc dù có rất nhiều nghi vấn tạm thời chưa thể giải đáp, việc Matsuda Jinpei chính là Brandy cũng làm đảo lộn nhận thức của anh, nhưng rất nhiều suy đoán trước đây của họ, chắc cũng không sai.
Đằng sau Matsuda Jinpei nhất định còn có một người, lợi dụng cậu ấy để làm nghiên cứu, đẩy cậu ấy ra đối đầu với Rum, chỉ là người đó, có thể có thân phận cao hơn so với tưởng tượng của họ.
"Lần này thiết kế nhắm vào Hagiwara Kenji, và lần trước muốn gϊếŧ mình, là... boss? Nếu không thể nói thì thôi vậy."
Furuya Rei khẽ hỏi.
"Đúng vậy. Nhưng lần đó không phải nhắm vào cậu." Chàng trai tóc xoăn không hề do dự mà trả lời.
"Mình hiểu, vì Rum làm việc vượt quá giới hạn, nên bị boss cảnh cáo?"
Furuya Rei cụp mắt, nói cách khác, ngày hôm đó Matsuda Jinpei vì cứu anh, đã cố gắng phá hoại kế hoạch của boss, lại còn bị phát hiện, mới dẫn đến bị trừng phạt.
"Sau chuyện ở cảng, cậu cố tình công khai xa lánh mình... có phải boss đã nói gì không?" Ngoài bị trừng phạt ra, còn có lý do nào khác không?
"Ừm..." Matsuda Jinpei có chút không chắc chắn liệu điều này có tính là thông tin tình báo hay không.
Nhưng Furuya Rei lại tự mình phân tích tiếp, "Là không muốn cậu vì mình mà bị Rum kiềm chế?"
"Gần như vậy." Matsuda Jinpei do dự nói, "Nhưng bây giờ hẳn là cảnh cáo mình, đừng lãng phí quá nhiều tâm sức vào cậu, dù sao cậu cũng không có tác dụng gì với mình."
"Không có tác dụng gì?" Furuya Rei cảm thấy giọng điệu của câu này có chút không đúng, nhưng vẫn chưa nhận ra ý nghĩa sâu xa trong đó, Matsuda Jinpei trước mặt đã bắt đầu đuổi người.
"Được rồi, cậu không nên ở đây lâu, mau đi đi."
"Đi?" Furuya Rei liếc nhìn vết thương trên vai anh, "Hôm nay mình không định đi, dù sao ngoài Gin ra, không ai biết mình đến đây."
"Trong mắt hắn ta, mình đã coi như là người của cậu rồi."
"Vậy cũng không cần phải ở đây cả ngày." Matsuda Jinpei không hiểu.
"Diễn thì phải diễn cho trọn, người của Gin có thể vẫn đang theo dõi bên này." Furuya Rei cười gằn nói, "Mình đã phản bội Rum triệt để như vậy, đứng về phía cậu, cậu cũng phải cho mình chút ngon ngọt chứ?"
Nhớ đến sắc mặt khó coi của Gin trước khi rời đi, liền cảm thấy danh tiếng của mình trong tổ chức có thể sẽ lại phải chịu một đòn hủy diệt, chỉ hy vọng Gin thực sự có thể lạnh lùng đúng như bề ngoài, sẽ không truyền chuyện này ra ngoài.
Vẫn đang lo lắng, lại nghe Matsuda Jinpei nói, "Được rồi, vậy mình tặng cậu chút công lao nhé."
Furuya Rei lập tức nghẹn lời.
Matsuda Jinpei e rằng từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ theo hướng đó.
Anh ta muốn giải thích, nhưng há miệng, lại thực sự không mở lời được, tự mình nói với anh. Cuối cùng quay đầu đi, buồn bực nói, "Không cần, mình sẽ rời đi vào rạng sáng mai."
"Cũng được."
Matsuda Jinpei nghi ngờ nhìn anh ta một cái, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng người tí hon Lego trước mặt thực sự không nhìn ra được biểu cảm.
Anh đứng dậy, cầm lấy áo khoác ướt sũng của mình, "Mình đi ném quần áo vào máy giặt." Thuận tiện uống thuốc.
Anh đi ngang qua Furuya Rei, lại bị gọi lại.
"Matsuda."
Matsuda Jinpei quay đầu lại chờ anh ta nói chuyện, Furuya Rei lại im lặng một lúc lâu.
Cho đến khi Matsuda Jinpei bắt đầu nghi ngờ mình nghe nhầm, anh ta mới lại lên tiếng:
"Mặc dù nói câu này hơi muộn... nhưng nếu cậu không chắc chắn về phán đoán của mình, hãy thử tin tưởng bọn mình."
"Phán đoán của một người có thể sai. Nhưng khi chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định là lúc gần nhất với đáp án chính xác."
Matsuda Jinpei nắm chặt quần áo trong tay, chậm chầm buông ra, thản nhiên nói:
"Mình có bao giờ không tin tưởng các cậu."
Anh cầm quần áo ướt đi vào phòng vệ sinh, lấy hộp thuốc từ trong áo khoác, bỏ một viên thuốc vào miệng.
Nửa phút sau, hình ảnh trong gương dần rõ nét.
Chàng trai tóc xoăn đen nhìn anh, mang theo vẻ lười biếng và tùy tiện y hệt.
[Mặc dù vẫn chưa hiểu rõ là chuyện gì, nhưng đó chính là tôi.]
Anh hỏi Hera, nhưng lại là giọng điệu khẳng định.
Trong âm thanh hỗn loạn kỳ quái ồn ào, Matsuda Jinpei mơ hồ nghe thấy một giọng nói vô cơ.
[Phải.]
Giọng nói của Hera như xuyên qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, mới truyền đến từ nơi cực kỳ xa xôi, hư ảo và không rõ ràng.
Nhưng dù vậy, Matsuda Jinpei vẫn nghe ra được một tia hoang mang trong giọng nói của thần:
[Hagiwara Kenji, anh ta có phải đang làm gì đó không?]