Chương 76

Nhiệm vụ lần này thực chất là một cuộc giao dịch.

Thời gian giao dịch được ấn định vào lúc hoàng hôn, địa điểm ở một góc công viên vắng vẻ.

Morofushi Hiromitsu đến điểm bắn tỉa đã định trước dạo một vòng, xác nhận xung quanh không có người phục kích rồi mới đi ra, đang định tập hợp với Rye để xác nhận lần cuối thì nhìn thấy Matsuda Jinpei đến muộn.

Matsuda Jinpei vẫn như thường lệ thích đeo kính râm, cuối mùa đông còn chưa qua, anh đã thay sang áo khoác da nhẹ nhàng hơn, cùng với quần dài và giày da cùng màu, trông cả người toát lên vẻ rất khí thế.

Chỉ là dáng đi bình thường thôi cũng đã khiến những người đi đường gần đó dè dặt tránh né, chắc hẳn đang nghi ngờ mình gặp phải một ông trùm yakuya nào đó.

Morofushi Hiromitsu quan sát từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt Matsuda Jinpei khá tốt, liền hơi yên tâm, nhưng ngay sau đó ánh mắt chuyển động, chú ý đến chiếc vòng tay màu đen trên tay trái của anh. Vòng tay dày bằng một ngón tay, nhìn chất liệu không giống kim loại, nhưng trông có vẻ cao cấp hơn nhựa.

"Cognac, cái gì trên tay anh vậy?"

Cognac lại gần, Morofushi Hiromitsu mới nhìn thấy mặt trong của chiếc vòng tay này hình như còn hiển thị cả số.

"À, cái này..." Matsuda Jinpei ấn vài cái trên đó, rồi tháo ra, "Muốn thử không?"

Morofushi Hiromitsu còn chưa kịp lên tiếng, cánh tay đã bị Matsuda Jinpei kéo lên, sau đó cổ tay nặng trĩu, thứ đồ hơi nặng kia đã được khóa vào cổ tay anh ta.

Morofushi Hiromitsu: ...

Anh ta cúi đầu xem xét một lúc, phát hiện không tìm thấy công tắc ở đâu, còn mặt trong của cổ tay đã xuất hiện những con số mới: 68, 69, 68...

"Đây là đo nhịp tim sao?" Morofushi Hiromitsu lập tức phản ứng lại, "Sao anh lại đeo thứ này, anh không khỏe à?"

Morofushi Hiromitsu suýt chút nữa đã nghĩ đến những tình huống tồi tệ, nhưng ngay sau đó lời nói của Matsuda Jinpei đã phủ nhận suy đoán của anh.

"Không phải—" Matsuda Jinpei kéo dài giọng.

Đây là thành quả mới của một nhóm nào đó trong bộ phận nghiên cứu phát triển vũ khí của anh, anh thử tháo ra cải tiến một chút, thêm một số chức năng đặc biệt, cố tình mang đến đây.

"Đây là một quả bom kích nổ bằng nhịp tim." Matsuda Jinpei nhe răng cười cố ý dọa Morofushi Hiromitsu, "Chỉ cần vượt quá 120, nó sẽ bùm một tiếng nổ tung!"

Vừa dứt lời, anh liền thấy nhịp tim trên vòng tay của Morofushi Hiromitsu tăng vọt lên đến một trăm.

Không, Hiromitsu, tâm lý của cậu không ổn rồi.

Matsuda Jinpei ngạc nhiên nhướng mày, đang định cười nhạo thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng đến mức gần như sắc bén hiếm thấy của Morofushi Hiromitsu:

"Vậy vừa rồi anh đeo cái này đi suốt đường đến đây à?"

Nụ cười nhạo của Matsuda Jinpei còn chưa kịp nở ra đã cứng đờ trên mặt.

Chờ đã, hình như không giống với những gì anh nghĩ, sao tự nhiên lại bắt đầu truy cứu trách nhiệm rồi?

"... Tôi căn bản không bật nó lên, bây giờ nó chỉ hiển thị nhịp tim thôi, sẽ không nổ đâu." Matsuda Jinpei bất mãn nói, "Tôi đâu có ngu như vậy chứ?"

Vừa dứt lời, anh liền thấy nhịp tim của Morofushi Hiromitsu chậm rãi giảm xuống đều đặn, dần dần trở lại phạm vi sáu mươi bảy mươi.

Matsuda Jinpei cảm thấy như mình bị lừa, anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy người đàn ông mắt mèo xanh lam đối diện khẽ mỉm cười, lắc lắc chiếc vòng tay màu đen hơi nặng trên cổ tay, chậm rãi nói,

"Tôi chỉ dọa anh một chút thôi, như vậy tôi cũng yên tâm rồi."

"Này!"

Morofushi Hiromitsu mỉm cười nháy mắt.

Thật ra vừa rồi anh ta thực sự có chút lo lắng, câu nói gần như là trách móc kia cũng hoàn toàn là buột miệng nói ra.

Nhưng vừa nói ra, Morofushi Hiromitsu đã nhanh chóng nhận ra, Matsuda Jinpei không có lý do nào để làm vậy, nên đành cố gắng đổi giọng, giả vờ như căn bản không bị lừa.

Cũng coi như là một chút hiếu thắng nhỏ nhoi.

Nhưng người ít nói dối khi nói dối một lần, chính là có ưu điểm như vậy, ít nhất Matsuda Jinpei đã thực sự tin.

Vốn định dọa người ta, kết quả lại bị Morofushi Hiromitsu phản đòn, Matsuda Jinpei bực bội nói: "Lòng dạ đen tối quá đấy. H... Danna."

Anh nghiến răng nghiến lợi, vì tiếng bước chân từ xa đến gần mà nuốt ngược biệt danh suýt chút nữa vô thức gọi ra vào bụng, quay đầu nhìn sang.

"Rye, sao anh lại đổi với Calvados?"

Matsuda Jinpei đã biết chuyện này từ hôm qua, nhưng chưa kịp hỏi. Đây cũng là lý do khiến anh khá lơ là hôm nay: Xét cho cùng, trong nhiệm vụ lần này, thực sự có thể nói là toàn người của mình.

Nhưng Rye vẫn im lặng.

Người đàn ông tóc dài luôn điềm tĩnh, bình thản này như thể đông cứng lại ở vị trí cách đó ba bước.

Đến khi sự kiên nhẫn của Matsuda Jinpei sắp cạn kiệt, Rye cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng vẫn không trả lời, mà hỏi trước:

"Hai người vừa nói chuyện gì vậy?"

"Nói chuyện phiếm thôi." Matsuda Jinpei qua loa nói, anh cũng không nhất thiết phải biết Calvados đi làm gì, nên cũng không lặp lại câu hỏi nữa.

Nhưng Rye dường như lại không hài lòng với câu trả lời của anh, đeo bao đàn sau lưng, hai tay đút túi, đôi mắt màu xanh lá cây đậm nhìn chằm chằm vào anh.

Morofushi Hiromitsu đột nhiên tiến lên một bước, chắn giữa anh và Rye, khiến Matsuda Jinpei nhất thời không nhìn thấy biểu cảm của Rye, chỉ có thể chú ý thấy ánh mắt của Rye dường như di chuyển xuống dưới, rồi chậm rãi lên tiếng:

"Scotch, cái gì trên cổ tay của anh vậy?"

"Bom."

"Bom."

Giọng nói của Matsuda Jinpei vừa vặn trùng với giọng nói của Morofushi Hiromitsu.

"Tôi và Scotch đang đùa nhau một chút."

Matsuda Jinpei vừa nói, vừa đi ra từ phía sau Morofushi Hiromitsu, lại lần đầu tiên nhìn thấy sự hoang mang rõ ràng trong mắt Rye luôn bình tĩnh.

Điều này khiến Matsuda Jinpei cũng cảm thấy lúng túng.

Mặc dù anh làm như vậy cũng có lý do, không đơn thuần chỉ là một trò đùa, nhưng nói ra thì đúng là rất trẻ con.

Matsuda Jinpei ho khan một tiếng, nhanh chóng tháo quả bom trên tay Scotch xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra,

"Được rồi, sắp đến giờ rồi, hành động thôi."

Ba người đeo tai nghe, Rye nhìn anh một cái thật sâu, rồi mới quay người đi đến địa điểm giao dịch, Morofushi Hiromitsu đến điểm bắn tỉa trên cao, còn Matsuda Jinpei thì ở trong một con hẻm không xa cũng không gần Rye.

Trong lúc chờ đợi, Rye đột nhiên lên tiếng trong kênh liên lạc:

"Quả bom đó dùng như thế nào, điều khiển bằng nhịp tim sao?"

Anh ta cũng nhìn thấy những con số trên đó.

"Ừ. Phải."

Nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Cognac, Akai Shuichi nhắm mắt lại, trong đầu hiếm khi có chút rối loạn.

Mặc dù anh ta luôn biết mối quan hệ giữa Cognac và Scotch khá đặc biệt, nhưng dù thế nào anh ta cũng không ngờ rằng, Scotch lại có thể đồng ý để Cognac trực tiếp đeo bom lên tay mình.

Lúc nãy khi Cognac mở khóa, anh ta cũng nhìn thấy, với cấu trúc phức tạp như vậy, nếu quả bom thực sự phát nổ, trừ khi Cognac tự mở ra, nếu không Scotch chưa chắc đã có thể tháo ra trong thời gian ngắn.

Điều này tương đương với việc giao mạng sống vào tay Cognac.

Mặc dù Scotch bình thường luôn tỏ ra ôn hòa, nhưng thực chất lại lạnh lùng, cố chấp, lại vô cùng thận trọng, điệu thấp.

Hành động này... cho dù nói là tình thú, đối với những người như bọn họ, sống trên lưỡi dao, không thể thực sự tin tưởng bất kỳ ai, thì cũng quá khó tin.

Hơn nữa còn có âm cuối mơ hồ mà anh ta nghe thấy khi vừa đến.

Nếu anh ta không nghe nhầm, từ đó hẳn là... Danna.* (chồng, ông xã)

Akai Shuichi, sinh ra ở Anh, sống ở Nhật Bản vài năm rồi sang Mỹ học đại học và trở thành FBI, lần đầu tiên nghi ngờ trình độ tiếng Nhật của mình.

Tất nhiên anh ta biết từ này không chỉ dùng để chỉ vợ gọi chồng, mà còn có thể hiểu là ông chủ, coi như Cognac đang nói đùa với Scotch...

Nói đùa, hoặc tỏ ra yếu đuối mà gọi như vậy, cũng không phải là không có khả năng... phải không?

Thật sao?

Nhưng đó là Cognac.

Cognac mạnh mẽ và không kiêng dè, dám trực tiếp đối đầu với Gin, ngay cả khi nhường bước trước Bourbon, cũng chỉ im lặng không nói.

Akai Shuichi lúng túng dịch chuyển bước chân, để bóng cây che khuất góc nhìn mà Scotch ở điểm bắn tỉa có thể nhìn thấy biểu cảm của anh ta.

Anh ta thực sự không nghĩ ra được nữa.

Akai Shuichi giữ vẻ mặt vô cảm cho đến khi giao dịch hoàn tất, giọng nói của Scotch vang lên trong tai nghe:

"Xác nhận không có vấn đề... Chờ đã, Rye lùi lại!"

Ngay trước khi anh ta lên tiếng, Akai Shuichi đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng lùi lại hai bước về bên phải.

Một viên đạn sượt qua người anh ta, găm vào cái cây bên cạnh.

Tiếp theo là một tiếng nổ vang lên trong không khí.

Scotch đã nổ súng.

"Tôi đã bắn trúng vai trái của hắn ta, Rye, ở tầng năm của tòa nhà hướng ba giờ của anh... Căn phòng thứ hai, một người đàn ông cao khoảng 170 cm... Cognac đã qua đó!"

Giọng nói của Scotch dừng lại vài lần mới nói xong.

Lúc này Akai Shuichi đã đang đi về hướng đó, nhưng còn chưa tới nơi, đã nghe thấy giọng nói chậm rãi của Cognac vang lên trong kênh liên lạc,

"Tên đó đã chạy mất rồi, trong phòng không có ai, chắc là hắn ta đã cạy cửa vào."

Scotch không lên tiếng, Akai Shuichi liền hỏi:

"Có người biết trước kế hoạch, mai phục ở đây sao?"

"À."

Matsuda Jinpei quan sát căn phòng... do anh đã sắp xếp trước, còn cố tình dán rất nhiều ảnh của phụ nữ có góc nghiêng hơi giống Rye.

Anh nhịn cười, nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn:

"Anh nghĩ là có nội gián sao?"

Anh đi đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn thấy Rye bước vào tòa nhà.

Lúc này, Morofushi Hiromitsu nói trong kênh liên lạc: "Cognac, rời khỏi cửa sổ đi, chỗ đó khá nguy hiểm."

Matsuda Jinpei sững người lại.

[Anh ta có phải đã quên mất chỗ này không?] Hera hỏi.

[Theo lý mà nói thì không nên, có lẽ chỉ là đang thăm dò thôi.]

Matsuda Jinpei không rời khỏi cửa sổ.

Cơn chóng mặt chậm chạp bao trùm lấy anh, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Matsuda Jinpei cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh kìm nén cảm giác buồn nôn, hít sâu một hơi, cố gắng trả lời theo tình huống hiện tại.

"Vị trí của anh mới là nguy hiểm hơn."

Anh nói từng chữ một: "Nếu có nội gián, thì tay súng bắn tỉa sẽ là người bị xử lý trước."

"... Được rồi, vậy chúng ta đều không an toàn." Morofushi Hiromitsu nhẹ giọng đáp.

[Được rồi! Đến đây thôi.] Hera nói gấp gáp.

Matsuda Jinpei nhếch mép, tiếp tục nói:

"Không, chỉ có người chỉ cần cung cấp thông tin mà không cần đến mới an toàn hơn, ví dụ như..."

Anh còn chưa nói xong, đã cảm thấy bàn, ghế, bệ cửa sổ, cả chậu hoa đặt trên bệ cửa sổ đột nhiên xoay tròn.

Trần nhà sụp xuống, mặt đất dâng lên, anh như bị ép chặt ở giữa, không thể động đậy. Cảm giác nghẹt thở về mặt tâm lý khiến anh dù hít thở sâu, cũng cảm thấy phổi không hút được oxy.

Matsuda Jinpei cuối cùng cũng không đứng vững nữa, một tay ôm ngực, tay kia muốn vịn vào bệ cửa sổ, kết quả lại hụt, ngã mạnh xuống đất.