Chương 23:

"Chiếc điện thoại này là do tên cướp bên trong bỏ vào quần áo của ông sao?"

Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, Hagiwara Kenji trấn an: "Đừng lo lắng, nghe máy đi."

"À, được." Tiến sĩ Agasa thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán bóng loáng, vội vàng lấy điện thoại ra nghe máy.

Hagiwara Kenji nhìn ông, đột nhiên nheo mắt nghi ngờ.

Thông thường, con tin bị bắt cóc khi nghe thấy điện thoại của tên cướp, ngay cả khi hy vọng đó là thông báo hoàn thành yêu cầu và được thả, cũng sẽ có chút sợ hãi vì trước đó đã bị đe dọa.

Nhưng tiến sĩ Agasa, sao lại giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy?

"Ông có thể bật loa ngoài được không?"

Anh cụp mắt xuống, che giấu sự dò xét trong mắt, ánh mắt lại một lần nữa không dấu vết lướt qua quả bom trên người tiến sĩ Agasa.

Hơn nữa, quả bom này, hình như cũng có gì đó không đúng...

Không phải là nghi ngờ quả bom là giả, mà là anh vừa phát hiện ra, quả bom này trông rất giống quả bom dùng để tấn công xe cảnh sát chiều nay.

Hay nói cách khác, quả bom giả đặt trong xe cảnh sát được làm giả theo quả bom này.

Nhưng nếu đúng như anh nghĩ, thì bọn cướp ngân hàng và kẻ đánh bom tấn công cảnh sát là cùng một nhóm.

Điều này không hợp lý, phương thức gây án của hai bên hoàn toàn khác nhau.

Không thể nào là kẻ đánh bom tình cờ bị mắc kẹt trong ngân hàng, sau đó hai bên hợp tác chứ?

Hagiwara Kenji im lặng một lúc vì suy nghĩ hoang đường của mình, rồi nghe thấy một giọng nam khàn khàn khó nghe truyền đến từ loa ngoài.

"Tháo thiết bị nghe lén và thiết bị phát sóng ra, tắt camera hành trình và định vị vệ tinh, tôi đếm ngược một phút."

Sau khi nói xong, người đàn ông không đợi bất kỳ câu trả lời nào, liền tự động kết thúc cuộc gọi.

Các con số trên màn hình hiển thị của quả bom trên người tiến sĩ Agasa lại bắt đầu nhảy.

Sắc mặt của thanh tra Megure lập tức trở nên khó coi hơn.

Cho đến bây giờ, bọn họ hoàn toàn bị tên cướp này đùa giỡn trong lòng bàn tay, tất cả nhịp điệu đều bị hắn ta nắm giữ.

Nhưng đôi mắt của Hagiwara Kenji lại hơi mở to, một tia kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt đào hoa màu tím nhạt xinh đẹp.

Phong cách hành động độc đoán, không quan tâm đến người khác, chỉ làm theo nhịp điệu của riêng mình này.

Khiến anh có một cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp.

Không, không đúng! Sao anh lại nghĩ như vậy được! Người bên trong không thể nào là Jinpei được?

Nếu nói như vậy, thì thói quen nói chuyện hàng ngày của Jinpei rất giống kiểu người xấu...

Chàng trai trẻ đẹp trai tóc dài ngang vai nghĩ đến đây, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong khó nhận thấy, ý cười thoáng qua trong mắt.

Anh gạt suy nghĩ ngớ ngẩn này ra khỏi đầu, tập trung chú ý quan sát quả bom.

Mặc dù bề ngoài quả bom này hoàn toàn không có sơ hở, nhưng nó có thực sự là thật không? Hay giống như quả bom trong xe cảnh sát, là một quả bom giả?

Trong khi Hagiwara Kenji đang nhìn chằm chằm vào quả bom, thì Matsuda Jinpei, người đã cúp điện thoại và đặt thiết bị biến đổi giọng nói xuống, cũng đang nhìn anh từ trong bóng tối của ngân hàng.

Điện thoại rung nhẹ, Matsuda Jinpei cầm lên nhìn, là tin nhắn của Morofushi Hiromitsu.

[Tôi đã đến điểm bắn tỉa, nhưng có một cảnh sát đang đến, có cần xử lý không?]

Kèm theo đó là một bức ảnh chụp người đang đi vào tòa nhà từ trên cao của một tòa nhà cao tầng gần đó.

Gặp cảnh sát rồi sao? Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?

Matsuda Jinpei nghiêm mặt lại, mở ảnh ra, sau đó biểu cảm dần dần biến mất.

Mặc dù trong bóng đêm hình ảnh không rõ ràng, nhưng người quen thuộc có thể nhận ra ngay lập tức, đó chẳng phải là Date Wataru, lớp trưởng tốt của bọn họ sao.

Matsuda Jinpei im lặng lau mặt.

Nói đến thì, hình như lớp trưởng đã biến mất khỏi phía trước ngân hàng vài phút trước, lúc đó anh quá chú ý đến Hagi nên không để ý.

Bây giờ nghĩ lại thì hiểu ra, chắc là lớp trưởng dự đoán có thể có người tiếp ứng, nên đi dò xét vị trí của tay súng bắn tỉa, kết quả lại tình cờ gặp Morofushi Hiromitsu mà anh gọi đến giúp đỡ.

Về phần tại sao Morofushi Hiromitsu lại gửi ảnh qua, chắc là muốn thăm dò thái độ của anh đối với lớp trưởng.

Matsuda Jinpei có lý do để nghi ngờ, lúc này lớp trưởng và Hiro danna đã đang nói chuyện phiếm, rồi cùng nhau chờ tin của anh.

Matsuda Jinpei không thể cười nổi.

Việc nhỏ mà anh dự định là thay bom, mang bom về nhà nghiên cứu, bây giờ vì một đám cướp ngân hàng quá ngu ngốc và người bạn thời thơ ấu và đồng nghiệp quá thông minh, đã trở nên gập ghềnh trắc trở khó nói nên lời.

Nếu anh tàn nhẫn một chút, có thể cố tình bảo Morofushi Hiromitsu xử lý người đó, xem xem anh ta sẽ giải thích như thế nào về việc cảnh sát chạy thoát khỏi tay anh ta.

Nhưng Matsuda Jinpei đặc biệt gọi Morofushi Hiromitsu đến chứ không phải người khác, chẳng phải là vì không muốn xảy ra tai nạn làm Hagiwara và lớp trưởng bị thương sao.

Thêm nữa... anh nhìn ra bên ngoài ngân hàng.

Hiện tại hầu hết các xe cảnh sát đều đã rút ra khỏi khu vực, chỉ còn lại một chiếc xe cảnh sát, một vài cảnh sát hình sự và đồng nghiệp kiếp trước của đội xử lý bom mìn vẫn còn ở gần đó, Hagiwara Kenji là một trong số những người kiên quyết ở lại.

Anh ta vẫn luôn đứng cách quả bom chỉ vài bước chân, chưa từng rời đi, cho dù đó là bom giả, cũng khiến Matsuda Jinpei bực mình.

Tốt lắm, Hagiwara Kenji, không mặc áo chống bom mà lại đứng gần bom như vậy.

Matsuda Jinpei càng nhìn càng thấy ngứa ngón đòn, ghi nhớ Hagiwara Kenji trong lòng, vẻ mặt càng thêm hung dữ, khiến năm tên cướp đứng co ro bên cạnh run sợ không dám lên tiếng.

"Không cần." Anh cúi đầu gửi tin nhắn cho Morofushi Hiromitsu.

"Dụ cảnh sát trước mặt con tin đi chỗ khác." Anh nghiến răng nghiến lợi nói thêm, "Chính là tên tóc hơi dài, trông rất đáng ghét kia."

Chỉ cần Hagiwara Kenji không ở bên ngoài là được.

Morofushi Hiromitsu và Furuya Rei có thể biết thân phận của anh, nhưng không thể nói cho Hagi biết.

Vất vả lắm mới sống sót, không thể để cậu ấy lại rơi vào nguy hiểm vì anh.

Đồng hồ đếm ngược dừng lại ở 15 giây cuối cùng.

Xe đã dừng ở cửa ngân hàng.

Mấy tên cướp cầm thùng tiền lo lắng bất an, nhưng Matsuda Jinpei vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng quen thuộc bên ngoài.

Mãi cho đến khi Hagiwara Kenji nhận được một tin nhắn, do dự một chút, đi tìm thanh tra Megure nói gì đó, cuối cùng rời khỏi hiện trường, anh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Đi thôi." Anh ra lệnh.

Trên sân thượng của tòa nhà cao tầng, Morofushi Hiromitsu đang cầm súng bắn tỉa, nhìn Cognac và năm người khác lên xe rời đi qua ống ngắm.

Date Wataru kiên nhẫn chờ đợi một lúc, thấy người bạn cùng khóa đáng tin cậy của mình đặt súng bắn tỉa xuống, mới sâu kín ên tiếng.

"Bây giờ có thể giải thích, tại sao lại lừa Hagiwara ra khỏi đó được rồi chứ?"

"Cậu nói lừa ai?"

Giọng của Hagiwara Kenji vang lên từ cửa cầu thang, bóng dáng cao ráo mảnh mai xuất hiện ở cửa sân thượng, ánh mắt lướt qua Date Wataru, dừng lại trên người Morofushi Hiromitsu, ngạc nhiên há hốc mồm.

"Morofushi? Sao cậu lại ở đây?"

"Midorikawa Masaya, mình tạm thời dùng cái tên này, nhưng nếu gặp mình ở bên ngoài, tốt nhất vẫn nên giả vờ như không quen biết."

Morofushi Hiromitsu mỉm cười dịu dàng, nhanh chóng cất súng bắn tỉa đi.

"Hagiwara, lớp trưởng, mình có vài việc muốn hỏi hai cậu, về một số việc hai cậu điều tra gần đây."