Vậy mà Trọng lại có thể tay không bắt lấy nó. Hơn nữa lại vặn gãy cổ nó ôm trong lòng mà chân tay da thịt không một chút xước sát gì thì cũng đúng thật là kỳ lạ.
Ông Bình cau mày nhớ lại, khi ông nằm trong nhà ngủ từ đêm qua đến sáng nay. Đâu có nghe thấy tiếng con mèo đen này kêu đâu. Con mèo đen này hay quấy quả những giấc ngủ của ông, nhưng cũng chỉ tùy từng hôm, không phải là hôm nào nó cũng xuất hiện. Ông Bình vốn là một người rất mẫn cảm với âm thanh, lại thêm việc tiếng mèo đen kêu gào nghe rất chói. Với những lý lẽ ấy thì tiếng kêu gào của con mèo đen này lại đủ sức đánh thức một người ăn ngủ khỏe như Trọng đang trong thời kỳ trai tráng. Mà lại chẳng đủ sức đánh thức một ông già thì đúng là một điều không hợp lý.
Tuy rất nhiều điểm khiến ông Bình nghi ngờ rằng Trọng đang có điều gì đó giấu giếm ông. Nhưng ông cũng không nghĩ đó là chuyện gì to tát, dù sao cũng chỉ là gϊếŧ một con mèo mà thôi.
Ông Bình lại hỏi Trọng:
– Vậy chứ quần áo bẩn thế kia sao còn không đi thay đi, tắm rửa đi rồi mà còn đi làm?
Trọng cười, đáp lại:
– Đêm qua con đi tản bộ vô tình bị ngã xuống cái cống, người hôi quá mà lúc về nhà cũng tính định tắm. Nhưng mệt không thở nổi, lại không nói nổi câu nào nên đành lên giường đi ngủ luôn. Con nhắm mắt một cái là ngủ say như chết, ngủ đến khi bị con mèo này đánh thức…
Nghe Trọng đáp, ông Bình vừa lẩm nhẩm trong miệng:
– Ngủ say như chết?
Nhưng rõ ràng là tối đêm qua, ông có nghe thấy tiếng động lầm rầm thì thầm nói chuyện phát ra từ phòng của Trọng cơ mà? Nếu không phải những thứ âm thanh ấy do Trọng tạo ra, vậy thì là ai làm?
Có điều, ông cũng chỉ dám giữ mẩu suy luận này trong lòng, cũng không có đem ra hỏi Trọng để hắn giải thích thắc mắc cho ông. Giờ Trọng đã lớn, sẽ có nhiều chuyện hắn tự quyết định. Cũng không nhất thiết là chuyện gì cũng phải đem ra kể lại cho bố mẹ như hồi còn nhỏ.
Ông Bình nghĩ ngợi xong một lúc rồi liền xua tay nói:
– Thôi được rồi, con vào tắm rửa qua loa thay quần áo, rồi ra ăn sáng. Giờ bố đi chuẩn bị đồ ăn…
Trọng gật đầu, không nói gì thêm liền quay đầu đi vào nhà.
Cái xác con mèo đen rơi xuống đất, với cái cổ của nó quay ngược lại, đôi mắt trực lồi ra phù hợp lại quay về hướng căn nhà, hướng mà Trọng đang bước tới.
Con mèo đen tuy đã chết, nhưng nom sao trong đôi mắt của nó vẫn như đang chất chứa một điều gì đó cực kỳ thù hằn.
Ông Bình chờ cho Trọng đi khuất, thì liền đem cái xác con mèo đen cầm lên tay xem xét một lúc rồi nheo mày, chỉ tự nói ra hai tiếng kỳ lạ. Sau đó ông lựa chọn một ụ đất mềm, đào lên một cái hố rồi chôn xác con mèo đen vào đó.
…
Trọng tắm rửa xong bước xuống nhà, ngồi vào bàn ăn sáng thì đã có ngay tô bún ông Bình chuẩn bị sẵn. Hắn ăn ngấu nghiến một hồi rồi đứng lên. Hôm nay Trọng mặc một bộ đồ màu đen từ đầu tới chân. Áo khoác đen, áo sơ mi cũng đen, quần đen và giày đen. Ngay cả đôi tất mà hắn đang đi cũng màu đen. Chỉ duy nhất cái ca ra vát mà hắn đang đeo lại là một màu trắng. Hắn ăn mặc như thể hắn sắp sửa đi dự một đám tang nào đó vậy.
Ông Bình hơi cảm thấy ngạc nhiên vì phong cách của hắn hôm nay. Bình thường Trọng rất ưa gu thời trang sáng và nổi màu. Phong cách một bộ đồ màu tối chắc chắn không phải là sở thích của hắn.
Nét mặt của Trọng hôm nay thì dường như rất thích thú với cách ăn mặc này thì phải. Thậm chí ông Bình còn có thể có cảm giác được rằng Trọng đang hết sức thỏa mãn, tinh thần hắn vui vẻ như mới gặt hái được điều gì, và cũng giống như hắn chuẩn bị làm một điều gì đó khiến hắn rất sung sướиɠ.
Những điều kỳ lạ cứ luôn xuất hiện dồn dập từ trên người của Trọng từ tối qua đến hôm nay. Thôi thúc rất nhiều khiến cho ông Bình phải suy xét.
Tuy vậy, ông vẫn chỉ lặng thinh chờ hắn ăn xong bữa sáng. Và mỉm cười khi hắn bước ra khỏi nhà đi làm, bước lên chiếc xe ô tô cũng màu đen xì nằm trong số cả bốn chiếc xe ô tô đủ màu của gia đình.
Thông thường, hắn sẽ chọn đi một chiếc ô tô màu trắng, hoặc là một chiếc màu bạc nhưng màu đen thì tuyệt đối không bao giờ. Chiếc ô tô màu đen đó chỉ có ông Bình thấy hắn không dùng nên hay đi. Mà không hiểu tại sao hôm nay hắn lại chọn chiếc ô tô đó. Có lẽ sở thích của hắn đã hoàn toàn thay đổi?
Tối đến, ông Bình lại làm cơm bữa tối chờ Trọng về. Cũng như mọi hôm, hôm nay ông bật sẵn bản tin thời sự để chờ đợi trong thời gian rảnh.
Đúng bảy rưỡi tối, tiếng động cơ ô tô vang ở bên ngoài. Có dáng Trọng loạng choạng bước từ ngoài của bước vào. Trên người hắn dính một vệt màu nâu kéo dài và xộc xệch, đó hẳn là vết máu. Ngoài ra quần áo trên người hắn còn xộc xệch, chiếc áo sơ mi rách bươm một miếng thật lớn.
Ông Bình thoáng nhìn qua tình cảnh ấy thì liền tự hỏi, liệu có khi nào Trọng lại vừa gϊếŧ thêm một con vật nào nữa không chứ? Nhưng con vật nào mà lại có thể xé rách được quần áo của hắn?
Và hôm nay, giống như hôm qua. Trọng không hề nói gì, mà chỉ lầm lũi bước vào phòng. Cho dù ông Bình có gọi mấy lần để hắn ra ăn cơm, nhưng hắn cũng không đáp lại.
Ông Bình đành phải để dành một phần cơm trên bàn cho Trọng, rồi dùng nhanh bữa tối sau đó đóng cửa nhà lại ngồi một mình xem ti vi cho đến mười giờ.
Ông Bình có một thói quen khó bỏ, là thường bám sát tất cả các chương trình ti vi diễn ra từ khung giờ này. Cho dù hôm nào bận bịu, ông cũng luôn thu xếp để thỏa mãn cái sở thích cá nhân của mình.
Khi ngồi vắt chân lên ghế xem ti vi, ông Bình có thể nhận ra được rằng có một thứ tiếng động nào đó phát ra xen lẫn trong tiếng ti vi. Mà dĩ nhiên thứ tiếng động đó không thể nào phát ra từ chiếc ti vi kia được. Đó là một thứ tiếng lầm bầm giống hệt như tối hôm qua, nó phát ra từ căn phòng của Trọng. Vẫn là tiếng động của rất nhiều người nói chuyện, những tiếng thì thào như quát tháo hết sức khó chịu.
Ông Bình không thể nào nhẫn nại ngồi xem chương trình ti vi ưa thích, với những âm thanh ảnh hưởng một cách khó chịu như vậy.
Ông quát lên:
– Trọng, mày nói chuyện gì thì cứ nói to hẳn lên, cứ xì xào như thế suốt đêm định tra tấn bố hả?
Có đôi khi những tiếng động xì xào len lỏi vào trong tâm trí người ta, còn khó chịu hơn những tiếng động quát tháo to đến giật mình rất nhiều. Và trong trường hợp này cũng vậy, với một người rất mẫn cảm với âm thanh như ông Bình, đây quả thật là một sự tra tấn.
Tiếng âm thanh không ngắt lại, mà còn có xu hướng to dần đều lên. Dường như đang có rất nhiều người tranh cãi trong căn phòng đó. Ông Bình đứng phắt dậy, ném thẳng cái điều khiển ti vi xuống mặt ghế sô pha. Lại bước phăm phăm thẳng tới trước cửa phòng của Trọng định gõ cửa.
Ngay khi ông đang chuẩn bị làm chuyện ấy, thì đột nhiên từ trên lầu tầng thượng. Lại phát ra những tiếng âm thanh ầm ầm rất mạnh, là tiếng động phát ra từ mái tôn. Tiếng động to tới mức muốn xuyên thủng phá nát cả mái tôn ở trên đấy.
Ông Bình hoảng quá, vội vàng chạy phắt lên cầu thang, muốn cầm chổi chuẩn bị đập chết những con vật đang quấy quả ở trên ấy, mà quên đi những âm thanh kỳ lạ trong phòng của Trọng vừa rồi.
Tiếng va chạm vào mái tôn ngày càng dồn dập, âm thanh vang đều đặn không hề dừng lại.
Ngay sau đó, những tiếng mèo kêu chói tai vang lanh lảnh trong đêm hết sức đáng sợ. Khiến chân tay ông Bình đều chuyển sang run rẩy.
Một tiếng làu bàu chửi rủa phát ra từ miệng ông Bình, ông nhẫn nại cầm chắc cái cán chổi rồi xông thẳng lên đến lầu thượng.
Lên đến nơi, ông lập tức tri hô quát lớn:
– Cút ngay!
Rồi dùng cái cán chổi gõ mạnh vào mặt mái tôn, để xua đuổi thứ vật đang hoành hành trên đó.
Trong đầu ông tự nhiên vang lên một câu hỏi kỳ lạ: “Không phải là con mèo đen đó đã chết rồi hay sao? Tại sao vẫn còn có tiếng mèo kêu nữa? Hay là lại có một con mèo khác?”