Lưu Ly rùng mình, ý hỗn loạn chưa từng có, cô hủy dung nhan mà những kẻ kinh tởm này vẫn không chịu buông tha. Cô cầm con dao chĩa ra trước hy vọng như vụt tắt.
- Ông trời, không lẽ con phải cùng đứa con chưa sinh ra phải chết ngay đêm nay sao ?
Nội tâm cô đầy thống hận, trước mặt bọn d.âm tặc cứ tiến tới, nhân lúc cô run tay mà đoạt con dao, còn vật ngã cô ra đất.
"Buông ra!"
"CỨU TÔI VỚI!!! CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI VỚI!!!"
Cô theo bản năng kêu gào, trong đầu lúc này nhớ đến cái tên của người đàn ông kia, mất kiểm soát gọi lớn hơn.
"CỨU TA VỚI! LÃNH HOÀNG!!!!!"
Âm thanh lanh lảnh vọng khắp cánh rừng, xé toạt màn đêm yên tĩnh, Lưu Ly gào thét trong vô vọng, trơ mặt nhìn từng tấc vải trên người bị xé rách.
Hai tay hai chân cô đều bị giữ chặt dưới đất, thấy cô la lớn liền tát vào mặt cô không thương tiếc, làm cho máu trên mặt loang lổ, vết thương thêm nặng mà đau đớn.
"Ôi để xem cơ thể này ra sao? Haha..."
Chúng sờ vào bụng cô, phát hiện cô mang thai thì lập tức đứng bật dậy, chửi bới, nhưng rồi thú tính của chúng vẫn cao, mặc cho Lưu Ly mang thai vẫn muốn làm nhục cô.
"LÃNH HOÀNG! LÃNH HOÀNG!!!!"
Cô chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng, khi sắp bị bọn xấu xâm hại bên tai cô vang lên tiếng thét kinh hoàng, sau đó là ánh sáng lóe mắt phản chiếu trong đôi ngươi, cô nhìn thấy một thân bóng đen đang vung gươm lấy mạng từng kẻ.
Máu bắn tung tóe tứ phía, bắn cả lên người cô, đồng tử lúng liếng nhiễm nước trong mắt dần co rúm. Bóng dáng kia có đến chết cô cũng nhận ra, là Lãnh Hoàng đang ở trước mắt cô, hắn gϊếŧ hết những kẻ kia.
Tĩnh mạch trên mặt hắn nổi đầy, dưới ánh sáng mờ nhạt cô nhìn thấy được sự phẫn nộ của hắn, lưỡi gươm đầy máu nhỏ xuống từng giọt.
Tiếng khóc ủy khuất của cô làm người đàn ông đang điên máu lắng xuống tức thì, hắn cắm lưỡi gươm xuống đất, dùng áo choàng khoác lên người cô.
"Tiểu Ly..."
Tay hắn chợt chửng lại, run run cách mặt đầy máu của cô nửa tấc, hai mắt sát khí mở to. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hắn nâng niu có một đường dài trên gò má khiến hắn chết lặng, đờ mặt không thốt nên lời.
Lưu Ly cũng biết hắn đang thất thần trước vẻ xấu xí của mình, cô kéo chặt áo choàng của hắn rồi lồm cồm đứng dậy. Cô hiểu phụ nữ quan trọng nhất là dung nhan, đã hủy đi rồi thì cũng đồng nghĩa cả đời này không còn mặt mũi. Trông cô xấu xí như vậy...sợ để người mình yêu còn nhìn sẽ thêm chán ghét.
Cô lẳng lặng muốn rời đi, nhưng chưa kịp bước tới bước thứ ba, cổ tay gầy gò bất thình lình bị tóm lấy. Lãnh Hoàng đem cô kéo ngược trở về, hắn nắm lấy cằm cô, trong đôi ngươi có chút u trầm lưu chuyển khϊếp người nhìn vào vết thương trên mặt cô.
"Em còn muốn đi đâu?
Đến nước này còn muốn quay lưng sao?"
"Ta..."
Giọng nghẹn ứ, Lưu Ly có chút do dự, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thì bất ngờ người của hắn đi tới, hắn liền to tiếng.
"Hồ Tính, xử lý mất cái xác đó, không được để chúng chết yên."
Dứt lời, không một động tác thừa, hắn bòng ngay Lưu Ly lên, rảo bước làm cô ngỡ ngàng, đôi tay yếu ớt có chút chống đối.
"Yên đi! Em còn chống cự ta không nhẹ tay đâu!"
Lãnh Hoàng miễn cưỡng nói nặng, vừa đi vừa chú ý nét mặt phức tạp của cô gái, rồi lại nhìn vào đôi tay đang che chắn trước bụng của cô.
Hắn biết, cô không muốn để hắn biết chuyện, cho nên luôn nghĩ cách tránh né. Hắn cũng từng nghĩ sẽ không gặp lại cô, không bận tâm đến cô, theo ý cô cứ thế mà ôm nỗi đau đến khi chết đi.
Thế nhưng, hiện giờ hắn đã tỏ, hắn không thể quên được cô, càng không thể buông tay cô. Hai tháng trôi qua đối với hắn là cực hình của địa ngục, hắn sống mà không có cô chẳng khác nào chết.
Vậy nên, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải mang cô về. Hắn không cho phép cô rời đi nữa, càng không cho phép cô mang theo con của hắn rời đi.
"Tiểu Ly, về nhà.
Ta đưa em về nhà, từ giờ ta không để em đi nữa."
"Ngoài đây nguy hiểm lắm, ta đưa em về nhà."
Giọng hắn ấm áp, tựa hồ vỗ về nỗi sợ hãi trong lòng cô gái. Lưu Ly mắt ướt hoen mi nhìn hắn, đầu óc mông lung không sao diễn tả được, cô cũng không kháng cự hắn nữa, ngoan ngoãn để hắn đưa về cung điện.
.....
Trên gương mặt mĩ miều một lớp thuốc trắng khảm lên vết rạch đang ướm máu, Lưu Ly đau rát đến nhăn nhó méo mó cả cơ mặt.
Người đàn ông ngồi cạnh ngoài mặt lãnh đạm nhưng cứ cách vài phút hắn lại ngồi không yên ngó nghiêng, như trong lòng hắn thấp thỏm một nỗi lo.
Gia Tân tập trung xử lý vết thương cho cô gái, xong chuyện lại kiểm tra tình hình sức khỏe của cô. Tuấn nhan của anh bỗng tối sầm, quỳ phục bên dưới cất giọng cung kính với người đàn ông.
"Thưa...quốc vương, thần đã xem cho hoàng phi rồi, sức khỏe của người không tốt, mắc chứng hàn trong mình có lẽ là dầm mưa dãi nắng quá lâu, lại đang mang thai gần đến tháng thứ tư, ăn uống không đều đặn rất dễ sinh non và ảnh hưởng đến cơ thể người mẹ ạ."
Người đàn ông nghe thế tay chợt bóp vào đầu gối thật mạnh, hắn như đang tự trách bản thân vì một phút nóng giận mà đưa ra quyết định sai lầm, để người con gái hắn yêu và con của hắn phiêu bạt đến khổ sở.
"Gia Tân, ngươi từ giờ phụ trách lo cho sức khỏe của hoàng phi và cái thai trong bụng."
Hắn ban lệnh xuống không chút do dự, rồi lại chú ý vào gương mặt bị thương của cô gái nhỏ, nhìn thấy sự né tránh của cô, hắn hiểu cô cảm thấy xấu hổ bèn nghĩ cách giúp cô.
"Gia Tân, gương mặt của hoàng phi...có thể chữa lành không?
Trong cung điện có rất nhiều dược liệu quý giá mà phải không?"
"Thưa...đúng ạ...nhưng..."
Giọng ấp úng, Gia Tân tự dưng lại không dám ngẩng mặt nhìn thẳng, cúi cúi thấp hèn lủng củng đáp.
"Vết thương trên mặt hoàng phi rất nặng, người rạch vào tận xương mặt còn dùng dao rỉ sét mà cắt vào, lại còn bị tác động mạnh lên vết thương, làm cho thịt ở đó tổn hại nghiêm trọng.
Thần...e là...dù có dùng thuốc tốt mấy cũng sẽ để lại một vết sẹo..."