Chương 3: Mở hai chân ra

Hắn thân là anh trai nên hình thành tính cách che chở từ nhỏ. Hắn vẫn luôn bảo hộ Lưu Ly, dần dần biến thành chiếm hữu, nảy sinh tình cảm khác thường, mỗi một năm thứ tình cảm đó lớn lên dần.

Lưu Ly những lần nghĩ đến bất giác run sợ mà ngồi bệch ra sàn, chẳng tài nào quên được ánh mắt chiếm hữu của hắn, ăn vào xương tủy, ăn vào huyết quản trong cơ thể cô.

"Hoàng hậu, người làm sao vậy?"

Hầu gái nhìn thấy cô gái ngồi bệch bên dưới tức tốc chạy đến đỡ Lưu Ly ngồi dậy, trông nét mặt trắng bệch không còn giọt máu của cô mà lo lắng, hỏi.

"Hoàng hậu, người không sao chứ?"

"Không...ta không sao..."

Cô thở hổn hển kiều suyễn, rồi lại ngẩng mặt dò xét nữ hầu, sau vài phút trấn tĩnh lại tinh thần mới mở miệng nói tiếp.

"Hoa, tin tức từ Hon quốc...như thế nào rồi?"

"Thưa..."

Nữ hầu nhìn cô bằng mị thái khó xử, thấy cô trông chờ câu nói từ người, đành bấm bụng nói sự thật.

"Thưa hoàng hậu, Lãnh đế đã cho quân đánh sang nước ta rồi.

Hắn lấy lí do quốc vương bao che cho những kẻ phản quốc mà cho quân tiến đánh, hiện tại đã có 5 thành thất thủ!"

"5 thành thất thủ...!"...

Lưu Ly hay tin thì bủn rủn tay chân, bởi cô biết những gì hầu gái nó chỉ là một phần lí do. Lãnh Hoàng đánh sang đây là vì cô, hắn đang ra sức tìm lại đóa tử đằng năm đó bị lấy đi mất.

Toàn thân mảnh mai phản ứng mãnh liệt, không rét mà run, cô nắm chặt tay nữ hầu, dặn dò.

"Hoa, nếu có tin tức gì từ chiến loạn thì hãy báo ngay cho ta biết nhé!"

"Dạ, vâng thưa hoàng hậu!"

Cô gái khụy gối cung kính, Lưu Ly liền xua tay cho người rời đi, mình cô ngồi trong phòng nhìn ra bụi tử đằng trồng ngoài cửa sổ, kí ức lúc nhỏ lại quay về.

Lưu Ly còn nhớ rõ năm 12 tuổi, vì Dung phi mất từ sớm, Lưu Ly và Lãnh Hoàng không còn nơi nương tựa mà dần bị bỏ quên. Không một ai chăm sóc cho hai anh em, bị cô lập trong cung điện nguy nga rộng lớn.



Lần đầu tiên cô thấy kinh nguyệt, máu tươi dính đầy váy. Nhưng hai người bấy giờ rất nghèo khổ không có bổng lộc, bởi bổng lộc đã bị kẻ khác lén lút nuốt chửng. Lãnh Hoàng lại là hoàng tử bị quên lãng, còn là con thứ nên hiển nhiên những kẻ khác đều theo xu nịnh đại hoàng tử mà chèn ép hắn ngay từ khi còn tấm bé.

Trong điện của cả hai ở nghèo nàn đến mức cả đồ mặc hàng ngày phải bận tới hôm thứ năm mới được đổi bộ khác, Lưu Ly tới nguyệt sự lại không có váy mới mà thay ra.

Lãnh Hoàng vì cô mà chạy đi hỏi các nhũ mẫu chuyện gì đó, sau đó chạy ra ngoài. Khi trở về cả người hắn đầy thương tích, nhưng trong ngực vẫn ôm một túi đồ.

Lưu Ly chứng kiến mình mảy hắn đầy máu me liền khóc lớn, tay chân lóng ngóng trên người hắn.

"Anh!...

Anh làm sao thế này?"

Hắn đón lấy cánh tay bé nhỏ trắng tinh như ngó sen, kéo cô gái nhỏ lại gần, vươn tay bị thương quẹt vào hốc mắt cô, trong mắt hắn toàn tia sủng nịnh nói ra.

"Đừng khóc, đừng khóc, Tiểu Ly anh có váy cho em.

Có đồ dùng cho...em rồi..."

Khi đó Lưu Ly vẫn là đứa trẻ đang dậy thì, cơ thể cũng xuất hiện vài đường cong lả lướt, nhưng khuôn mặt vẫn ngây thơ non nớt. Lãnh Hoàng lớn hơn cô tận 8 tuổi, lại thường tiếp xúc nhiều người xung quanh hơn cô, đương nhiên chuyện riêng tư của con gái hắn cũng biết.

Tâm tư cô lại trẻ nhỏ, vì không có váy áo mới, máu lại liên tục ra vì thế mà khóc xướt mướt làm hắn lo, bất chấp nguy hiểm tìm đồ cho cô.

Thân phận hắn là hoàng tử bị bỏ rơi, cấp bậc thấp như người hầu và lính gác cũng có thể ức hϊếp hắn. Cho nên, lúc xin đồ cho Lưu Ly hiển nhiên không một ai chịu ban phát, hắn bần cùng sinh đạo tặc, liều mình cướp đồ.

Kết quả, bị kẻ khác đánh đến bầm giập, hắn lại dùng thân thể để bảo quản đồ cho em gái.

Lưu Ly biết sự thật càng thêm khóc lớn, nhìn mặt anh trai đầy máu cô cũng sợ hãi thương cảm.

"Đừng khóc, Tiểu Ly ngoan, anh không sao cả!"

"Anh giúp Tiểu Ly thay đồ nhé?"

Hắn lấy túi đồ vẫn luôn giữ chặt trong tay, lấy ra vài chiếc váy cũ, còn có một đống bông vải dùng cho nguyệt sự.

"Không, anh...bị thương rồi...



Máu chảy...nhiều quá..."

Cô gái nhỏ vẫn khóc, nhìn anh trai máu me đầy mình mà vẫn lo cho cô, làm nội tâm yếu đuối của cô càng đau đớn.

Nước mắt như trân chân vụn vỡ chảy thành từng chuỗi, Lãnh Hoàng nói gì cũng không được. Bị âm thanh của cô làm cho tâm phiền nhiễu loạn, hắn liền sờ lên má cô véo véo nhẹ, sau đó hôn nhẹ lên một cái.

"Có anh ở đây, Tiểu Ly muốn cái gì, anh đều sẽ tìm tới cho em, cho dù là lấy trộm cướp đoạt, anh cũng không từ bỏ mọi cách lấy cho em."

"Ngoan, phải thay đồ vào Tiểu Ly mới khỏe."

Mặt hắn đầy máu vương cả trên môi cô, đó là nụ hôn đầu tiên của cô. Chính hắn đã lấy mất nụ hôn đó, cảm giác lần đầu chạm môi nhau, khiến đôi mắt hồng hồng như thỏ nhỏ ngơ ngác nhìn quên cả khóc.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời hắn, vì tuổi cô còn quá non nớt, lại được hắn nuôi, trong mắt chỉ nghĩ hắn là anh trai, không hề biết sự thật, cô và hắn vốn không phải ruột thịt.

Còn hắn, biết rất rõ điều đó, từ lúc mang cô về nuôi, ngoài miệng gọi cô là em gái nhưng trong lòng sớm đã ước định cô là vợ.

Về sau, hai người càng lúc càng không có ai quan tâm quản giáo, hắn ngày càng thân mật với Lưu Ly nhiều hơn, thậm chí năm 13 tuổi cô và hắn còn ngủ chung trên 1 giường.

Khi đó Lưu Ly ngây thơ, cũng không ai dậy cho cô biết rằng nam nữ ngoại trừ vợ chồng ra thì không thể nằm chung. Từ nhỏ cô đã thân cận ỷ lại sự chăm sóc của hắn, tuyệt nhiên chỉ nghe mỗi lời hắn nói.

Hắn bảo gì cô cũng nghe theo răm rắp, hắn muốn hôn cô liền ngoan ngoãn hé miệng. Thậm chí, hắn bảo muốn ôm, cô cũng ngồi im để hắn ôm, mặc hắn sờ soạng thân thể, còn có lúc tắm chung, cô bị hắn nhìn thấy hết mà không biết đây là điều tối kị.

Mỗi lần hắn muốn gì điều dùng lời hoa mỹ dụ dỗ cô, bảo rằng.

"Đây là tình yêu thương của anh dành cho em!"

Lưu Ly đơn thuần nghĩ đó thật sự là tình yêu thương của anh trai dành cho em gái, nhất nhất tin tưởng tuyệt đối vào lời hắn nói.

Thời điểm hắn sờ vào giữa háng cô, cảm nhận cô đã chín muồi, hắn liền không kiềm chế được, muốn sở hữu cô cho riêng mình.

Hắn lợi dụng cô không tiếp xúc nhiều người, kiến thức hạn hẹp mà bảo cô lên giường khi cô mới tròn 15 tuổi. Do cô đã quen việc hắn nhìn thân thể, nên khi hắn cởi đồ cô ra cũng không phản kháng.

Ngược lại, cô nằm im phối hợp để hắn thỏa sức làm càn.

"Tiểu Ly, mở hai chân ra!

Hãy để anh yêu thương em!"