Lưu Ly chấn động, bất ngờ khung cảnh hai đứa trẻ chơi trong vườn hoa tử đằng lại hiện rõ vào lúc này.
Như cô đã đoán, đó quả thật là cô và Lãnh Hoàng, một đoạn kí ức nhỏ cuối cùng cũng được làm rõ. Những cảnh ở vườn tử đằng thay phiên lấp đầy trong đầu cô, từ ngọt ngào cho đến ám ảnh.
- Mình và hắn...thật sự...
Cô rùng mình lên, cơ thể lại bị người đàn ông tiếp tục hành hạ, mà cô không có lấy một chút chống đối, bởi toàn bộ ý thức đều bị che mờ, kéo cô lạc vào miền kí ức.
Khung cảnh người đàn ông yêu chiều cô, cả hai ngồi trên phiến đá to, hắn ở sau tết tóc cho cô, còn cài lên đóa hoa tử đằng tím nhẹ nhàng. Cô nhỏ bé lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, nghe hắn phủ bên tai từng câu rõ rệt.
"Tiểu Ly, chỉ cần em yêu anh, chúng ta có thể đói khổ, có thể trở thành kẻ phiêu bạt không đồng xu dính túi.
Nhưng em sẽ là bạch kim, là bạc, là vàng của đời anh, dùng tất cả những gì anh có để che chở cho em."
"Chỉ cần em yêu anh chân thành."
Lưu Ly khi ấy vẫn còn nhỏ không hiểu được lời hắn nói, nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ. Cho đến...khi này có lại một phần kí ức cô vẫn không thể nhận ra ngụ ý của Lãnh Hoàng.
Khung cảnh ngọt ngào lại bỗng chuyển đến một cảnh tượng bi kịch, trước lúc cô gả cho Tuyên Uyên đã bị hắn cưỡng đoạt.
"Tiểu Ly, rồi em sẽ hối hận.
Trên đời này không ai yêu em bằng ta đâu."
Tiếng thì thào quanh quẩn bên tai, đầu óc mụ mị từ trong kí ức ra đến thực tại. Hành động và lời nói lúc này của Lãnh Hoàng giống hệt khi ấy, làm cho Lưu Ly chốc chốc sợ hãi, ý thức nhiễu loạn.
Cuộn tay yếu mềm đánh lên ngực tinh tráng, người đàn ông lại quá cường hãn chế ngự hai tay không an phận ra hai bên, hạ thân hắn tàn bạo xỏ xiên. Sau một hồi Lưu Ly cũng kiệt sức mà ngất đi, cả cơ thể lại có cảm giác như bị chìm trong bể nước lớn.
"Tiểu Ly! Tiểu Ly! Em không được chết!
Mở mắt ra, mở mắt ra nhìn anh."
Thanh âm ong ong trong đầu, Lưu Ly mơ hồ mở mắt, nhìn thấy chàng thiếu niên mình mảy ướt sũng ôm lấy cô. Là Lãnh Hoàng đang khóc đến đau lòng, tiếng khóc của hắn thê lương vô cùng nhưng lại bị tiếng cười của ai đó lấn át.
Lưu Ly nhìn khung cảnh xung quanh rồi lại nhìn bản thân mình, nhận thức được cô lại đang lạc vào kí ức của bản thân, cố gắng nhìn rõ từng chi tiết một.
Một đám người hầu cùng với những kẻ mặc đồ hoàng gia đứng ở mép hồ lớn cười hả hê.
"Xem kia, nó thật sự vì một đứa bẩn thỉu mà nhảy xuống hồ cứu con nhỏ đấy!"
"Lãnh Hoàng, mày thích nó sao?
Tiếc thật, phụ vương sẽ không bao giờ cho mày lấy một đứa không danh không phận như nó đâu."
"Vui thật đấy, chuyện hay đây! Hoàng tử thích một đứa bần tiện."....
"Haha...."
Đám người ấy cứ cười trên tiếng khóc của chàng thiếu niên, Lãnh Hoàng ôm cô gái nhỏ mặc cho chúng lăng nhục. Chúng chửi bới, bỡn cợt không thấy đủ lại vây vào đánh hắn như một trò chơi, còn hắn thì ra sức ôm lấy cô gái, dùng thân che chắn cho cô không bị bọn kia đánh trúng.
Kết quả, cả hai đều bị thương nhưng Lãnh Hoàng nặng hơn, bị đánh đến máu chảy đầm đìa. Thế mà, hắn vẫn cười như hoa huỳnh nở rộ dỗ dành cô gái nhỏ.
"A Hoàng!"
Lưu Ly giật mình kinh hô, cô bật dậy trong chính căn phòng của mình. Màn đêm đã buông xuống, bóng tối phủ lấp bao trùm bầu không khí nặng nề bởi tiếng thở thô suyễn.
Hai mắt đẹp đẽ đảo một vòng quan sát, khung cảnh hiện thực rõ rệt trong đôi ngươi đang lưu chuyển. Người đàn ông kia chẳng thấy đâu, cô nhận thức được chính hắn đã đưa cô về đây.
Ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần, Lưu Ly vén chăn ra khỏi người, hai chân vừa đặt xuống sàn đại não lại truyền tới đoạn kí ức vừa rồi đã trải qua. Nó như một cơn ác mộng chân thật, trong tim cô bỗng khó chịu hình thành một cơn đau như kim ghim vào.
Bấy giờ, cô mới sực nhớ, đó là sự việc lúc cô lên 9 tuổi, bị các hoàng tử khác bắt gặp, chúng biết cô là người của Lãnh Hoàng liền cố ý trêu chọc.
Cô sợ hãi vô tình cào vào tay của một hoàng tử, làm hắn nổi giận cho người lôi cô ra hồ lớn. Đúng lúc Lãnh Hoàng phát hiện, hắn đã lao vào ẩu đả với bọn xấu, kết quả không đánh lại, mà cô bị chúng quăng xuống nước. Cũng chính lúc đó Lãnh Hoàng đã nhảy xuống cứu cô một mạng.
Hành động của hắn làm cho những hoàng tử khác khinh miệt ghét bỏ. Hắn vốn đã bị hoàng đế lãng quên, lại còn vì Lưu Ly không có máu mủ mà bất chấp che chở, tự làm bản thân hắn dần mất đi tiền đồ.
"Dù nghèo khổ hay phiêu bạt không có đồng xu dính túi.
Em sẽ là bạch kim, là vàng, là bạc của anh.
Chỉ cần em yêu anh chân thành..."
Lưu Ly bấy giờ mới tỏ ngụ ý của hắn, hóa ra từ lúc hắn xác định cô là vợ vốn đã không cần danh phận hoàng tử. Hắn vì cô khổ đến mấy cũng cam chịu, chỉ cần nước mắt cô rơi hắn sẽ đem thứ cô muốn đến cho cô.
Thế nhưng, cô khi đó đơn thuần không hiểu phong tình, lại được hắn dạy dỗ theo lối hạn hẹp nên chỉ nghĩ hắn như một người anh trai.
"A Hoàng..."
Kí ức cuối cùng dần dần quay lại, càng rõ rệt thì Lưu Ly càng thấy đau lòng và lo sợ. Bởi, người đàn ông kia không hề nói dối cô, từ đầu đến cuối cô chỉ thuộc về mình hắn.
Cô gả cho Tuyên Uyên nhưng trái tim và tâm trí lại bị Lãnh Hoàng thâu tóm, khiến cho cô suốt 5 năm không thể tiếp nhận tình cảm chân thành của Tuyên Uyên, còn hại người nước mất nhà tang.
"Mình phải làm sao đây?"
"Lưu Ly, tất cả mọi chuyện đều tại mày mà ra..."
Cô gái nhỏ bất lực oán hận bản thân, khi xưa tuổi cô còn non nớt cứ nghĩ gả đi Lãnh Hoàng sẽ có cuộc sống tốt hơn, không phải vì cô mà mất đi tương lai. Kết quả, do cô rời xa mà khiến hắn trở thành Lãnh Hoàng của bây giờ, thập phần điên cuồng tàn bạo.
Lưu Ly nghĩ mãi chẳng thông, không biết phải làm như thế nào để hóa giải cục diện hiện giờ. Cô vô lực ngồi rầu rĩ, úp mặt lên đôi tay nặng gánh nỗi bi thương.
Bất ngờ, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ bộn bên, Mỹ Lan ở ngoài vọng âm thanh vào trong.
"Hoàng phi, người thức đậy chưa ạ?"
Cô gái nhỏ lập tức nhìn lên đồng hồ treo tường, kim chỉ vừa mới điểm 7h tối, là giờ dùng bữa, Mỹ Lan sẽ mang thức ăn đến hầu hạ cô.
Không một chút chần chờ, Lưu Ly liền khiễng chân ra ngoài mở cửa cho cô hầu gái.
"Chào buổi tối thưa hoàng phi, em mang thức ăn đến cho người ạ."
Mỹ Lan cúi người kính cẩn dùng kính ngữ, sau đó tự mình đi vào lo liệu cho cô gái nhỏ như mọi hôm.