Bí cảnh là thứ còn quan trọng hơn cả nghề nghiệp, Diệp Chung Minh không có lý do gì bỏ qua.
"Ai đấy?"
Nữ cảnh sát phản ứng rất nhanh, gần như Diệp Chung Minh vừa dứt lời, cô đã xoay người, chĩa súng về phía anh, tay rất vững, ánh mắt khóa chặt Diệp Chung Minh, toát ra vẻ nguy hiểm. Có thể thấy, nữ cảnh sát này được huấn luyện bài bản, là một cao thủ!
Bất ngờ trước thực lực của nữ cảnh sát, Diệp Chung Minh giơ hai tay lên, ra hiệu mình không có ác ý.
"Tên gì? Làm gì? Chứng minh thư đâu?"
Nữ cảnh sát nheo mắt, lạnh lùng hỏi, ngón tay đặt nhẹ lên cò súng, chỉ cần Diệp Chung Minh có hành động bất thường là cô sẽ nổ súng.
Thế giới ngày nay đại biến, nguy hiểm rình rập khắp nơi, nữ cảnh sát không thể không cẩn thận, huống hồ Diệp Chung Minh còn đeo một thanh đao, người đầy máu, nhìn thế nào cũng thấy đáng ngờ.
Diệp Chung Minh bất đắc dĩ bĩu môi, chứng minh thư? Thứ đó còn hữu dụng sao?
Nhưng hiện tại tận thế mới bắt đầu, nhiều người vẫn còn giữ lại thói quen của thời đại hòa bình cũng là điều dễ hiểu.
"Tôi không có ác ý, vốn định đến đây để lánh nạn, vừa rồi nghe được mọi người nói chuyện, cũng rất có hứng thú với chuyện xảy ra ở đây." Diệp Chung Minh chậm rãi nói: "Tôi biết một chút võ công, không bằng để tôi đi trước? Vị cảnh sát này đi phía sau, nếu xảy ra chuyện gì cũng có thời gian ứng phó, mọi người thấy sao?"
Trên con đường phía sau sân vận động thỉnh thoảng lại vang lên tiếng động, phần lớn là tiếng than khóc thảm thiết của con người, còn cả tiếng kêu gào thê lương trước khi chết.
Thỉnh thoảng còn có tiếng đánh nhau dữ dội vang lên, như muốn nhắc nhở năm người trong nhà thi đấu rằng hiện tại là tận thế.
Ngoại trừ nữ cảnh sát, ba người đàn ông nhìn nhau với vẻ kinh hãi bất định trong mắt.
Diệp Chung Minh có vẻ ngoài trẻ tuổi, thanh tú, ánh mắt trong suốt, ai nhìn vào cũng có ấn tượng đầu tiên khá tốt. Nhưng vết máu trên người anh thật sự quá bắt mắt, thanh khảm đao kia cũng kỳ dị, dường như có vầng sáng nhàn nhạt?
Bây giờ đã là nửa đêm, trong sân quần vợt vắng lặng, bên ngoài là quái vật ăn thịt người, một người xa lạ như anh đột nhiên xuất hiện, ai cũng sẽ phản ứng như vậy.
Đặc biệt là dù thế giới chỉ mới hỗn loạn nửa ngày, nhưng những người chạy trốn này đã chứng kiến rất nhiều... sự xấu xa của con người.
Họ không dám chắc người đàn ông đột nhiên xuất hiện này có đe dọa đến mình hay không. Có lẽ kiểu phòng bị này vẫn chưa thành quy luật, nhưng suy nghĩ "đồng loại cũng nguy hiểm" đã xuất hiện trong tiềm thức của tất cả mọi người.
"Mọi người xem, mọi người có súng trong tay, điều này đủ để đảm bảo an toàn. Nếu mọi người đồng ý, tôi sẽ đi đầu, nguy hiểm tôi gánh chịu, mọi người còn lo lắng gì nữa?"
Diệp Chung Minh buông tay, nói ra một câu khiến những người này dao động.
Bốn người họ vừa mất đi một người bạn, ngay cả nữ cảnh sát có súng cũng không chắc chắn về hành động tiếp theo, giờ có người chủ động đối mặt với nguy hiểm, đây là một đề nghị vô cùng hấp dẫn.
Tất nhiên, tất cả đều bắt nguồn từ sự tò mò và khao khát của họ đối với vật bí ẩn trong phòng tắm.
Sau khi trải qua cuộc tấn công khiến Trái Đất biến đổi chỉ trong vài phút ngắn ngủi trước đó, những người sống sót có lý do để tin rằng điều kỳ diệu sẽ luôn xảy ra.
Thực tế, trong phòng tắm thực sự có một vật kỳ diệu.
Ba người đàn ông phía sau rõ ràng đã bị lay động, chỉ có nữ cảnh sát vẫn do dự, vì nghề nghiệp, cô có sự đề phòng bản năng với Diệp Chung Minh.
"Không phải trong số các cô đã có một người chết rồi sao? Vì bên trong có một con chó điên phải không? Nếu vậy, tôi nghĩ đao sẽ hữu dụng hơn súng trong tay cô đấy."
Diệp Chung Minh vừa nói vừa nhìn khẩu súng trong tay nữ cảnh sát, cảm giác nguy hiểm vẫn không hề giảm bớt.
Nữ cảnh sát cầm súng trong tay thực sự tạo cho anh áp lực rất lớn, Diệp Chung Minh không ngờ lại gặp phải tình huống này.
"Được rồi, từ từ tiến lại đây, xoay lưng về phía chúng tôi rồi rút đao ra."
Nữ cảnh sát do dự một lúc rồi cũng đồng ý, đồng thời đưa ra yêu cầu.
Diệp Chung Minh gật đầu, chậm rãi bước đến trước cửa phòng tắm, xoay lưng về phía bốn người, rút khảm đao ra.
"Anh, anh cầm đao gì vậy?"
Người đàn ông nghẹt mũi cuối cùng không nhịn được, lên tiếng hỏi về vũ khí kỳ dị dường như có ánh sáng lóe lên ày.
"Đao gϊếŧ người."
Diệp Chung Minh đáp một câu, bốn người phía sau lập tức căng thẳng.
Vừa rồi, khi Diệp Chung Minh đi ngang qua, trong lòng anh bỗng lóe lên sát khí, anh có thể gϊếŧ tất cả bọn họ, sau đó độc chiếm vật bên trong.
Nhưng nói thật, Diệp Chung Minh không nắm chắc lắm, nữ cảnh sát kia rõ ràng được huấn luyện bài bản, xét về thể chất có lẽ không thể so với Người Tiến Hóa một sao, nhưng kỹ năng chiến đấu và kỹ thuật bắn súng của cô tuyệt đối có thể sánh ngang với anh. Nếu manh động, ai chết trong tay ai còn chưa biết.
Quan trọng hơn, dù đã sống mười năm ở tận thế, Diệp Chung Minh cũng không phải kẻ đồ tể có thể gϊếŧ hại đồng loại vì bất kỳ lý do gì, sâu thẳm trong tâm hồn, anh vẫn giữ được nhân tính và giới hạn của mình. Anh không thể gϊếŧ hại đồng bào trong tình huống không chắc chắn như vậy.