Anh Năm trừng mắt, khiến vết hai vết sẹo song song trên trán và lông mày của gã càng thêm dữ tợn, gã duỗi chân đạp một cái, thanh niên áo jean liền ngã ngửa ra đất.
"Mẹ nó, vừa rồi lúc sung sướиɠ sao không nghĩ tới cảnh sát, bây giờ chơi xong lại sợ hãi vớ vẩn!"
Thanh niên bị đá ngã ngượng ngùng đứng lên, thấy ba tên đồng bọn khác đứng đó cười một cách vô tư thì có chút xấu hổ.
Anh Năm đứng lên, lộ ra cơ thể cường tráng như núi, trên lưng trần có xăm một con ác long phương Tây màu đen, mỗi khi cơ bắp lay động, con rồng này lại như muốn sống dậy, hừng hực bay lên.
Gã đi đến bên cạnh thanh niên áo jean, lôi cổ áo tên đàn em của mình lên, kéo hắn đến trước cầu thang, chỉ vào những con zombie kia, nói: "Nhị Bằng, thấy không, mọi người đều biến thành bộ dáng này, hoặc là nói, rất nhiều người đều biến thành bộ dạng này, còn có cảnh sát sao? Là tai nạn sinh hóa đó, từng xem chưa? Bây giờ mọi chuyện đã giống như trong phim rồi! Chuyện này là quan trọng nhất, còn về cảnh sát, cảnh cảnh cái con khỉ!"
Anh Năm thả lỏng tay, buông cổ tên đàn em Nhị Bằng ra, sờ sờ phía dưới có chút ngứa ngáy của mình, hoài nghi hỏi bốn tên đàn em của mình: “Chúng mày nói xem, cái thứ trên trán mấy con zombie này là gì?"
Mấy tên đàn em tiến lại gần, khoa tay múa chân bình luận về zombie một phen, cũng không nói ra được chuyện có ích gì, anh Năm nghe xong có chút bực bội.
Mấy người bọn họ vốn là lưu manh gần đó, hôm nay trùng hợp đến gần làng đại học ăn đồ nướng, lại gặp phải ngày tận thế, thấy người xung quanh biến thành zombie bắt đầu ăn thịt người khắp nơi, trong cơn hoảng sợ, bọn họ chạy tới trường đại học này, đi theo không ít sinh viên trốn vào căng tin.
Bởi vì lúc ấy nhà ăn chỉ mở ra tầng một, cho nên tầng hai không có ai, sau khi lên tầng hai, bọn họ liền dùng bàn chặn cầu thang, cuối cùng chặn được đám zombie kia.
Nhưng anh Năm và bốn đàn em của gã vốn không phải người tốt lành gì, trong xã hội văn minh, pháp luật còn có thể ràng buộc bọn họ, hiện tại hết thảy đều rối loạn, ngay cả quái vật ăn thịt người cũng xuất hiện, điều này làm cho ác niệm trong lòng bọn họ bộc phát.
Sau khi chờ đợi ở tầng hai của căn tin mấy tiếng đồng hồ, nhận ra không có cảnh sát nào cứu viện cả, cũng biết được đây là một thảm họa toàn cầu thông qua mạng Internet, chính phủ các nước đều rơi vào trạng thái tê liệt, bọn họ liền giương móng vuốt về phía các sinh viên đang cùng tránh tai họa ở tầng hai của căn tin.
Sau khi đánh cho một số nam sinh không nghe lời hộc máu không dậy nổi, đám cầm thú này chọn một nữ sinh xinh đẹp để làm nhục ngay trước mặt mười mấy con người, hành vi độc ác làm người ta giận sôi máu.
Nhưng trong mười mấy sinh viên kia, có một nửa là con gái, năm sáu nam sinh bị đánh hôn mê bất tỉnh, mấy cậu sinh viên còn lại tuy giận nhưng không dám nói gì, thậm chí chỉ biết đứng ở trong góc cùng với mấy bạn nữ run lẩy bẩy.
"Sau khi bị lây nhiễm sẽ biến thành thứ đồ chơi này, như vậy không phải là có thể..." Anh Năm lăn lộn trong xã hội, ngoại trừ cơ thể cường tráng và chút danh tiếng ra, gã cũng là một người biết suy nghĩ, cảm thấy tinh thể sáng choang trên trán zombie có vấn đề, nhưng lại không có dũng khí đi xuống gϊếŧ một con đào ra nghiên cứu.
Nhưng người xấu luôn có biện pháp âm hiểm để đạt được mục đích của minh, đôi mắt híp của anh Năm lóe lên một tia tàn ác, sau đó gã nhìn về phía đám sinh viên kia, lập tức có tính toán.
Đi vào giữa đám người, gã quét một vòng qua những sinh viên đang sợ hãi, ánh mắt rơi vào một nữ sinh. Nữ sinh này tuy rằng không xinh đẹp bằng người vừa rồi bị bọn họ chà đạp nhưng cũng rất thanh tú, tuyệt đối được xếp vào hàng mỹ nhân, quan trọng hơn là cô ấy có dáng người rất đẹp, đẹp nhất trong số đám nữ sinh ở đây.
"Cương Tử, A Khôn, kéo cô ta ra."
Hai tên chó săn nghe xong lập tức giương nanh múa vuốt đi qua, giữa tiếng kêu khóc kinh hãi, chúng kéo nữ sinh này ra ngoài, thậm chí bời vì cô gái giãy dụa kịch liệt, chúng còn cho cô ấy hai cái tát.
"Để cho đám zombie kia cào lên người cô ta, sau đó trói cô ta lại chờ biến dị, tao muốn nhìn xem tinh thể kia rốt cuộc là thứ gì."
Nữ sinh này vừa nghe xong, mặt mũi lập tức trắng bệch, sự đáng sợ của đám quái vật kia trong mắt cô ấy không thua kém gì mấy tên cầm thú lưu manh này. Cô ấy muốn kêu lên, nhưng nghĩ lại vừa rồi cũng đã kêu, ngoại trừ zombie ra, chẳng có một ai đến cứu viện, đáy lòng cô ấy chợt lạnh như băng.
"Khà khà, sợ sao? Có phải không muốn chết hay không?" Anh Năm đi tới trước mặt nữ sinh đã mềm nhũn trên mặt đất, nhéo nhéo cái cằm bóng loáng thanh tú, phả khói thuốc hôi hám vào khuôn mặt xinh đẹp của nữ sinh, nói: "Nơi này còn có rất nhiều người, kỳ thật không nhất định phải là em. Nhưng mà, nếu không muốn thì phải làm anh Năm đây hài lòng.”
Nói xong, gã cởϊ qυầи ra, để lộ vật dơ bẩn tanh hôi, lớn tiếng quát: "Không muốn chết, vậy thì ngậm lấy cho tao. Nếu tao hài lòng thì sẽ không bắt mày đi nữa!"
Mấy tên đàn em khác ban đầu vẫn còn sững sờ, tiếp theo liền cười ha hả, nhao nhao khen ngợi Anh Năm thông minh.