Trong thế giới khủng khϊếp này, người đàn ông trước mắt là người duy nhất có thể mang lại cho cô ta cảm giác an toàn.
"Nhìn thấy nơi này không, cầm rìu chém đứt."
Diệp Chung Minh đưa rìu cứu hỏa trong tay cho cô gái, chỉ chỉ vị trí nối tiếp giữa cành và thân cây.
Thực vật và động vật biến dị mạnh hơn so với zombie cùng cấp bậc, nếu như có thể gϊếŧ chết chúng thì thu hoạch cũng càng nhiều hơn. Rất nhiều bộ phận trên cơ thể chúng đều là vật liệu vô cùng chất lượng, có thể chế tạo trang bị cường đại, hoặc là làm thuốc, chế tạo ra các loại được phẩm công năng khác nhau.
Ví dụ như cây liễu biến dị này, ngoại trừ ma tinh ra, cành liễu biến dị của nó có thể chế tác thành vũ khí, uy lực không tệ, tương đương với vũ khí cấp bậc bình thường trong vòng quay.
Đáng tiếc là cây liễu này vừa mới biến dị, chỉ có một cành liễu biến dị, nếu như tất cả các cành đều tiến hóa, cho dù ở thời điểm trước khi trùng sinh, đó cũng là một khoản tài sản không nhỏ.
Nhìn cô gái cắn răng dùng rìu cứu hỏa chém về phía thân cây còn cao hơn cô ta, Diệp Chung Minh yên lặng cảm khái hoàn cảnh thay đổi con người, cô gái xinh đẹp như vậy, hẳn nên mặc lễ phục dạ hội, lộ ra bờ vai thon, dự tiệc tối xa hoa trụy lạc, dưới ánh đèn lung linh trở thành tiêu điểm của toàn trường, nhưng lúc này, cô ta lại chỉ có thể dùng bàn tay ngọc ngà mềm mại, mỗi tuần đều phải chăm sóc mấy lần để vung rìu chặt cây, chỉ vì để được bảo vệ, tuy rằng sự bảo vệ đó không đi kèm lời cam kết.
Đây chính là tận thế, đây chính là địa ngục.
Chào mừng đến địa ngục, Diệp Chung Minh thầm nói một câu với cô gái trong lòng, sau đó bắt đầu dùng dao phay lột phần vỏ cây có màu sắc đậm hơn những chỗ khác.
Đây là một thứ hữu dụng khác ngoại trừ ma tinh và cành liễu biến dị.
Chỗ vỏ cây này vốn che phủ ma tinh, vừa cứng rắn lại có tính bền dẻo, người bình thường mặc dù cầm đao kiếm cũng rất khó chém xuyên qua, là vật liệu rất tốt để chế tác áo giáp. Hôm nay cây liễu biến dị này thật sự không may mắn, gặp phải Diệp Chung Minh đã là Người Tiến Hóa một sao, anh không chỉ biết nhược điểm của nó, trước tiên dùng súng lục tấn công, còn trực tiếp xé rách vỏ cây, chặt đứt vị trí liên kết giữa ma tinh và thân cây, sau đó lại chia năm xẻ bảy cơ thể của nó.
Chỉ là Diệp Chung Minh vẫn có chút tiếc nuối, bởi vì cây liễu này mới biến dị trong thời gian quá ngắn, thế cho nên vỏ cây biến dị chỉ lớn bằng chậu rửa mặt, lại còn bị chém thành hai nửa.
Cất vỏ cây đi, lại giúp cô gái tóc dài chặt đứt cành liễu, Diệp Chung Minh mang theo cô gái cầm cành liễu nhanh chóng rời khỏi nơi này. Mà bởi vì tiếng súng, bầy zombie đã bị hấp dẫn tới, lúc này chúng tràn vào nhà ăn, lộ ra những gương mặt dữ tợn.
Cùng lúc đó, trên một tòa giảng đường cách đó không xa, một đám người đang nhìn hai người Diệp Chung Minh từ cửa sổ, trên mặt lộ ra ánh sáng hi vọng.
Sinh mệnh sẽ tự mình tìm kiếm lối thoát.
Đây là một câu nói rất nổi tiếng của một nhà khoa học khi đối mặt với biến cố ngày tận thế.
Biến dị vừa mới bắt đầu, rệp liễu biến dị liên tiếp xuất hiện, chứng minh tính chính xác của câu nói này. Và là chủ nhân của Trái Đất là loài người đương nhiên cũng sẽ không bị bỏ lại ở phía sau.
Tuy rằng ngày tận thế mới bắt đầu được vài tiếng, nhưng thông qua mạng internet, điện thoại, truyền hình, đài phát thanh, và cả những gì bản thân trải nghiệm, rất nhiều người đã nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, họ bắt đầu cố gắng thích nghi với sự thay đổi chóng mặt này.
Chỉ là quá trình thích nghi này cũng là thử thách đối với nhân tính, có thể bộc phát ra ánh sáng tốt đẹp như thần thánh, cũng có thể nảy nở tính hung ác và du͙© vọиɠ.
Giống như cảnh tượng xảy ra ở tầng hai của nhà ăn.
Cầu thang dẫn lên đại sảnh tầng một bị một đống bàn chặn lại, gần trăm con zombie kẹt ở cầu thang giữa tầng một và tầng hai, mặc cho những cái chân bàn đó cắm vào cơ thể, trong mắt chúng chỉ có những cơ thể tươi ngon ở trên tầng.
"Anh Năm, thật sự không có việc gì sao? Cảnh sát sẽ không xuất hiện vào ngày mai chứ."
Một thanh niên mặc áo jean dính đầy mồ hôi ngồi xổm trước mặt gã đàn ông được gọi là anh Năm, trên mặt lộ vẻ thấp thỏm bất an, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về một góc trong căng tin.
Nơi đó có một đống bàn ghế rải rác, trên nền đất trống giữa những chiếc bàn ghế này là một cơ thể trắng nõn, cô gái giương đôi mắt vô thần nhìn nóc nhà, giống như tất cả đều không liên quan gì đến mình, trên cơ thể thanh xuân non mịn kia xuất hiện từng mảng xanh tím, dưới mông có một ít máu tươi, còn có một đống thứ thuộc về đàn ông dính trên phần bụng bằng phẳng của cô ấy.
Tất cả đều chứng minh một điều, cô gái như hoa như ngọc này vừa mới bị đối xử và tra tấn một cách dã man.