Chương 13: Rệp biến dị

Mục Hinh Phi đeo khẩu trang, thỉnh thoảng lại kêu lên thảm thiết, cẩn thận trộn thuốc theo một tỷ lệ cố định, đồng thời chú ý nhiệt độ của lò cồn, sau đó rót loại dung dịch này vào trong thuốc cường hóa một sao lấy được từ vòng quay.

Người đàn ông đáng giận kia nói, tay phải ổn định, nhiệt độ phải khống chế tốt, còn phải hoàn thành trong thời gian quy định, nếu không thuốc sẽ nổ tung, uy lực không lớn, nhưng đủ để cho người ở khoảng cách gần bị hủy dung.

Vì thế Mục Hinh Phi vô cùng nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn cả lúc thi đại học.

Mãi đến khi mọi thứ đã hoàn thành, bình thuốc cường hóa một sao màu xanh nhạt này biến thành màu xanh lam trong suốt, Mục Hinh Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Này!" Cường giả chín sao tương lai hoàn thành công việc xong, vừa định kể công với người đàn ông đáng ghét kia, liền phát hiện người vừa rồi còn đang nhàn nhã ăn đồ hộp hiện tại đang dùng tấm ván gỗ bịt kín một canh cửa sổ, Mục Hinh Phi nhìn lại, mấy tấm gỗ kia được lấy ghế tử đàn trong nhà của cô.

Ôi trời ơi, đây chính là đồ dùng trị giá mấy trăm ngàn đấy!

Nhưng khi ánh mắt liếc tới mặt Diệp Chung Minh, cô phát hiện người đàn ông lúc gϊếŧ những con quái vật zombie kia cũng không nháy mắt, bây giờ lại nghiêm mặt, mím môi, trên trán thậm chí có thể nhìn thấy từng giọt mồ hôi.

Mục Hinh Phi ý thức được có chuyện không ổn, điều này làm cho cô nuốt những lời định nói xuống.

"Sao vậy?" Đến bên cạnh người đàn ông, Mục Hinh Phi thấp giọng hỏi.

Diệp Chung Minh dùng cành gỗ bịt kín khe hở của cửa sổ, thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Côn trùng."

Côn trùng? Mục Hinh Phi không hiểu, nhưng sau đó cô nhìn ra ngoài theo ánh mắt của Diệp Chung Minh, chỉ thấy dưới đèn đường sáng ngời của tiểu khu, một đám đen sì nằm bò ngọ nguậy trên tảng đá, dựa vào ánh đèn còn chưa bị tắt, Mục Hinh Phi thấy rõ những con côn trùng màu đen này, co nào con nấy đều lớn như chuột, hơn nữa dáng dấp... sao lại giống như con rệp vậy?

Nhưng mà con rệp lớn nhất cũng chỉ có móng tay, làm sao lại giống như từng con chuột lớn?

Lúc này, mấy tòa nhà bảy tầng xa xa đột nhiên nổ tung, toàn bộ mặt đất chấn động, tiếp theo là tiếng thủy tinh rơi xuống đất, còn có ánh lửa và tiếng kêu khóc.

Có lẽ là bị tiếng nổ bất thình lình làm cho kinh hãi, những con rệp to lớn này có chút hỗn loạn, cả đám tản ra, để lộ tảng đá phía dưới bọn chúng.

"A!"

Mục Hinh Phi kinh hãi hô một tiếng, bởi vì cô phát hiện, phía dưới những con rệp này, căn bản không phải là tảng đá gì, mà là một người!

Một người chết đã không nhìn ra tướng mạo sẵn có, cả người máu thịt be bét, thậm chí còn lộ ra khung xương trắng hếu bị gặm ăn sạch sẽ!

Những con rệp này, dĩ nhiên là tụ tập ăn thịt người ở nơi đó!

"Câm miệng!"

Diệp Chung Minh trợn mắt nhìn, còn kém đi che miệng cô ấy.

Anh không phải là người chưa từng trải việc đời, là chiến sĩ đã một lần sống lại, anh đương nhiên biết những con rệp này là gì. Chỉ là anh không nghĩ tới, động thực vật nhanh như vậy đã biến dị rồi.

Giống như con người bị virus lây nhiễm biến thành zombie, động thực vật trên trái đất cũng xảy ra biến dị. Hoa cỏ cây cối trước đây trở nên nguy hiểm kinh khủng, côn trùng dã thú trước đây biến thành quái vật khát máu. Trong tận thế mà Diệp Chung Minh trải qua, những động thực vật biến dị này có thể sánh ngang với quái thú thiên ngoại đi ra từ tuyệt địa! Ở trước mặt những động thực vật biến dị này, con người trở nên nhỏ bé yếu ớt vô cùng.

Những con vật khủng khϊếp này chính là rệp biến dị, hiện tại đang dần to lên, thực tính thay đổi, trở nên khát máu, lại giàu tính công kích. Chờ qua một thời gian nữa, chúng sẽ trở nên càng ngày càng đáng sợ, ở kiếp trước, mười năm sau tận thế, lũ rệp đã biến dị đến mức thay đổi cả dáng vẻ, có con to như hổ vậy, hơn nữa chúng còn có năng lực cực đáng sợ, nếu không phải người tiến hóa từ bốn sao trở lên, vui lòng cách xa một chút. Nếu đυ.ng phải một đàn rệp, ngay cả người tiến hóa sáu sao như Diệp Chung Minh cũng phải hốt hoảng chạy trối chết.

"Anh hung dữ như vậy làm gì..." Mục Hinh Phi hoảng sợ, hơi sợ hãi rụt về phía sau, trong lòng có chút ấm ức. Dù là ai, khi nhìn thấy những con rệp ăn thịt người này sẽ đều sợ hãi, phản ứng của cô cũng coi như bình thường.

Nhưng giọng nói của cô ngày càng yếu ớt, bởi vì Mục Hinh Phi nhìn thấy, những con rệp kia bởi vì tiếng kêu sợ hãi của cô mà nhao nhao chuyển hướng về phía bên này, con mắt tròn đỏ rực to bằng quả nhãn phát ra ánh sáng khát máu tham lam, hung tợn nhìn thẳng vào tấm cửa sổ sát đất ngay phía sau hai người!

Hơn nữa, không đợi hai người có phản ứng, đám rệp này đã nhào về phía biệt thự, hiển nhiên, sức hấp dẫn của hai cỗ huyết nhục tươi mới này lớn hơn nhiều so với cỗ thi thể đã bị chúng nó móc rỗng kia!